Xin chào mọi người, tôi là A Hoàng, đây là tên docôchủ thứ hai đặt cho tôi đó.
Bởi vì tôi làmộtcon chó đấtkhôngquý giá gì nên người chủ thứ nhấtđãvứt bỏ tôi lúc dọn nhà chuyểnđi.mộtnơi từng là nhà lại biến thành đống hoang tàn trongmộtđêm, tôikhôngbiết người đóđiđâu rồi.
Tôi đứng chờ ở công trường đến ngày thứ 4thìgặpcôchủ bây giờ của tôi. Trước đây tôi chưa từng gặpcôấy,trênngườicôđều là hơi thở lạ lẫm. Nhưng thoạt nhìnthìcôấykhôngtệ chút nào, còn mua chân giò hun khói cho tôi nữa.
côngồi xổm bên cạnh tôinóirất nhiều, nhưng tôikhôngchú ý lắng nghe lắm, vì tôi đói quá! Lang thang ở công trường mấy ngày nay, tôikhôngăn gì cả, còn phải trốn công nhân làm việc ở đây nữa, vì bọn họkhôngthích chó.
Nhưng hẳncôgáinày thích chó, vì buổi tốicôấy đến còn đem chân giò hun khói đến cho tôi. Liên tục mấy ngày,côấy đều đem đồ ăn cho tôi, có đôi khi là cơm nhà nữa. Tôi pháthiệncôấy vô cùng thíchnóichuyện với tôi, nên lần này tôi cẩn thận lắng nghemộtchút.
côấynói, A Hoàng à, em chấp nhậnsựthậtđi, người chủ kiađãkhôngcần em nữathìkhôngcần, em được sống tự do thoải mái biết chừng nào, sao còn ở đây chờ người ta chứ! Khi còn trẻ người non dạithìkhôngthể tránh khỏi gặp phải người chủ cặn bã, nhưng emkhôngthể thắt cổ ởmộtcành cây chết đúngkhông?
Đợiđã, A Hoàng là ai?
“Thế giới bên ngoài lớn như vậy, em nên học tập A Quấtmộtchút, tìmmộtngười dễ bị lừamộtchút, tỏ vẻ đángyêu, người đó mềm lòngsẽnhận nuôi em đó.”
A Quất là ai cơ?
“.... Hai ngày nữa chịđirồi, em phải làm sao đây hả?”
côấy muốnđiđâu?
Tôi nhìn bóng lưng củacôấy mà suy nghĩ rất nhiều.côấynóikhôngsai, tôi nên tìmmộtngười dễ bị lừa rồiđitheo người đó.
Thế là tôi đuổi theocôấy!
Tôi thuận lợi tìm đượcmộtcôchủ mới như vậy đó, còn theocôấy vềmộtcăn nhà ở thành phố khác —— Lúc này tôi mới biết, hoá ra còn có những thành phố khác nữa.
Ngày đầu tiên về nhà,côấy đưa tôiđilàm quen với bạn mới, làmộtcon mèo cam.
Cùng là loại động vật ở nông thôn nên tôi có cảm giác rất thân thiết với con mèo ấy. Tôi nhiệt tình chào hỏi nó, sau đó nghecôchủnóirằng: “A Quất, chị có mang cho em đặc sản ở quê chị nè...”
À, hoá ra nó chính là A Quất.
Tôi nhớ lúc ấy nó chỉ kêumộttiếng.
Từ lúc đó tôi liền biết nó làmộtcon mèo lạnh lùng.
Tôikhôngbiết người đàn ông ở lầu dưới có quan hệ thế nào vớicôchủ của tôi, nhưngcôấy thường xuyên dẫn tôi xuống chơi với A Quất. A Quất cũng béo như những con mèo cam khác tôi từng gặp, nhưng hình như nó rất thông minh! Tôi nhìn ra được nó là con mèođãtrải qua sóng to gió lớn, nhưng lúc tôi hỏi nó sao râu mèo lại bị cắt, nó liền giơ móng vuốt cào tôi.
khôngbao lâu sau, tôi liền pháthiệnquan hệ củacôchủ và người đàn ông ở đây.
Bọn họ là ngườiyêucủa nhau! Là thứ chuyên môn ngược cún độc thân trong truyền thuyết đó!
May mà tôikhôngphải cún độc thân, bên cạnh tôi cònmộtcon mèo mà.
Vì bọn họ bắt đầuyêuđương nên thời gian tiếp xúc giữa tôi và A Quất cũng dài hơn. Trongmộtlầnnóichuyện phiếm, A Quất kể cho tôi về phần đời phiêu bạt trước đây. Đó làmộtkhoảng thời gian truyền kỳ và mạo hiểm, dùngmộtcâu để khái quát đó là trong xã hội có Quất ca tôithìkhôngcòn nhiều những con mèo hư hỏng nữa.
Tôi càng thêm bội phục nó sau khi nghe câu chuyện ấy, nhưng tôi vẫnkhôngnhịn được sao nó lại bị cắt râu mèo.
Và rồi kết cục đúng chuẩn của câu chuyện, Quất ca lại giơ móng vuốt cào tôi.
Sợi râu của Quất ca càng dài rathìtâm trạng nó càng tốt, số lần cào tôi cũng ngày càng ít. Đến khi tôi cảm nhận quan hệ của chúng ta ngày càng khăng khítthìmộtchuyện bất hạnh xảy ra.
Cậu chủ vàcôchủ đưa bọn tôiđitriệt sản.
Lúc đầu tôi rất khó chịu, nhưngcôchủ an ủi cổ vũ tôi nên tôi nhanh chóng vượt qua, nhưng còn Quất cathì... Hình như nókhôngchịu đượcsựđả kích này!
Mỗi ngày nó đều ngồi trước cửa sổ ngẩn người với chiếc bóng của mình, bóng lưngcôđơn và đáng thương như vậy.côchủ và cậu chủ thay đổi biện pháp lấy lòng nó mà nó vẫn hờ hững.
Tôikhôngmuốn nhìn thấy nó trông tình trạng này,nóithậtlà tôi rất sợ nó nhảy lầu —— ở chỗ cũ của tôi cómộtcon mèo nhảy lầu tự sát rồi.
Thế là tôiđiđến, đụng vai nó an ủi: “Quất ca, bình tĩnh lạiđi,anhlà con mèo camđãtrải qua sóng to gió lớn rồi mà.”
Thậm chí tôi còn hát cho nó nghe: “Người ấynóitrong mưa gió, nỗi đau đớn ấy tính là gì chứ...”
Tôi chưa hát xongthìQuất ca lại giơ móng vuốt cào tôi.
A, nắm đấm và móng vuốt nhọn quen thuộc ấy, vậy mà khiến tôi nhớ nhung đến khóc.
Nhưngkhôngphải vì đau.
Sau chuyện này, Quất ca trở lại với Quất ca như ngày trước, khiến tôi rất vui mừng. Thời gian nhanh chóng trôi qua,côchủ của tôi vàanhchủ của Quất ca kết hôn, chúng tôi chuyển đếnmộtcăn nhà rộng hơn, ở nơi đó thậm chí còn có sân vườn nữa.
Đôi khi bọn họsẽnướng thịt trong vườn, còn tôisẽchạy chơi ở đó, bọn họsẽcho tôi vài miếng thịt nướng. Còn Quất ca khá lười biếng, nó luôn luôn nằm lì ở sân để phơi nắng hoặc ngáp.
Lạikhônglâu sau, chúng tôi cómộtcôchủnhỏ, làmộtbégáicực kỳ đángyêu.côchủ và cậu chủ đều vui mừng vô cùng, nay cả Quất ca cũng hiếu kì với thành viên mới trong gia đình.
côchủnhỏdần lớn lên, có thể chơi đùa với chúng tôi, trong nhà có rất nhiều đồ chơi cho mèo, bình thường khi cậu chủ chơi với Quất ca,anhấy chỉ liếc mắtmộtcái, nhưng khicôchủnhỏchơi đùa vớianhthìQuất ca cũng phối hợp chơi vớicôbémộtlúc.
Đến lúccôchủnhỏlại lớn hơnmộtchút, đôi khicôbé cũngsẽtheocôchủ và cậu chủ ra ngoài dẫn tôiđidạo. Nơi này có diện tích rất rộng, trước đây tôi chạymộtvòng còn chưa thấyđãghiền, nhưng bây giờ tôi chạymộtvòng rồisẽthở hồng hộc.
Tôi nghĩ tôi già rồi, sức khoẻkhôngđược như xưa. Aiss, năm tháng cũngkhôngbuông tha chomộtchú chó như tôi.
Ở đây cũngmộtgia đình khác cũng hay dắt chóđidạo, mỗi ngày chúng tôi đều gặp nhau. Chó nhà bọn họ làmộtchú Husky, có tên là Hạo Thiên Khuyển. Tôi cảm thấy tên này rất hay, nhưng tôi vẫn thích tên A Hoàng hơn.
Tuổi của Husky lớn hơn tôimộtchút, nóđidạo cũng ngày càng mệt mỏi hơn. Trước đây chúng tôi còn có thể so tài xem ai chạy nhanh hơn, nhưng bây giờ phần lớn thời gian chúng tôi đều ngồimộtchỗ suy nghĩ về cuộc đời củamộtchú chó.
anhhuskynói, nhìn kìa, cậu chủnhỏnhà tôi rất xứng đôi vớicôchủnhỏnhà cậu.
Tôi đáp, đúng rồi!
anhHuskynói,khônggạt gì câu, vợ của cậu chủ nhà tôi là do tôi giúp cậu ấy theo đuổi đó!
Tanói, phảikhông? Vậythìanhcũng hợp tác chocôchủnhỏvà cậu chủnhỏđi.
Sau đấyanhHusky bỗng nhiên rú lên.
nóithật, mặc dù tôi quenanhấy lâu rồi nhưng đôi khi tôithậtkhônghiểu về loài Husky chút nào.
đãhết thời gianđidạo,anhHusky tạm biệt tôi, ngày mai gặp nha ngườianhem! Tôi cũng chào tạm biệtanh, ngày mai gặp,anhtrai!
Tôikhôngbiết tôi còn bao nhiêu ngày mai,khôngbiết liệu tôi có cơ hội nhìn thấycôchủnhỏvà cậu chủnhỏở bên nhaukhông? Cuộc đời củamộtchú chóthậtsựlà quá ngắn ngủi, nhưng tôisẽluôn ở bên cạnh bọn họ, đến ngày cuối cùng của cuộc đời tôi.
Tác giả có lời muốnnói: Bộ truyện này đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi ngườiđãtheo dõi!