Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 96: Chương 96: Bạo phát(3)




“Hự....!”

Một số mảnh vụn bắn vào áo khoác. Tôi hơi kéo chiếc áo xuống cho vừa tầm mắt và nhìn thẳng về phía trước.

Ha Tae-heon thẳng tay chém các tảng đá khi thu hẹp khoảng cách. Kang Seung-geon bất ngờ trước động thái của Ha Tae-heon, liền vội vàng nâng tần suất năng lượng của mình lên.

“Khục!”

Dù cho có bị phản tác dụng từ việc sử dụng quá nhiều năng lượng. Kang Seung-geon ho khan và ôm lấy đầu hắn.

Rầmmmm!

Mặt đất lần nữa rung chuyển dữ dội, lõm xuống từ chỗ này đến chỗ khác như những hố bom.

“Chết đi! Mày đi chết đi!”

Cùng lúc với tiếng kêu gào, đất đá lần lượt quyện vào nhau vụt lên khỏi mặt đất. Nó lao đến chúng tôi như một con rắn đang săn mồi.

“Hự!”

Đùng! Đất cát văng ra tứ tung mù mịt. Ha Tae-heon ngừng việc tiến về phía trước khi tránh đòn.

Đoàng! Đùng!

Hàng chục xoáy đất không ngừng lao xuống ngăn không cho chúng tôi tiến gần.

“Ha, Tae-heon- ssi. Nó chỉ.... ừm.”

Mỗi một đợt xoáy đất lao tới Ha Tae-heon đều chém đứt nó, nhưng thế cũng vô dụng. Ha Tae-heon biết tôi sẽ nói gì, liền siết chặt cánh tay đang ôm lấy eo tôi. Một cảm giác ngứa ran liền dâng lên trong tôi.

“Yên lặng đi.”

Một luồng năng lượng lành lạnh tỏa ra từ cơ thể của Ha Tae-heon. Vai tôi rùng mình trước cơn ớn lạnh chạy dọc ngang thắt lưng. Cặp mắt đen láy của Ha Tae-heon dưới mái tóc nâu sẫm bồng bềnh, khi hướng về phía xoáy đất do Kang Seung-geon tạo ra.

Đó là lúc tôi nhận ra một lượng bụi đen mà tôi chưa từng thấy đang tụ lại xung quanh tôi. Hàng loạt khối cầu đen xuất hiện trong không trung bao quanh xoáy đất của Kang Seung-geon.

Đùng!

Những khối cầu đen dính vào xoáy đất lần lượt bắt đầu phát nổ cùng với tiếng đùng đoàng. Một khối cầu khác nổ kế tiếp trước khi bụi đất tách ra kịp tụ lại, lớp đất đá rơi xuống mà chẳng thể gom lại thành hình.

Ha Tae-heon lần nữa di chuyển qua những khối cầu đang liên tục phát nổ cùng lớp đất vương vãi khắp nơi. Lần này, Ha Tae-heon xông thẳng đến trước mặt Kang Seung-geon, vung kiếm không chút do dự trước khi tôi có thể ngăn anh ta lại.

“Hực.”

“Ha Tae-heon- ssi!”

May thay, Kang Seung-geon đã kịp ngả người về phía sau để tránh đòn. Quá bất ngờ, tôi nắm lấy cổ áo của Ha Tae-heon và hét lên.

“Anh không được giết hắn, Ha Tae-heon- ssi!”

“Tôi biết.”

Anh nói 'biết' là sao hả! Nếu Kang Seung-geon không né được pha đấy, thì cả hai chân của hắn đã bị chém đứt rồi!

“Anh thậm chí cũng không thể xuống tay quá mạnh được!”

“Tại sao?”

“Gì cơ?”

Ha Tae-heon đáp lại lời tôi mà vẫn không ngừng tấn công. May thay, hầu như mọi đòn tấn công vật lý của anh nhắm tới Kang Seung-geon đều không thể né hết được. Ha Tae-heon lên tiếng với vẻ khắc nghiệt đánh xuống ngọn thương bằng đá sắc nhọn của Kang Seung-geon đang phóng tới.

“Tôi đồng ý là không giết hắn ta. Nhưng tôi không muốn làm theo cách đó. Nếu đối phó với hắn vừa đủ để hắn không chết, thì cùng lắm cũng chỉ ngất đi thôi.”

“Ý anh là sao? Ý của anh là anh sẽ chém đứt bất kể đó có là tay hay chân hắn á?”

Khi thấy tôi hỏi vậy, Ha Tae-heon nhìn tôi như thể là nó có vấn đề gì sao.

“Rốt cuộc thì hắn là kẻ phạm pháp, không phải thế à?”

“....”

Hẳn rồi. Ha Tae-heon là một anh chàng như vậy đấy. Không có máu hay nước mắt cho kẻ thù. Ký ức về lần đầu tiên bị Ha Tae-heon đập cho trận hiện lên trong tâm trí tôi. Nó đau phết đấy... Giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó Ha Tae-heon đã có chút nhượng bộ.

“Ah, đừng.”

Giờ không phải lúc để nhớ lại những ký ức trong quá khứ. Tôi nhìn lên anh và vội vàng lắc đầu.

“Có lẽ Hội trưởng Kang Seung-geon cũng bị kiểm soát tinh thần, nhưng lỗi lầm không lớn đến mức đi cắt bỏ chân tay của hắn. Nên là....”

“Đây là những gì mà một con tin nên nói à, tôi thật không thể hiểu nổi.”

“Đương nhiên là tôi cũng muốn đập cho Kang Seung-geon một trận do việc gây gổ của hắn, nhưng đấy lại là chuyện khác! Để phá bỏ sự kiểm soát tinh thần và hiểu rõ sự tình, thì anh cần phải hạ gục hắn càng ít chấn thương càng tốt. Cheon Sa-yeon cũng đã nói như vậy.”

Sau khi cố gắng thuyết phục anh ta, tôi thấy Ha Tae-heon có biểu hiện không hài lòng nên đã ngừng nói lại.

Gì vậy? Không phải đâu ha, nhưng không hiểu sao trông anh ta cứ như đang hờn dỗi vậy á. Là do tôi đã nhắc đến 'Cheon Sa-yeon' sao?

“Khục, Lũ.... khốn kiếp chết tiệt!”

Khi tôi đang nghĩ cách xem nên đối phó ra sao, Kang Seung-geon thở hắt bật ra những lời chửi thề gay gắt. Mồ hôi trên trán tuôn ra do hắn đã sử dụng năng lực quá đà. Sau cùng, Ha Tae-heon chầm chậm nhìn lại, anh thở dài và thay đổi hình dạng của thanh kiếm đang cầm trên tay.

Ngay khi tôi nhận ra thanh kiếm đã biến thành thứ gì, tôi do dự trong chốc lát, nhưng cũng không buồn ngăn anh ta lại. Trong thân tâm tôi chỉ có thể chia buồn với Kang Seung-geon. Thanh niên tội nghiệp.

Ha Tae-heon cầm lên vũ khí mới khi lơ lửng trên không. Kang Seung-geon hối hả ném đống gạch đá xung quanh về phía Ha Tae-heon, nhưng chẳng gây xây xước gì rồi bị phá hủy.

“Phù!”

Ha Tae-heon đã thành công tiếp cận, anh lấy hơi và nắm lấy cổ áo Kang Seung-geon đang chuẩn bị bỏ chạy. Sau đó thẳng tay ném hắn ta xuống nền đất.

“Khực!”

Kang Seung-geon mặt mày méo mó lăn lộn trên đất. Nó vẫn chưa xong đâu. Ha Tae-heon nâng vũ khí của mình về phía Kang Seung-geon đã ngã xuống.

Bụp!

“Khực áaaaa!”

Bụp! Rắc, rắc!

Cầm trong tay vũ khí mới, là một cây dùi cui màu đen, Ha Tae-heon bắt đầu đánh xuống Kang Seung-geon cực nhanh. Nhắm thẳng và phần vai và đùi nơi đã bị Kim Woo-jin bắn.

“Khư, á! Ách! Dừ, dừng lại! Mẹ kiếp!”

Và tôi đã tận mắt nhìn cảnh Kang Seung-geon bị bón hành trong khi đang được Ha Tae-heon ôm trong vòng tay. Trong lúc đó, Ha Tae-heon đập hắn cũng đỉnh thật đấy. Tôi hoàn toàn khâm phục khi chứng kiến ​​cảnh anh giã hắn lần này đến lần khác mà không bỏ sót bất kì chỗ nào.

Bụp! Bụp! Soạt!

Ha Tae-heon đánh Kang Seung-geon không ngừng nghỉ, khiến hắn còn không kịp chống trả. Tôi không quá để tâm đến điều đó, dù gì đây cũng là một cơ thể hạng S, thế nên đâu dễ chết chỉ với một vài thương tích. Hắn ta xác định bị phế tay chân rồi. Thế mà, Ha Tae-heon cũng đã nương tay nhiều phết đấy.

“Khực áaaa....”

Nó tệ đến thế sao? Cuối cùng, Kang Seung-geon thét lên một tiếng rồi bất tỉnh. Cơn chấn động rung chuyển mặt đất đã dừng lại. Khi đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù có bước vào trạng thái bộc phát nguy hiểm, Kang Seung-geon cũng chỉ là hạng S nên không thể nào đọ được với Ha Tae-heon hạng SS. Nếu ngay từ đầu có thể giết hắn, thì đã không mất nhiều thời gian đến vậy.

“Có vẻ là nó đã kết thúc rồi.”

Tôi xuống khỏi vòng tay của Ha Tae-heon và trả lại áo khoác cho anh. Ngay lúc đó, cơn mệt mỏi mà tôi đã quên mất liền ập đến, tôi muốn gục xuống rồi ngay lập tức đi nghỉ, nhưng vẫn còn một kẻ địch nữa.

“Gì đây. Ta tự hỏi sao động đất tự dưng ngừng lại vậy.”

Tôi nhìn lên giọng nói thản nhiên trên đầu. Con búp bê đang đứng trên đỉnh đống đổ nát của tòa nhà. Có vẻ giao chiến với Cheon Sa-yeon không dễ dàng lắm, con búp bê bị gãy mất phần dưới khuỷu tay và lưỡi hái của nó bị phá hủy đến mức tàn tạ. Dù vậy, trông nó vẫn tỏ ra rất hờ hững.

“Từ đầu đến giờ ngươi quả thực là một con lợn vô dụng chẳng làm được việc gì ra hồn. Ta hiểu tại sao Samael lại muốn vứt bỏ ngươi rồi.”

Samael. Đó là cái tên mà tôi đã nghe được ở dưới tầng hầm.

'Có phải tên múa rối đang điều khiển con búp bê đó cũng là đồng bọn với kẻ tên Samael không?'

Điều gì sẽ xảy ra nếu Samael là kẻ có năng lực kiểm soát tâm trí đã biến Kang Seung-geon trở nên thế này? Lý do hắn ta bắt cóc tôi là để kiểm soát và thao túng tâm trí của tôi như Kang Seung-geon?

Tôi tưởng tượng cảnh bản thân hỗ trợ con búp bê hoặc Kang Seung-geon với năng lực gió của mình trong khi đánh mất lý trí, da gà liền nổi lên khắp người tôi.

“Phù, thật là chẳng vui tẹo nào khi kết thúc thế này đúng không?”

Con búp bê ném thẳng chiếc lưỡi hái bị gãy xuống sàn, nó nắm lấy cánh tay trái bị đứt một nửa đã cháy rụi và giật nó ra.

Rắc, rắc!

Cùng với âm thanh ghê rợn đó, cánh tay của nó bị giật ra khỏi vai khi máu đỏ chảy xuống như trút.

“Cố lên nhé, anh bạn.”

Con búp bê búng tay cùng chất giọng đầy tiếng cười.

Tách, tách, tách.

Với ba phát búng tay đó, Kang Seung-geon vẫn đang bất tỉnh liền run lên bần bật.

“Khực khực....”

Âm thanh quái dị phát ra từ cổ Kang Seung-geon, đồng thời thân trên của hắn cũng chậm rãi di chuyển. Cơ thể đứng dậy với đầu và tay rũ xuống, máu bắt đầu chảy ra từ miệng, mũi và mắt.

“Han Yi-gyeol!”

Cheon Sa-yeon gọi tôi lại khi vẫn đang bối rối trước cảnh tượng kỳ quái kia. Hắn lao mình về phía con búp bê, nó nhếch khóe miệng và búng tay lần nữa.

Tách!

Lúc đó tôi mới nắm được tình hình. Tôi vội vàng giải phóng năng lượng của mình và đẩy một luồng gió mạnh tới Cheon Sa-yeon. Trong một khắc ngắn ngủi khi thanh kiếm của Cheon Sa-yeon vung về phía cổ của con búp bê, đầu ngón tay của nó cũng chạm nhau lần cuối.

Tách!

Cùng lúc với cổ con búp bê bị chém đứt, Kang Seung-geon cũng mở mắt. Huyết lệ chảy ra từ đôi mắt trắng dã không còn tròng đen cùng tiếng thét đau đớn phát ra từ miệng hắn.

“Khự, hức, khục áaaaaa!”

Luồng năng lượng đột ngột tỏa ra từ Kang Seung-geon đang quằn quại trong khi hai tay ôm lấy đầu hắn. Tôi bay lên không trung cùng với Ha Tae-heon và xem xét tình hình.

Rầm ầm!

Mặt đất dưới chân Kang Seung-geon nứt ra và rung chuyển dữ dội. Khi trận động đất ngày càng mạnh hơn, những tiếng la hét và âm thanh của những tòa nhà sụp đổ vang lên từ xa.

“Cheon Sa-yeon!”

Cheon Sa-yeon đang đốt con búp bê đã bị ngắt kết nối với kẻ múa rối, liền quay sang Kang Seung-geon trước tiếng gọi của tôi. Làn tóc và áo quần của hắn bay phần phật trước năng lượng bộc phát của Kang Seung-geon.

“Cậu phải cầm chân cho đến khi hắn cạn kiệt năng lượng. Ha Tae-heon.”

Sức nóng giảm dần từ dòng máu dính nháp như dung nham đang chảy qua thanh kiếm của Cheon Sa-yeon. Ha Tae-heon ngay lập tức hiểu ý, khi anh buông tôi ra và đổi vũ khí của mình sang thanh kiếm.

“Ép đến giới hạn. Chúng ta phải vắt kiệt hết năng lượng của hắn.”

Ha Tae-heon cách tôi một khoảng khi đang đứng cạnh Cheon Sa-yeon và nhìn Kang Seung-geon.

Răng, rắcc!

Mặt đất nứt vỡ cùng vô vàn mảnh đá nằm ở khắp mọi nơi. Là một hạng A, tôi không thể đến gần năng lượng bộc phát kia được.

Từ thời điểm này, tôi nghĩ tốt hơn là nên để lại cho Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon còn tôi chỉ việc tập trung vào việc hỗ trợ phía sau chiến tuyến. Tôi giữ khoảng cách với Kang Seung-geon và nhìn về phía sau.

“Ở đây, ai đó giúp với!”

“Coi chừng! Ngọn lửa lan đến đây rồi!”

“Làm ơn hãy tìm con giúp tôi với!”

Năng lực phá hoại đường phố của Kang Seung-geon quá nghiêm trọng. Woo Seo-hyuk, Kim Woo-jin và Hong Si-ah giúp đỡ cứu hộ, còn Min Ah-rin và Cha Soo-yeon thì đang tìm kiếm những người bị thương, nhưng tình cảnh quá cấp bách nên không thể ổn định lại ngay được.

Tiếng kêu cứu và tiếng còi xe cứu thương vang lên đồng loạt. Tôi dùng năng lực của mình để Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon đang cầm kiếm về lao về phía Kang Seung-geon, nuốt khan nước bọt trong nỗi lo lắng. Không còn thời gian để trì hoãn thêm nữa.

- ---------------------------

Tâm sự nhỏ: Chương sau khá hay ho đọ, sự đau khộ cụa anh chính là niềm zui cụa tôy ✨✨✨

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.