Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 97: Chương 97: Bạo phát(4)




Dù có bước vào trạng thái bộc phát, Kang Seung-geon cũng không thể đọ lại được Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon hạng SS. Tuy nhiên, đấy là trường hợp Kang Seung-geon bị coi là 'kẻ thù'.

Ngay cả khi tội ác hắn ta gây ra rất lớn, thì Kang Seung-geon vẫn không phải là một con quái vật. Hắn thậm chí còn là một Trưởng hội đang phụ trách một Công hội nữa, vì vậy Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon không thể xuống tay được.

Họ phải rút cạn năng lượng của Kang Seung-geon càng nhanh càng tốt thông qua việc đe dọa tấn công, và họ cũng phải đảm bảo mạng sống của hắn. Trong tình cảnh cam go này Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon buộc phải hợp tác với nhau.

Ngay cả một sai lầm nhỏ nhất cũng có thể giết chết Kang Seung-geon. Điều tôi cần làm là kiểm soát cục diện để không xảy ra sự cố đáng tiếc như vậy. Đây là thứ tốt nhất tôi có thể làm.

“Khặc, khặc!”

Kang Seung-geon mắt chảy lệ kêu khóc như một con thú, ngoảnh đầu lại khi nhận thấy sự hiện diện của Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon đang tiến lại gần.

Rắc, rắc.

Hàng chục tảng đá rải rác xung quanh liền bay lên không trung.

Cheon Sa-yeon dẫn đầu đã giảm mức năng lượng xuống rất nhiều so với lúc giao chiến với con búp bê. Hắn lướt qua không trung dễ dàng bằng năng lực của tôi, vung kiếm về phía Kang Seung-geon không do dự.

Đùng!

Kang Seung-geon thản nhiên né qua nó rồi đập nát mặt đất. Cùng khoảnh khắc đó, tôi xoay chuyển luồng gió để ngọn lửa cháy rực của Cheon Sa-yeon không lan tới Kang Seung-geon được.

“Khực, hừ!”

Quần áo rách nát cùng máu rỉ ra từ những nơi mà lưỡi kiếm Cheon Sa-yeon lướt qua, nhiều vết thương như vậy cũng không đáng kể gì. Đúng hơn, Kang Seung-geon có lẽ đang thấy khủng hoảng vì những chấn thương đó nên hắn lại giải phóng năng lượng lần nữa.

Khi Kang Seung-geon lùi lại để né đòn tấn công của Cheon Sa-yeon, Ha Tae-heon cũng ở ngay đó xông lên. Tương tự như Cheon Sa-yeon anh vung kiếm nhắm xuống nền đất vô hại khi tỏa ra chút năng lượng của mình. Mặc cho trước sự săn sóc của cả hai, Kang Seung-geon liên tục hối hả né đòn với cơ thể chồng chất thương tích.

'Cục diện không tệ. Có thể nó sẽ kết thúc sớm hơn tôi nghĩ.'

Nguồn năng lượng của Kang Seung-geon đã đánh mất lý trí tỏa ra rất lớn. Trong một lúc tiêu hao một lượng lớn năng lượng như vậy sẽ gây ra các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng, nhưng nói thật ra thì, đó chẳng phải vấn đề bọn tôi phải để tâm. Những gì chúng ta cần làm bây giờ chỉ là nhanh chóng giải quyết tình huống này và ngăn chặn những thiệt hại....

“Khư, áaaaa!”

Lúc đó, Kang Seung-geon thét lên đau đớn khi bắn ra một luồng năng lượng xung quanh hắn. Cả người tôi bị đẩy ra sau với một cơn chấn động. Cũng như tôi, Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon liên tục lao vào Kang Seung-geon cũng bị đẩy lùi lại một chút.

Khục!

Cùng lúc Kang Seung-geon nôn ra một ngụm máu, tôi nghe thấy những tiếng nói hoang mang của mấy người gần đó. Có gì đó không ổn. Với dấu hiệu bất thường đó, tôi vội vàng quay lại.

“....!”

Những tảng đá khổng lồ với các mảnh gạch đá đang lơ lửng trên không. Thời điểm tôi phát hiện ra thì số lượng đã vượt quá mức rồi, tôi liền cảm thấy có điềm chẳng lành.

Thứ này, không thể nào.

“Cheon Sa-yeon!”

Tôi hét lớn gọi Cheon Sa-yeon vẫn chưa nhận ra tình thế vì còn đang bận đối phó với Kang Seung-geon.

“Đừng! Nếu hắn ta cạn năng lượng vào lúc này....!”

“Khục!”

Tôi còn chưa kịp nói hết lời thì Kang Seung-geon lại chảy máu mũi, và ngay lúc đó, một tiếng đùng vang lên từ phía Đông.

Đùng—!

Một tảng đá khổng lồ lơ lửng trên không đã rơi xuống đất, tiếng la hét hoảng hốt bỏ chạy cùng tiếng khóc của trẻ con vang lên chói tai.

Tôi thấy những tảng đá còn lại vẫn đang lơ lửng trên không, đang lắc lư lảo đảo và những người bị thương không kịp thoát ra bị nó đè lên. Các nhân viên cứu hộ và năng lực giả đang nhanh chóng giúp mọi người di tản, cũng không thể chặn lại hết được vì khoảng cách giữa chúng quá lớn.

Ngay khi bộ não của tôi đang hỗn loạn, tôi nhanh chóng giải phóng năng lượng của mình. Khác với năng lượng của Kang Seung-geon đang giảm dần, thì hiện giờ năng lượng của tôi bắt đầu tràn ra với tốc độ khủng khiếp.

“Han Yi-gyeol!”

Tôi nghe thấy tiếng hét của Ha Tae-heon, nhưng tôi phớt lờ nó và tiếp tục tập trung năng lượng. Một cơn lốc khổng lồ bắt đầu cuốn quanh người tôi khi cơn đau đầu ngày càng trở nên nghiêm trọng. Tôi ngắt toàn bộ năng lượng mà tôi truyền cho Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon, để tập trung vào việc thu thập sức mạnh.

“Han Yi-gyeol, dừng lại!”

Vào khoảnh khắc khi Kang Seung-geon bất tỉnh ngã xuống đất, những tảng đá bay lơ lửng trên không đồng loạt rơi xuống nhanh chóng. Nhận thấy chiếc vòng tay đang rung lên và năng lượng đạt đến giới hạn đang co thắt lại, khi bùng lên cơn gió mà tôi đã thu thập lại.

Vùuu!

“Hự....!”

Với nỗi đau đang bóp chặt trái tim, cơn gió lan rộng đã cản được những tảng đá đang rơi xuống. Một áp lực khủng khiếp đè xuống toàn bộ cơ thể tôi, hơn cả những gì tôi tưởng. Cảm giác như những tảng đá được chống đỡ đang đè xuống cơ thể tôi chứ không phải là gió.

Những đường gân nổi lên trên trán tôi khi toàn thân đang run lên không ngừng. Có thể nhìn thấy những người bị thương hoảng hốt bên dưới những tảng đá đang được chống đỡ trước khi chúng chạm đất. Bằng mọi cách tôi phải cố gắng chịu đựng cho đến khi tất cả đều được di tản. Tôi cắn môi, phần thân trên của tôi cong lại như con tôm.

'Mình phải cầm cự ít nhất một phút....'

Liệu tôi có thể chống đỡ nổi không?

Năng lượng tiêu hao tụt dốc bắt đầu đâm vào trái tim tôi. Hộc, hộc.... Tiếng thở hắt ra vang lên bên tai tôi như bị ngẹt thở.

“Han Yi-gyeol!”

Nghe thấy tiếng gọi của Ha Tae-heon, tôi chầm chậm nhắm mắt rồi mở ra. Thêm chút nữa. Một chút nữa thôi....

Tôi gồng mình gắng gượng, một thứ gì đó nóng hổi trào lên từ cổ họng tôi. Dòng máu đỏ sẫm đầy mùi tanh của sắt trào ra khỏi miệng, thậm chí tôi còn không thể ngăn nó lại.

“Ah....?”

Thịch.

Bàn tay theo phản xạ che miệng nhanh chóng bê bết máu. Tầm nhìn của tôi chao đảo và dòng năng lượng đang nâng đỡ những tảng đá bị buộc phải ngừng lại.

Đùng! Ầm!

Cơn gió biến mất, tôi nghe thấy âm thanh chấn động ở khắp nơi. Đồng thời, tôi cũng ngã xuống.

- --------------------------

“Này, Healer đằng ấy.”

Sau khi chữa trị cho những người bị thương, Min Ah-rin chuyển tầm nhìn của mình sang tiếng gọi phía sau cô. Một người phụ nữ với mái tóc màu hung đỏ được buộc gọn phía sau, và cô ấy đang ôm một đứa trẻ trên tay.

“Đứa nhóc bị thương ở chân, chỗ này này. Tôi nghĩ nó có hơi nghiêm trọng.”

“Tôi tới đây.”

Cô ấy nói tên cô là Cha Soo-yeon? Trái ngược với vẻ ngoài phá cách, trông cô ấy khá quen thuộc với việc dỗ dành một đứa trẻ đang khóc lóc hoảng sợ ha.

“Huooong!”

Như Cha Soo-yeon nói, cô nhóc bị thương nặng ở đầu gối. Khi cô chữa lành vết thương bằng năng lực của mình và lau vết máu, đứa trẻ cúi đầu về phía Min Ah-rin và Cha Soo-yeon như thể cơn đau đã dịu đi.

“Cảm ơn chị.”

Cô bật cười trước sự dễ thương khi thấy cô nhóc lễ phép cúi chào với giọng nói trong trẻo như vậy. Min Ah-rin dẫn đứa trẻ đến chỗ của nhân viên y tế, khi hỏi Cha Soo-yeon đang đứng cạnh cô.

“Cô có em không?”

“Sao? Hử, tôi á?”

“Đúng vậy. Cô có vẻ giỏi trong việc dỗ dành trẻ em thế mà.”

Cha Soo-yeon không ngờ tới câu đầu tiên Min Ah-rin hỏi lại là một cậu như vậy, cô nhún vai và mở lời với một vẻ gượng ghịu.

“À, người thân và em của tôi....”

“Tôi hiểu.”

Cha Soo-yeon cúi đầu, tránh né ánh mắt của Min Ah-rin khi cô cười nhẹ. Nhìn thấy bóng dáng đó, Min Ah-rin tự nghĩ.

'Đâu đó, cô liền nghĩ đến Woo-jin- ssi. Cô ấy cũng là một cô nàng vui tính.”

Khác với Min Ah-rin bình thản, Cha Soo-yeon miệng khô khốc khi thấy người đối diện cứ nhìn chằm chằm vào cô.

'Sao cô cứ nhìn tôi vậy?'

Cha Soo-yeon với tính khí rụt rè, không biết phải làm gì vì cô chưa bao giờ ở gần một ai giống thỏ như Min Ah-rin.

Cô đã làm gì sai sao? Không? Cô muốn bỏ trốn ngay bây giờ, nhưng nó lại không dễ chút nào vì Min Ah-rin đang chăm chăm nhìn cô. Cha Soo-yeon mím chặt môi cam chịu ánh nhìn của Min Ah-rin.

“Thứ lỗi....”

Khi đó Min Ah-rin đang nhìn chằm chằm vào Cha Soo-yeon một hồi lâu, mới lên tiếng.

Đùng.

Mặt đất rung chuyển lần nữa khi nền đất bắt đầu nứt sâu hơn. Cha Soo-yeon theo phản xạ bắt lấy cả người Min Ah-rin, cô nhìn về phía Tây, nơi trận chiến đang diễn ra gay gắt.

“Cái này, Trưởng Công hội Blun còn có năng lực khác nữa sao....”

“Cha Soo-yeon- ssi, ở trên đó!”

Min Ah-rin chỉ tay lên trời hét lên. Những tảng đá khổng lồ liên tiếp được nâng lên cao. Trong nháy mắt, con số đã vượt quá mười.

Min Ah-rin cau mày và nhanh chóng nhìn quanh cô. Nơi đây có đầy những người bị thương còn chưa được cứu giúp. Ngay cả khi họ đang rơi vào tình thế như này.

“Không được rồi. Tôi phải đi thôi.”

“Chờ một chút.”

Min Ah-rin nắm lấy cánh tay của Cha Soo-yeon khi cô ấy chuẩn bị chạy đến chỗ Kang Seung-geon. Cô nhìn lên bầu trời và mở miệng.

“Yi-gyeol- ssi....”

Trước những lời đó, Cha Soo-yeon cũng thấy Han Yi-gyeol đang bay ở phía xa kia. Vùuuuu, gió ở xung quanh cậu ta còn lan được tới chỗ Cha Soo-yeon và Min Ah-rin, dù họ đang ở rất xa. Cha Soo-yeon thấy tóc cô bay tứ tung, giật mình thốt lên.

“Tên ngốc đó đang làm cái quái gì vậy!”

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Han Yi-gyeol, người đang tạo ra một trận gió mạnh dưới bầu trời u ám phủ đầy mây đen. Không chỉ những người bị thương, mà cả Woo Seo-hyuk đang chạy quanh tòa nhà bị sập để giúp những người cứu hộ, và Kim Woo-jin đang cứu một người bị thương khỏi một chiếc xe bị móp méo, Hong Si-ah đang cõng một người bị thương trên lưng cô.

“Han Yi-gyeol!”

Ha Tae-heon vội hét lên trước nguồn năng lượng bất thường, nhưng Han Yi-gyeol đã ngắt đi luồng gió truyền đến cho Ha Tae-heon và Cheon Sa-yeon để thu thập năng lượng.

“Han Yi-gyeol, dừng lại!”

Ha Tae-heon lại hét lên trong cơn lo lắng không ngừng. Dù thể trạng của cậu đang không tốt, nhưng việc sử dụng năng lượng ở mức thế này không khác gì tự sát. Anh phải ngăn cậu lại ngay.

Ngay khi xác nhận Kang Seung-geon đã bất tỉnh, Ha Tae-heon liền chạy thẳng về phía Han Yi-gyeol. Tuy nhiên, trước khi anh kịp đến nơi thì những tảng đá kia bắt đầu rơi xuống, và Han Yi-gyeol thì đã giải phóng năng lực lên đến giới hạn.

“Hộc....!”

Luồng gió lan ra mọi hướng đỡ lấy toàn bộ đống đá đang rơi xuống.

Ha Tae-heon chịu đựng cơn gió đủ mạnh có thể đẩy lùi cơ thể anh và chẳng mấy chốc, anh đã thấy Han Yi-gyeol đang đau đớn trên không trung.

“Ngay! Cứu hộ!”

“Tránh đường!”

Nghe thấy tiếng kêu cứu từ khắp mọi hướng, Ha Tae-heon tiếp tục di chuyển cơ thể.

Han Yi-gyeol run rẩy khom mình lại, cảnh tượng một mình cậu gánh chịu nỗi đau đã khắc sâu toàn bộ vào tâm trí anh. Liệu trước kia và bây giờ có giống nhau không? Khi anh nhớ lại ký ức về việc anh đã để Han Yi-gyeol lại một mình, nỗi đau xuyên thấu nơi góc ngực của anh như thể bị một vật gì đó sắc nhọn đâm vào.

“Han Yi-gyeol....!”

Anh chạy hết sức lực và khi gần đến nơi, Han Yi-gyeol nôn ra máu đã ngã xuống. Đùng, đùng! Ha Tae-heon dang rộng vòng tay khi anh bước trên mặt đất đang rung chuyển bởi cơn chấn động từ sự va chạm của đống đá. Và anh đã đón được cơ thể của Han Yi-gyeol một cách an toàn, nhờ bụi đen nên cả người Han Yi-gyeol đang chầm chậm đi xuống.

“Haa....”

Ha Tae-heon thở phào nhẹ nhõm khi ôm lấy cậu trai vào lòng. May là, anh không đến muộn.

“Yi-gyeol- ssi!”

Min Ah-rin đang được Cha Soo-yeon ôm chạy tới, cô nhanh chóng nắm lấy tay Han Yi-gyeol. Vết thương trên đầu còn chưa kịp cầm máu lại rách ra, khuôn mặt cậu trắng bệch, vừa nôn ra máu giờ đây chỉ toàn là máu.

“Tôi sẽ tiếp năng lượng cho cậu trước.”

Min Ah-rin lắp bắp và nói với khuôn mặt tái mét. Kim Woo-jin chạy đến sau, cũng cắn chặt môi với vẻ đau khổ khi nhìn thấy Han Yi-gyeol đang bất tỉnh trong khi được ôm trong lòng Ha Tae-heon.

“....Kết thúc rồi.”

Cheon Sa-yeon trầm giọng nói, đá vào Kang Seung-geon đang bất tỉnh. Khói đen từ đám cháy của con búp bê bay lên trên bầu trời xám xịt.

- ---------------------

Niềm đau cụa anh là thú zui cụa tôy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.