Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 87: Chương 87: Cẩn thận(2)




Edit: Maron

Beta: A.P

- ----------------------------

Đã hai ngày kể từ khi vào cổng. Tôi nghĩ bản thân thật may mắn vì có thể vào được cổng này.

Hành động khó hiểu của Cheon Sa-yeon khiến tôi điên tiết đến nỗi muốn xốc ngược cổ áo hắn lên mà gặng hỏi cho ra lẽ. Chắc chắn, nếu trong cổng các thiết bị điện tử có thể hoạt động được, thì tôi đã gọi điện cho hắn ngay và luôn rồi.

Sao hắn biết được chiếc áo khoác cấp SS của Ha Tae-heon, hắn đe dọa anh ta nhằm mục đích gì, và tại sao hắn lại nhận được cổng từ Công hội Jayna.... Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi.

Hành vi này hoàn toàn trái ngược với tính cách của hắn. Dù có đau thương hay nó làm tôi phát ốm, thì tốt nhất vẫn là nên gặp nhau và nói chuyện rõ ràng.

'Đương nhiên, nghĩ gì thằng cha đó sẽ nói cho tôi dễ dàng vậy chứ.'

Mỗi lần nhìn hắn, tôi lại liên tưởng đến cái điệu cười nửa miệng xuất hiện trên gương mặt Cheon Sa-yeon. Nếu tôi tóm lấy cổ áo hắn và hỏi tên đó đang làm chuyện quái gì thế, thằng mất nết đấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

'Nghĩ lại thì lần trước tôi cũng đã tóm cổ áo hắn một lần rồi. Lúc đó Cheon Sa-yeon đã nói gì ấy nhỉ?'

Tôi vừa nhớ lại vừa day day trán mình. Cái lúc đó....

“Hử. Tư thế gì đây? Cậu đang muốn tôi hôn cậu sao?”

Ôi, tên khốn chết tiệt....

Dòng suy nghĩ chưa kịp tiếp tục đã bị cắt đứt ngay. Tôi thở hắt ra và lắc đầu. Chẳng giúp được gì cả.

Tôi nghĩ tốt hơn là nếu sử dụng cánh cổng này như một cái cớ để dự đoán những gì Cheon Sa-yeon sẽ hỏi tôi. Đưa tôi đến một cánh cổng nguy hiểm hoặc yêu cầu một điều gì đó mà chúng tôi sẽ làm cùng nhau như buổi họp của các Trưởng Hội lần trước.

“Han Yi-gyeol- ssi.”

Trong khi vật lộn một hồi nghĩ về Cheon Sa-yeon, Woo Seo-hyuk rời đi không lâu giờ đã quay lại. Trên tay anh ta có một loại thức uống tôi chưa từng thấy qua.

“Cầm lấy này.”

Mặc dù mới được hai ngày vào cổng thôi mà Woo Seo-hyuk đã được các thành viên trong Công hội Jayna mến mộ thế kia rồi. Thời điểm này tôi nghĩ Woo Seo-hyuk cũng được các phái nữ vây quanh nhiều lắm đấy.

“Nhưng mà Woo Seo-hyuk- ssi, nó là của anh mà, đưa cho tôi liệu có sao không đấy?”

“Tôi không để tâm đâu, dù tôi đã từ chối nhưng họ vẫn cố đưa nó cho tôi.”

Anh ta cũng có một mặt không biết xấu hổ này. Khó mà từ chối được nên tôi cười nhẹ rồi nhận lấy chai nước. Vỏ chai có hình quả cam nên khi uống nó có vị chua chua.

“Nó ngon lắm.”

“Khi cậu mệt mỏi thì uống một thứ gì đó vừa chua vừa ngọt là tốt nhất.”

“Đúng vậy thật.”

Woo Seo-hyuk ngồi trên một cây cột gãy đối diện với tôi, lấy ra một thứ gì đó rồi đưa nó cho tôi.

“Cả thứ này nữa.”

Khi tôi cứ vậy mà nhận lấy nó, tôi nhận ra đó là viên kẹo giảm bớt mệt mỏi có màu xanh nhạt mà trước kia tôi đã ăn. Hiệu quả của nó tốt đến mức tôi càng muốn nó hơn.

“Hình như Han Yi-gyeol- ssi không bao giờ ngủ trong cổng. Ăn nó sẽ đỡ hơn đấy.”

“Cảm ơn anh.”

Vừa nói tôi vừa cho viên kẹo vào miệng, đầu óc tôi nhanh chóng cảm thấy sảng khoái giống như lần trước vậy.

“Tôi cũng như Han Yi-gyeol- ssi cũng luôn cảm thấy khó ngủ khi ở bên trong cổng, vậy nên tôi luôn mang nó theo bên mình.”

“Lần này anh cũng không định nói cho tôi là nó ở đâu à?”

“Đúng vậy. Tôi xin lỗi.”

“Thậm chí không cho tôi thêm vài viên nữa được sao....”

“Tôi xin lỗi.”

Được thôi, sao cũng được. Khi tôi lầm bầm trong lòng, Woo Seo-hyuk đã nói một điều khác với trước đây.

“Thay vào đó, hãy đến tìm tôi bất cứ khi nào cậu cần và tôi sẽ đưa nó cho cậu.”

Tôi không thực sự cần đến nó trừ khi tôi vào trong cổng.

“Anh không thể nói cho tôi biết được à?”

“Tôi đã nói trước đây rồi, nguy cơ có khả năng cao nó sẽ bị làm dụng. Nếu cậu hỏi tôi, tôi sẽ cho cậu một cái.”

Tôi nghĩ vậy khi lăn viên kẹo trong khoang miệng của mình. Hiệu quả của nó chắc chắn tốt hơn cà phê hay các loại thức uống thông thường....

“Vậy thì anh cho tôi ít nhất hai cái đi?”

Tôi đã cố gắng thương lượng, nhưng lại lần nữa, Woo Seo-hyuk vẫn kiên quyết.

“Không vượt quá một. Nó sẽ có các tác dụng phụ.”

“Tác dụng phụ là gì thế?”

“Cậu tốt hơn là không nên biết.”

“....”

Tôi lạnh lùng nhìn Woo Seo-hyuk, nhưng anh ta vẫn chẳng hề hé miệng nửa lời. Đó là lý do tại sao tôi muốn biết. Lần sau tôi sẽ phải nhờ đến ai đó có thể nói cho tôi biết mới được. Có lẽ một healer giỏi và hiểu biết rộng như Min Ah-rin sẽ biết đấy.

Cười thầm trong lòng khi tôi đang suy nghĩ đến một điều gì đó. Thấy tôi không năn nỉ anh ta nói cho tôi biết nữa, Woo Seo-hyuk liền thở phào nhẹ nhõm. Anh ta ngây thơ thật đấy.

“Ehem, Han Yi-gyeol- ssi?”

Khi ấy, có một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Cha Soo-yeon có thái độ cách biệt và không thoải mái khi sử dụng kính ngữ với tôi.

“Vâng?”

“Có thể nói chuyện với cậu một lát được không?”

Nhìn Cha Soo-yeon đang đứng với cả hai tay đút trong túi áo khoác da mà cô đang mặc, không hiểu sao tôi lại thấy thật buồn cười. Giống như đang nhìn vào một học sinh cao trung cá biệt vậy.

“Cô nói đi.”

“Tôi phải chọn ra năm người trong đội để đến Khu B kiểm tra, nhưng có một hội viên cơ thể không được khỏe lắm.”

“À à, tôi hiểu rồi.”

Ngay lập tức tôi nhận ra hàm ý của cô và định đứng dậy, nhưng Woo Seo-hyuk đã nắm lấy tay tôi và cắt ngang.

“Tôi sẽ đi.”

“Sao cơ?”

“Han Yi-gyeol- ssi hãy nghỉ ngơi đi. Để tôi đi thay cho.”

Một diễn biến bất ngờ, Cha Soo-yeon liếc nhìn tôi với vẻ hoang mang thấy rõ. Thấy bộ dáng của cổ như vậy không hiểu sao làm tôi liên tưởng đến một con mèo.

“Không. Tôi sẽ đi.”

Nếu tôi cứ tiếp tục đứng xem vậy, tôi nghĩ Cha Soo-yeon về sau sẽ khó chịu lắm đây, thế nên tôi đã mỉm cười và xen vào.

“Woo Seo-hyuk- ssi, anh đã giao chiến với lũ quái vật từ hôm qua rồi. Còn tôi thì lại ngồi im mà chẳng phải làm gì cả.”

“Nhưng—”

“Ít nhất thì tôi cũng phải làm được chừng này chứ, nếu không thì chẳng còn mặt mũi nào để nhìn người khác mất.”

Thấy tôi nói vậy, Woo Seo-hyuk hơi cúi đầu xuống. Tôi không biết vì vẻ mặt của anh ta chẳng bao giờ đổi sắc, nhưng có vẻ Woo Seo-hyuk có thói quen hạ thấp tầm nhìn mỗi khi lo lắng. Mặc dù vẻ mặt của anh ta vẫn thẳng thừng như mọi khi.

“Tôi ổn thôi mà. Sẽ chẳng có gì nguy hiểm đâu.”

Tôi khẽ nó với Woo Seo-hyuk khi anh hơi cúi người về phía trước để phù hợp với chiều cao của tôi, anh nói.

“....Tôi hiểu rồi.”

“Vậy thì, tôi đi đây. Đi thôi, Cha Soo-yeon- ssi.”

Bỏ lại Woo Seo-hyuk đang đứng đơ người với thân hình to lớn. Tôi đi theo Cha Soo-yeon đến nơi tập trung của đội trinh sát. Cha Soo-yeon tự nhiên nói với tôi.

“Tôi nghe nói rằng Trưởng Hội Requiem đã cử anh ta đến, nhưng anh ta thực sự rất quan tâm đến cậu đấy. Thậm chí anh ta còn nói sẽ đi thay cho cậu nữa kìa.”

“Ừm, thì, anh ta được lệnh mà.....”

—Nhưng tôi nghĩ đó là do trước đây tôi từng bị thương rồi thêm cả việc bất tỉnh nữa. Tôi không thể kể hết mấy chuyện đấy ra được, nên tôi chỉ gãi má mình một cách ngượng ngùng.

“Chà, dù sao. Chúng ta cũng không phải đi xa đâu, chỉ cần kiểm tra mấy khu vực gần đây là được, thế nên nó sẽ xong nhanh thôi.”

Cô ấy nhún vai khi nói rằng đừng lo lắng quá, sau khi chúng tôi đi tới chào hỏi các thành viên trong đội. Nơi chúng tôi phải đến là khu B, cách đó khoảng mười năm phút đi bộ về hướng Đông Bắc.

“Có một siêu thị lớn ở Khu B. Chúng ta sẽ phải kiểm tra bên trong siêu thị.... Nó gần như chẳng có gì cả, nhưng ta vẫn nên cẩn thận. Nếu quái vật xuất hiện, chúng ta sẽ bị vây lại ngay.”

Tôi di chuyển hướng tới điểm đến của mình trong khi bình tĩnh lắng nghe lời giải thích của Cha Soo-yeon đang đi bên cạnh tôi.

- -----------------------------

Đúng như cô nói, một siêu thị lớn một tầng đã xuất hiện. Đằng sau là hàng chục chiếc ô tô cũ nát với cửa xe bị đâp vỡ, bên trong siêu thị u tối toát ra một bầu không khí kỳ dì.

“Hai hạng B đứng giữa, và ba hạng A canh chừng phía trước, phía sau và hai bên. Nhiệm vụ này có thể không có gì to tát, nhưng hãy liên tục quan sát xung quanh.”

“Vâng, thưa cô!”

“Đã rõ!”

Trước những lời nói của Cha Soo-yeon, các thành viên trong đội đã đáp lại bằng một chất giọng mạnh mẽ có kỷ luật.

Ồ~ Tôi đứng phía sau và giả vờ ngạc nhiên trước cảnh tượng đó khi Cha Soo-yeon hướng đôi mắt sắc bén về phía tôi.

Trong mắt tôi, Cha Soo-yeon dễ thương như một cô em gái nhỏ, nhưng cô ấy cũng là một năng lực giả hạng A nổi tiếng và được nhiều mến mộ. Nghĩ lại thì, không phải cổ còn có cả bí danh nữa sao? Là cái gì ấy nhỉ? Nữ hoàng của xính hỏa?

Lúc đầu, bí danh đấy nghe trẻ con lắm á, nhưng giờ nghĩ lại thì nó rất hợp với cô.

“Tôi sẽ dẫn đầu, vậy nên hãy cẩn thận và theo sau tôi.”

Khi ngọn lửa đỏ rực bốc lên từ tay Cha Soo-yeon, siêu thị chìm trong bóng tối đã sáng hơn một chút.

Cách.

Khi tôi tiến về phía trước, tấm kính dưới chân tôi vỡ ra. Các hội viên căng thẳng nhìn xung quanh khi cầm vũ khí trong tay liền thở dài.

“May thay, có vẻ là chẳng có gì cả.”

“Cẩn thận, một hoặc hai con vẫn có thể đang ẩn nấp. Tôi sẽ đi vào trước.”

Tôi theo sau các thành viên trong đội. Có rất nhiều máu trên sàn siêu thị và các kệ để hàng đều trống trơn. Như các thành viên khác trong nhóm đã nói, không có dấu vết của quái vật xuất hiện.

Khi tôi tiếp tục nhìn quanh siêu thị, tôi thấy một thứ gì đó trong một góc tối.

'.... Khoan, đó là gì vậy?'

Tôi ngay lập tức gọi Cha Soo-yeon đang dẫn đầu.

“Cha Soo-yeon- ssi, chờ một chút.”

“Hửm?”

Cha Soo-yeon đi đến chỗ tôi khi cô dùng ngọn lửa của mình để chiếu sáng khu vực tôi đang chỉ. Có một xác sống đã chết khô quắt với cái miệng há rộng.

“Đây là....”

“Cái xác này thật kỳ lạ.”

Có những vết cắn trên cổ và tay chân của nó. Cha Soo-yeon nhíu mày.

“Không có ai trong đội có thể giết nó thế này. Cơ thể này đến từ đâu?”

Vì không có ai trong đội giết con quái vật, nên có khả năng là có người khác ở trong cánh cổng này. Có lẽ do cô có cùng suy nghĩ với tôi nên sắc mặt của Cha Soo-yeon trở nên nghiêm túc hơn.

“Nó có thể là?”

“Không ai được vào cánh cổng do một hội quản lý trừ khi đấy là một kẻ điên. Sau cùng thì đó là hành vi phạm pháp. Lúc nào cũng có người canh gác cổng vào.”

“Miễn là cô tránh để không bị bắt, cô vẫn có thể lẻn vào.”

“Điều đó cũng có thể xảy ra. Dù sao thì, trước mắt tôi phải đi báo lại với Hội trưởng đã.”

Cha Soo-yeon hơi gập đầu gối xuống để kiểm tra kỹ cơ thể, vươn người ra và nói.

“Có vẻ như không còn gì khác để xem nữa, thế nên chúng ta quay lại thôi. Chỉ có cái xác quái vật này là đáng để báo cáo lại....”

Khi tôi đang yên lặng lắng nghe, có thứ gì đó lóe lên trong khóe mắt tôi. Từ hướng bên kia nó nhắm chính xác vào trán Cha Soo-yeon— tôi vội vàng nắm lấy cổ tay của cô để kéo cô ra khỏi tầm ngắm của vật thể.

“Cha Soo-yeon- ssi!”

“Hự!”

Choang!

Khi tôi ôm Cha Soo-yeon vào lòng, có một tiếng loảng xoảng phát ra từ sàn nhà. Khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy vật thể bắn ra là một cây kim dài nhọn hoắt.

“Đứng yên!”

“Argh!”

Một vài mũi kim phóng tới cực nhanh từ một nơi nào đó bên kia bóng tối. Một thành viên trong nhóm ở phía trước hét lên khi bị kim đâm vào cẳng tay.

“Han Yi-gyeol!”

Cha Soo-yeon rời khỏi vòng tay tôi và tạo ra một ngọn lửa lớn. Hiểu ngay ý của cô, tôi thổi gió lên và cuốn quanh ngọn lửa của Cha Soo-yeon— Một ngọn lửa khổng lồ đã được tạo ra trước mặt chúng tôi.

“Cái này sẽ che khuất tầm nhìn của kẻ thù. Hãy trông coi người bị thương và sử dụng pháo khẩn cấp!”

“Tiền bối Cha Soo-yeon! Có quái vật đằng sau chúng ta....!”

Grừuuu! Gràoo!

Tiếng gầm gừ của đám xác sống phát ra từ lối vào của siêu thị. Quay lại nhìn, tôi thấy hàng chục xác sống đã ẩn nấp trước đó đang chạy về phía chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.