Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 88: Chương 88: Cẩn thận(3)




“Cha Soo-yeon- ssi.”

Nắm lấy vai cô, tôi nói.

“Tôi sẽ chặn phía trước. Cô hãy xử lý đám xác sống đằng sau chúng ta nhé.”

Cha Soo-yeon giao chiến với lũ xác sống hiệu quả hơn tôi nhiều. Nghe tôi nói vậy, Cha Soo-yeon gật đầu trong vẻ lo lắng.

“Một khi cô mở được đường tẩu thoát với những người trong đội, tôi sẽ theo sau cô. Chúng ta phải ra khỏi siêu thị và sử dụng pháo khẩn cấp.”

“Được.”

Khi Cha Soo-yeon lùi lại và dập tắt ngọn lửa của cô, những mũi kim lại lần nữa phóng về phía chúng tôi. Tôi tiếp thêm sức mạnh vào tấm khiên gió, nhưng một mũi kim đã đâm xuyên qua nó.

“Hự....”

Tay tôi truyền đến cảm giác đau nhói. Một mũi kim lớn đã xuyên qua được và đâm vào mu bàn tay tôi, làm máu chảy ra không ngừng.

'Nó đâm xuyên qua năng lực của tôi. Lẽ nào là cấp S?'

Thậm chí tôi còn không biết được kẻ địch tôi đang đối mặt này là ai. Trong cuốn tiểu thuyết không có ai là có năng lực này, và cũng không có một cổng nào xuất hiện loại quái vật như thế.

'Sao đột nhiên lại xuất hiện một thứ như thế này? Là do Công hội Jayna sao? Hay là....”

Tôi cúi đầu né mũi kim đang nhắm vào mắt mình. Tiếng kim loại vang lên loảng xoảng dưới sàn phía sau khi nó sượt qua má tôi. Máu chảy xuống cằm cùng cảm giác đau rát.

“Han Yi-gyeol!”

Cha Soo-yeon gọi tôi lại, khi cô đã thành công diệt sạch đám xác sống khỏi lối vào của siêu thị. Cùng lúc đó, ba mũi kim lao tới nhắm vào cổ và vai tôi.

Tôi nâng tay lên lộn ngược người ra sau. Khi tôi rời khỏi siêu thị, mùi xác cháy khó ngửi xộc thẳng vào mũi.

“Cậu ổn chứ?”

“Vâng.”

Tôi dùng lực rút cây kim đâm giữa lòng bàn tay. Máu ứa ra kèm theo cảm giác đau nhói.

“Pháo khẩn cấp sao rồi?”

“Đã bắn rồi. Chúng ta chỉ cần cầm cự một chút nữa thôi....”

“Tiền bối!”

Một thành viên trong đội chém đầu của một xác sống đang lao tới, khi chỉ vào lối vào của siêu thị mà tôi vừa trốn thoát.

Xuyên qua làn khói đen, một thứ gì đó cao lớn đang bước ra. Là một người phụ nữ mặc một chiếc váy hồng và đeo tạp dề trắng, mái tóc vàng được thắt bím gọn gàng. Cô ta nhìn chúng tôi với hai tay đầy những mũi kim.

Làn da cô ả trơn nhẵn đến kì lạ không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, gương mặt nhợt nhạt có phần mệt mỏi, Cha Soo-yeon lùi lại.

“Cái gì vậy.... đó.... đó là một con búp bê?”

“Ahahaha!”

Con búp bê cất lên một tiếng cười quái dị.

Ehe.

Nó nghiêng đầu sang một bên, nâng bàn tay có bộ móng màu đỏ được chăm chút cẩn thận.

“Argh!”

Một người trong đội đang lo sợ mũi kim có thể lao tới bất cứ lúc nào, đã ngã gục đầu về phía trước khi đang bị kéo về phía con búp bê. Nhìn thấy sợi chỉ mỏng quấn quanh cánh tay cậu ta. Tôi liền bắn ra một lưỡi gió vào nó.

Bụp.

Cả đội vội vàng lùi lại khi sợi chỉ kéo căng bị cắt đứt. Lúc đó tôi mới nhận ra chúng tôi đã bị bao vây bởi đám chỉ bạc mất rồi. Như là một cái mạng nhện.

Tương tự như tôi, Cha Soo-yeon ngay lập tức nhận ra tình hình khi cô tạo ra một ngọn lửa nóng rực để đốt cháy những sợi chỉ, nhưng nó lại cháy quá chậm.

“Đây có lẽ là cấp S. Một trong số mũi kim của nó đã xuyên qua được năng lực của tôi.”

“Cấp S sao? Nhưng đó là một con búp bê. Hay có lẽ nó là một con quái vật?”

Tôi lắc đầu khi nghe Cha Soo-yeon bối rối nói vậy. Tôi không cảm nhận được năng lượng của con quái vật cấp S nào. Nó chỉ đơn giản là một con búp bê rỗng tuếch thôi.

“Ahahaha!”

Nó cất lên tiếng cười khi nó vung tay ra. Tôi thoáng rùng mình, và theo bản năng, tôi đẩy Cha Soo-yeon đang đứng bên cạnh tôi ra.

“Hự!”

Sợi chỉ đáng lẽ đã nhắm vào Cha Soo-yeon giờ đang quấn chặt lấy tôi. Tôi liền bị kéo thẳng đến chỗ con búp bê, lôi xồng xộc trên nền đất khi cánh tay bị trói chặt vào eo.

“Han Yi-gyeol!”

Vai phải của tôi bị kéo lê dưới nền đất đá dính đầy cát bụi. Con búp bê giơ tay đâm năm mũi kim sáng bóng được kẹp ở giữa mỗi ngón tay của nó về phía tôi.

“Kkyaaaak!”

Tôi nghe thấy tiếng va đập lớn khi con búp bê bị đẩy ra sau, cũng như tiếng gầm của thú vật. Vào lúc tôi cắn môi chuẩn bị hứng chịu cơn đau sắp ập tới, mắt tôi liền mở lớn nhìn vào người đang đứng ngay trước mắt.

“Woo Seo-hyuk- ssi.”

Grrr.

Thấy tiếng gọi của tôi, Woo Seo-hyuk trong dạng sói khổng lồ khẽ gầm lên và quỳ chân xuống. Tôi giật đứt sợi chỉ và trèo lên lưng Woo Seo-hyuk.

“Năng lực giả Han Yi-gyeol!”

Hong Si-ah và các hội viên lần lượt chạy đến cứu nguy. Nhìn con búp bê đang chao đảo đứng dậy, Hong Si-ah cau mày và hỏi Cha Soo-yeon.

“Đó là thứ gì thế?”

“Tôi cũng không biết. Nó đột nhiên xuất hiện.”

“Nó không phải là một con quái vật.”

Cách con búp bê ở một khoảng nhất định, tôi nhảy xuống từ lưng Woo Seo-hyuk và nói với Hong Si-ah.

“Tôi nghĩ là nó đang bị ai đó điều khiển.”

“Một kẻ múa rối..... Nếu có thể điều khiển một con búp bê cấp S, thì hẳn kẻ đó phải rất mạnh.”

Rầm!

Hong Si-ah dùng roi quất xuống đất, khí lạnh bốc lên từ những vết nứt như những nhánh vân sét dưới nền đất.

“Kyaak! Kyahaaaak!”

Con búp bê há miệng thét lên những tiếng quái dị. Cái miệng của nó mở rộng với bên trong là hàm răng sắt nhọn như đống kim kia. Cái thi thể xác sống được tìm thấy trong siêu thị hẳn là tác phẩm của con búp bê này?

“Tất cả mọi người ngoại trừ Thư ký Woo Seo-hyuk, hãy lùi lại.”

“Hội trưởng Hong Si-ah, tôi sẽ hỗ trợ cô từ phía sau như lần trước.”

Grrrrừ.

Woo Seo-hyuk vẫy mạnh đuôi gầm gừ như thể không tán thành trước việc tôi không chịu lui xuống.

“Cậu đang bị thương, thế này có ổn không đấy?”

“Vâng.”

Ngay khi tôi đáp lại, Woo Seo-hyuk nhe răng ra gầm gừ. Nhìn chung, có vẻ biến đổi khá thuận tiện, nhưng lại khó khăn trong việc giao tiếp.

“Đừng lo. Tôi sẽ chỉ hỗ trợ bằng năng lực của mình thôi.”

“Thôi được rồi, Thư ký Woo Seo-hyuk, tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng trước tiên, chúng ta cần phải xử lý con búp bê trước mặt cái đã. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu có sự hỗ trợ từ năng lực giả Han Yi-gyeol.”

Thấy Hong Si-ah nói vậy, Woo Seo-hyuk liền nhăn mặt. Anh ta trong dạng một con sói khổng lồ vốn đã đáng sợ rồi, giờ còn cau có thế này thì đúng thật là kinh khủng mà.

“Haha....”

Tôi cá chắc sau chuyện này anh ta sẽ rầy la tôi ghê lắm đây. Mỉm cười ngượng nghịu, tôi thổi lên cơn gió của mình. Cơ thể của Woo Seo-hyuk và Hong Si-ah được gió cuốn lên khi Hong Si-ah vung roi xuống.

Vụt.

Đường roi của cô chặn lại những mũi kim đang phóng tới khiến tất cả chúng đều rơi xuống đất. Tất cả mũi kim đều bị đánh bay, con búp bê há to miệng rồi nhổ răng của nó. Nó nhổ mười cái ra cùng một lúc khi dưới lợi bắt đầu rỉ máu.

“Có loại búp bê chảy máu được hả?”

Hong Si-ah lắc đầu chán ghét trước cảnh tượng kinh tởm đó, cô lao về phía trước cùng với Woo Seo-hyuk theo sau cô.

“Ahahahaha!”

Khi con búp bê nhìn thấy Hong Si-ah và Woo Seo-hyuk đang lao về phía nó, nó nở một nụ cười điên dại và đan chéo hai tay vào nhau.

Bụp.

Những sợi chỉ bạc lơ lửng trên không giăng ra để chặn đường họ.

“Thứ phiền phức.”

Tóm gọn trong một đòn, Hong Si-ah chém gọn ghẽ hết tất cả đống chỉ bạc ấy. Woo Seo-hyuk lách sang một bên lao về phía con búp bê với cái miệng mở lớn.

Răng rắc!

Máu đỏ tuôn ra từ cánh tay phải của con búp bê nơi bị Woo Seo-hyuk cắn xuống. Ôm chặt cánh tay bị cắn nát khi con búp bê thét lớn.

“Aaaaah! Aaaah!”

Nghe như tiếng khóc của trẻ con vậy. Vẻ mặt của mọi người đều chùng xuống khi nghe phải tiếng thét của nó.

Cha Soo-yeon nhíu mày lẩm bẩm.

“Thậm chí nó còn khiến tâm trạng của tôi tệ đi nữa này....”

“Đau quá! Đau quá! Nó đau quá!”

Ken két! Ken két!

Con búp bê nghiến răng ken két khi nó gào thét đau đớn bằng chất giọng của một đứa trẻ. Cha Soo-yeon với những hội viên đều toát ra mồ hôi lạnh khi che miệng lại. Bụng tôi quặn lên choáng váng.

“Tôi không biết kẻ múa rối là ai....”

Hong Si-ah vung roi quấn vào mắt cá chân của con búp bê rồi giật mạnh.

Rầm!

Con búp bê với cánh tay vẫn còn đang chảy máu, liền ngã xuống đất.

“....Nhưng khẩu vị tệ thật đấy.”

Cây roi vung thẳng đến cổ nó, nhưng con búp bê đã nhanh chóng né được.

“Chậc!”

Với những chuyển động nhanh nhẹn, con búp bê kéo rộng khoảng cách giữa nó với Hong Si-ah và phóng những mũi kim tới. Chúng sượt qua vai cô.

Bất chấp cả những mũi kim đang lao tới, Hong Si-ah vẫn không lùi bước. Tôi tập trung vào chuyển động ấy và tăng cường luồng gió đang cuốn quanh cô nhiều hơn.

Khi con búp bê nao núng trước sự hiện diện đang nhanh chóng áp sát nó của Hong Si-ah, cô vung cây roi lên. Tôi tập trung căn thời điểm cuốn gió quanh cây roi của cô để gia tăng tốc độ. Giống như con rắn đang lao tới con mồi của nó, chiếc roi quất chuẩn xác vào cánh tay trái của con búp bê.

Răng rắc!

Cánh tay của nó vỡ ra thành từng mảnh trắng xóa như bức tượng thạch cao trơ vơ giữa trời đông giá lạnh. Bị mất cả hai tay, nó lầm bầm gào lên.

“Đau quá! Đau quá! Ta sẽ giết chết ngươi! Ta sẽ giết ngươi!”

Máu chảy ra từ tay trái cùng dòng huyết lệ lăn dài trên khuôn mặt khi nó chửi rủa Hong Si-ah.

Trong lúc Hong Si-ah đối đầu với con búp bê, Woo Seo-hyuk tìm kiếm thời cơ nhảy vồ vào nó từ phía sau.

Răng rắc!

Woo Seo-hyuk tàn nhẫn cắn xuống cơ thể, cùng với tiếng gầm gừ khi cơ thể con búp bê đổ gục xuống.

Grr.

Woo Seo-hyuk hừ một tiếng rồi nhả con búp bê xuống nền đất. Nó bất động mà ngã lăn xuống. Dòng máu đỏ không ngừng chảy ra thấm đẫm một mảng dưới nền cát đá.

“Ui chà, vậy là kết thúc rồi?”

Thấy đường liên kết giữa con búp bê với kẻ múa rối đã cắt đứt, Hong Si-ah thở phào nhẹ nhõm. Woo Seo-hyuk dùng chân trước to lớn của mình giẫm xuống đầu con búp bê và tiến đến chỗ tôi.

“Hội trưởng, tuyệt lắm!”

“Mừng là cô vẫn an toàn.”

Các hội viên đứng phía sau lo lắng theo dõi cuộc chiến, giờ đang chạy đến.

“Trước tiên, các healer hãy đến chữa trị cho những ai đang bị thương và những người còn lại hãy chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Có vẻ như chúng ta cần tăng tốc dọn cổng thôi.”

“Đã rõ, thưa cô.”

Nghe lệnh của Hong Si-ah, tôi nhìn con búp bê nằm trên đất. Khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp dính đầy máu với cặp mắt trừng trừng mở lớn. Lòng tôi dấy lên cảm giác bồn chồn trước sự xuất hiện kỳ ​​lạ của nó.

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được những sợi lông mềm mại dưới mu bàn tay. Khi tôi quay qua để xem đó là gì, tôi thấy Woo Seo-hyuk vẫn trong hình dạng sói đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt vàng ấy.

“Sao vậy?”

Tôi nghiêng đầu, nhận thấy anh ta muốn nói gì đó, Woo Seo-hyuk liếm lòng bàn tay tôi bằng chiếc lưỡi lớn của anh. Khi đó tôi mới nhớ ra rằng lòng bàn tay tôi bị mũi kim kia đâm vào và nó vẫn đang chảy máu.

Grừm.

Anh khẽ hừ một tiếng với chiếc đuôi vẫy mạnh. Tôi mỉm cười ngượng ngùng hiểu ra rằng anh muốn tôi đi gặp healer ngay bây giờ.

“Tôi sẽ đi sau. Hiện giờ, Hội trưởng Hong Si-ah đang chữa trị và các hội viên khác cũng đang bị thương nữa....”

“Han Yi-gyeol!”

Khi tôi giải thích với Woo Seo-hyuk đang nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm, thì Cha Soo-yeon đi tới và nắm lấy cánh tay tôi.

“Người bị thương làm gì ở đây hả? Mau đi chữa thương thôi.”

“Ấy, không— khoan đã....”

Tôi bị lôi đến chỗ healer trước khi tôi kịp nói rằng Cha Soo-yeon sao lại cư xử thân thiết với tôi như vậy khi đang có Woo Seo-hyuk ngay đây cơ chứ, hãy nghe người ta nói đi mà.

“Tôi không sao đâu. Tôi sẽ chữa trị sau....”

“Mặc cho cậu là người có tình trạng tệ nhất ở đây sao?”

Cô nói, tình trạng tệ nhất á....

Vậy là, tôi ngồi bên cạnh Hong Si-ah khi tôi được healer chữa trị. Phía sau là Cha Soo-yeon đang khoanh tay với vẻ mặt hài lòng, Woo Seo-hyuk nhìn tôi với ánh mắt thảm hại khi anh ta vẫn ở trong dạng sói.

- ----------------------

Đây sẽ là lần cuối cùng tui chỉnh sửa, tuy là dùng công cụ soát lỗi trong word nhưng 80 chương cũng đủ để tui hẹo rồi, có mấy chỗ ngôi xưng hơi rối tui vẫn chưa sửa lại được giờ dò lại tui cũng không biết đâu.

Beta nhà tui bận ôn thi rùi tuần sau mới có chương nha, đảm bảo tuần sau tui xả lũ ào ào, giờ đang hăng máu hiện tại tui cày đến chương 92 ròi chỉ chờ beta lại thui =)))

Đôi lời gửi tới Beta A.P: Tình iu ơi bạn có ổn khum, tui vã quá cột sống cụa tui cũng đíu ổn, nhưng mấy chương sau ngon quạ tui không ngừng hỏny được =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.