Kim Woo-jin bị đuổi khỏi phòng tôi theo lệnh của Cheon Sa-yeon, cái vẻ buồn thiu in rõ trên mặt luôn kìa. Căn phòng được chỉ định không phải là phòng kế bên hay cùng tầng mà là căn phòng cuối dãy hành lang trên tầng 24.
Nội thất mỗi phòng đều như nhau, nhưng vì công Hội quá lớn nên khoảng cách từ cuối tầng 24 đến phòng của tôi sẽ khá xa.
“Tôi không muốn đi đâu....”
Kim Woo-jin đóng gói hành lý mang từ nhà cậu ta xong và nhìn tôi với đôi mắt ủ rũ. Cậu ta trông như một con mèo tội nghiệp bị ném ra khỏi chiếc hộp yêu thích của mình vậy.
“Cậu vẫn phải đi.”
Thật không may, tôi không thể giúp gì cho cậu ta được. Trưởng Hội là Cheon Sa-yeon và chủ nhân của tòa công Hội này cũng là Cheon Sa-yeon. Chỉ cần hắn vẫn còn trong Hội, thì quyền quyết định vẫn luôn ở hắn.
“Tôi sẽ đi mà....”
Kim Woo-jin chầm chậm nhìn vào mắt tôi ngập ngừng hỏi.
“Tôi có thể gặp đến gặp cậu nữa không?”
Dù tôi có nói không thì cậu vẫn sẽ đến còn gì.
“Sao cũng được.”
“Ừm.”
Ngay khi tôi cho phép, khuôn mặt của Kim Woo-jin rạng rỡ hẳn lên.
Có lẽ vì nghĩ là sẽ được ghé chơi vào lần sau, cậu ta không còn quấy nhiễu không đi nữa mà chỉ im lặng đi theo người nhân viên kia.
“Sẽ yên ắng được một lúc đây.”
Nói thật, tôi không hề thấy buồn về sự khác biệt khi có Kim Woo-jin hay không. Tôi đóng cửa và trở lại phòng rồi nằm lên ghế sofa.
Nhắm mắt lại khi sự tĩnh lặng bình yên đến với tôi. Trong trạng thái đó, tôi bình tĩnh sắp xếp suy nghĩ của mình.
Thật nhẹ nhõm khi một trong những kế hoạch quan trọng của tôi là có thể an toàn giao chiếc áo khoác cấp SS cho Ha Tae-heon. Mặc dù, nhờ đó mà có vẻ đã phát sinh ra vấn đề khác.
Việc tìm hiểu quá khứ của Han Yi-gyeol hay kế hoạch của Cheon Sa-yeon cũng rất quan trọng, nhưng việc cấp bách lúc này là cánh cổng.
Tôi cần đi xử lý cánh cổng thật nhanh, nên sẽ không có vấn đề gì ảnh hưởng tới kế hoạch tương lai của tôi.
'Hãy đi kiểm tra cổng trước. Rồi sau đó đi gặp Ha Tae-heon.... À, nghĩ lại thì tôi cũng cần gặp Park Geon-ho nữa.'
Sao lòi đâu ra lắm việc cần làm thế? Thật không dễ dàng gì để mà có thể hòa hợp với những người mà tôi không thể đối phó được như này mà.
Cốc cốc!
Khi tôi đang tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi của mình, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
A, cáu thật đấy. Khi tôi đứng dậy ra mở cửa, Kim Woo-jin vừa rời đi trước đó lại đang đứng ở đó.
“Gì đây.”
Tôi nhìn cậu ta lặng thinh không nói lên lời, Kim Woo-jin vô tư nói với giọng tự đắc.
“Cậu đã nói là tôi có thể đến gặp cậu mà.”
Cái thằng ranh này....
“Cậu đi còn chưa đến ba mươi phút mà?”
“Phòng tôi chẳng có thứ gì để làm cả.”
“Thế cậu là chủ của phòng tôi chắc?”
Kim Woo-jin lại chùng vai xuống khi tôi đứng chắn trước lối vào.
Rồi xem cậu muốn gì đây? Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta mà không để ý đến việc ngay cả đôi mắt sắc bén kia cũng rũ xuống và cậu ta bắt đầu lầm bầm.
“Cậu đã nói là tôi có thể đến kia mà. Cậu lừa tôi.”
Ôi trúa tôi.
“Thằng khốn gian dối.... Nói thật đi, cậu ghét tôi đúng không? Đó là lý do tại sao cậu luôn giữ khoảng cách....”
“Haah.”
Tại sao cậu không thử ngồi viết tiểu thuyết nhỉ. Viết tiểu thuyết ấy. Dù thậm chí cậu còn không phải một đứa học sinh tiểu học, thế sao cậu lại có thể nói ảo ma được hay thế hả?
Tôi thở dài ngao ngán quay đi.
“Tôi sẽ để cậu vào, thế nên đừng có đi đâu rồi phun ra mấy lời lẽ đó nữa....”
“Ừm.”
Kim Woo-jin bước vào phòng và đi ngay vào bếp với một nụ cười. Trông vui lắm à?
“Sao lại đến tủ lạnh?”
“Chúng ta nên ăn tối.”
“Giờ mới có 5 giờ mà nhỉ?”
“Thế thì ăn nhẹ nhé?”
Cậu ta có bị dính chứng ám ảnh đồ ăn không thế? Nằm trên ghế sofa như một ông chú đang trong kì nghỉ, tôi nói.
“Bỏ đi. Tôi không ăn đâu.”
“Không được, cậu phải ăn. Cậu gầy quá đấy.”
Hừm. Cái đó thì chuẩn thật.
Cơ thể của Han Yi-gyeol quá mỏng manh và yếu ớt. Mặc dù tôi không phải dạng người háu ăn nhưng chính tôi vẫn thấy được là bản thân đã teo hơn trước.
Tôi có nên thử vận động cơ thể không nhỉ? Dù sao thì cũng chẳng có gì sai với chế độ ăn kiêng và tập thể dục cả.
Vì tôi có một vũ khí siêu cấp mạnh được gọi là năng lực, nên trạng thái thể chất của tôi có chút tệ hại thật. Dù sao cũng không cần thiết khi đánh cận chiến mà ha.
“Nhìn này. Cậu còn không có bất kì cái mắt cá chân nào.”
Kim Woo-jin ngồi trên ghế sofa giống tôi đã bắt lấy mắt cá chân của tôi. Giật mình trước cảm giác bị chạm vào nơi mà tôi còn không nghĩ đến việc sẽ chạm tới, tôi nhìn xuống.
Bàn tay của Kim Woo-jin bao trọn lấy mắt cá chân của tôi. Nó cho thấy bàn tay của cậu ta lớn đến mức nào.
“Đây là đang trả thù đó hả?”
Kiểu như lần trước cậu đã chọt vào mắt cá chân của tôi làm tôi ghim vụ đó rồi nha, nên giờ tôi sẽ chọt lại mắt cá chân của cậu để trả thù.
“Ngay cả khi tôi ăn nhiều lên thì mắt chân và cổ tay của tôi vẫn gầy như thế thôi.”
“Còn nữa.”
Kim Woo-jin nhìn xuống chân tôi. Bàn tay cậu ta vốn vẫn đang bao trọn lấy mắt cá chân của tôi, từ từ di chuyển lên trên. Bàn tay mò vào trong quần nhẹ nhàng mơn trớn bắp chân tôi.
“Cậu muốn mát xa không?”
Tôi đoán đó không phải là trả thù, mà chỉ là thiện ý đơn thuần mà thôi.
“....Cậu có biết làm không đấy?”
Nó đáng ngờ thật. Kim Woo-jin gật đầu và kéo nhẹ lấy cơ thể tôi.
“Không, chờ đã....”
Bàn tay bên dưới bắp chân bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve làn da của tôi. Tay cậu ta nhấn xuống bắp chân tôi vài lần, vuốt thẳng lên rồi nhấn mạnh vào phía sau đầu gối của tôi. Chân tôi run lên theo phản xạ.
“Này, dừng lại.”
Những ngón tay dài của cậu ta từ từ di chuyển hướng lên phía đùi tôi. Chiếc quần rộng của tôi bị xắn lên đến đầu gối để lộ bắp chân trắng ngần. Tôi cau mày trước một cảm giác kỳ quái chỉ với một lần xoa bóp đơn giản thế này.
Tay của Kim Woo-jin bóp vào bắp chân đã lộ ra, lướt qua mắt cá chân rồi đỡ lấy gót chân của tôi. Khi một bên chân tôi được quàng qua vai Kim Woo-jin, tư thế của tôi trở lên kì lạ đến mức tôi còn không biết phải nói sao.
“.... Kim Woo-jin.”
Tôi gọi Kim Woo-jin, người đang hoàn toàn tập trung vào cái chân kia.
“Bỏ ra trước khi tôi đạp cho cậu phát.”
“....”
Kim Woo-jin đơ ra một lúc rồi từ từ buông mắt cá chân của tôi ra.
Nghĩ lại thì Kim Woo-jin đã từng bị ăn đạp một lần rồi. Chắc là nó khá đau vì tôi đã đá cậu ta một phát rất mạnh mà, tôi đoán cậu ta đang nhớ lại cơn đau đó đây.
“Tôi vẫn chưa làm chân còn lại.
“Tôi không khiến.”
Kim Woo-jin trưng ra vẻ tiếc nuối rồi đẩy chân tôi sang một bên và đứng dậy. Thằng cha này còn không thèm để người ta thư giãn cái à.
Đang chán hả? Tôi nghe nói chó hay mèo sẽ quấy rầy chủ nhân của chúng khi chúng cảm thấy buồn chán. Tôi nghĩ là sẽ tốt hơn nếu bảo cậu ta đi làm việc khác.
“Kim Woo-jin, đi nấu ăn đi. Ăn nhanh rồi dọn.”
“.... “
Nghe tôi nói vậy, biểu hiện của Kim Woo-jin không được tốt lắm. Cậu ta lạnh lùng quay đi không thèm nhìn lại tôi một cái. Tôi nói sai gì hả?
“Không.... Nếu cậu không muốn. Thì không cần làm đâu.”
“Tôi sẽ làm. Cậu phải ăn.”
Cậu có không nấu ăn thì tôi cũng chẳng chết đói được. Vẫn còn lựa chọn khác là đặt đồ ăn ngoài mà.
Nhưng trước khi tôi kịp ngăn cậu ta lại thì Kim Woo-jin đã vào bếp mất rồi. Đúng là đến cạn lời.
Kim Woo-jin vừa dỗi vừa chuẩn bị thức ăn, nhanh chóng đỏ mặt tủm tỉm cười khi tôi khen lấy khen để rằng nó rất ngon. Một con người đơn thuần.
- --------------------------
“Này.”
Mọi thứ yên bình từ lúc đó. Tôi dành thời gian đọc tài liệu về cổng mà tôi nhận được từ Cheon Sa-yeon hoặc là ngồi xem TV, khi mà Kim Woo-jin luôn ở bên cạnh thì tôi cũng mặc kệ cậu ta có làm gì. Mọi thứ vẫn ổn cho đến lúc đó. Nó vẫn ổn đó.
“Cậu không đi à?”
Sau 11 giờ Kim Woo-jin vẫn không định quay về phòng và giờ thì đã gần 12 giờ đêm rồi. Cậu ta bĩu môi như thể tôi vừa làm tổn thương cậu ta vậy.
“Cậu muốn tôi đi về à?”
“Ờ.”
Tôi nói trong khi tắt TV bằng điều khiển từ xa.
“Đi về và ngủ đi. Giờ tôi cũng đi ngủ đây.”
“Tôi muốn ngủ lại đây.”
Cậu ta lại nói cái loằn quèn gì thế.
“Cậu ngủ ở đây làm gì trong khi cậu đã có một chiếc giường tuyệt vời hơn trên phòng cậu rồi.”
“Không sao cái ghế sofa này lớn mà.”
“Nói nhảm ít thôi và ra ngoài đi.”
“Chỉ hôm nay thôi!”
Kim Woo-jin hét toáng lên khi bám lấy tay vịn của ghế sofa. Tôi định dùng đến năng lực của mình để đuổi cậu ta ra ngoài, nhưng cậu ta trưng ra bộ mặt trông rất đáng thương như thể ở đây tôi mới là người làm sai ấy.
“Tôi đã nấu đồ cho cậu! Cậu còn nói nó rất ngon. Sử dụng tôi xong rồi vứt bỏ tôi đi thế này đấy hả?”
“....”
Tôi khoanh tay thở dài. Được thôi, tùy cậu.
“Được rồi, nhưng kể từ ngày mai, đừng có ngang ngược nữa mà quay về phòng mình đi đấy.”
“Ừm.”
Cuối cùng, nó vẫn đâu vào đấy. Thế này thì có ích gì khi nói là tách phòng ra ở riêng cơ chứ?
Tuy nhiên, dù đã có sự cho phép của tôi thì Kim Woo-jin vẫn không thể đạt được điều mình muốn. Sau 12 giờ, đám nhân viên của Cheon Sa-yeon đến phòng tôi lôi cậu ta trong nháy mắt mặc cho Kim Woo-jin có nổi khùng lên.
Tôi lặng lẽ gật đầu khi nhân viên nói với tôi là không cần phải lo khi họ chỉ là đưa cậu ta quay về phòng của mình thôi. Kim Woo-jin nhìn tôi nói như thể rằng tôi là kẻ phản bội vậy, nhưng dù thế thì tôi cũng có thể làm gì được đây. Tôi đã nói rồi, chủ nhân của tòa nhà này là Cheon Sa-yeon.
- -----------------
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thứ năm được định đã đến khi người nhân viên đến gặp tôi. Sau khi cực khổ cắt đuôi Kim Woo-jin khi mà cậu ta nói rằng cũng muốn đi theo, tôi đi xuống cửa chính của tòa công Hội nơi Cheon Sa-yeon đang đứng chào tôi.
“Lâu không gặp, Han Yi-gyeol.”
“Tôi vừa mới gặp anh tuần trước xong.”
Lâu cái gì mà lâu. Cheon Sa-yeon mở cửa xe nói nhẹ.
“Hơi ngại khi phải nói điều này, nhưng tôi nhớ cậu mỗi ngày.”
“Hẳn là anh đã bận lên kế hoạch để giải quyết nó như thế nào nhỉ.”
“Nhạy bén thật đấy.”
Khi tôi lên xe, Cheon Sa-yeon ngồi xuống bên cạnh tôi khi đóng cửa xe lại.
“Cậu đã đọc thông tin về cổng chưa?”
“Ở một mức nào đó rồi.”
“Nếu có vướng mắc chỗ nào hãy hỏi tôi nhé. Tôi sẽ trả lời cậu với cả tấm chân tình này.”
“Cảm ơn, nhưng tôi sẽ lịch sự từ chối.”
“Tệ thật.”
Xe bắt đầu di chuyển. Cheon Sa-yeon đã im lặng một lúc không nói gì khi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lại tôi và nói.
“Han Yi-gyeol.”
“Gì?”
“Tôi nghĩ cậu và tôi đã tạo dựng được một chút niềm tin rồi đấy, cậu nghĩ vậy không?”
Giờ thì hắn ta đang nói cái qué gì thế?
Tôi hỏi bằng cả trái tim mình.
“Nó có thể à?”
“Sao nó lại không thể được? Tôi hiểu có những vấn đề mà cả hai vẫn còn đang giấu, nhưng nó chẳng khác biệt mấy khi nói về cổng đấy sao? Tôi nghĩ chúng ta có thể ở trong một mối quan hệ đối tác rất tốt đấy.”
“Cheon Sa-yeon.”
Không thèm che giấu cơn tức giận của mình, tôi gắt lên hỏi.
“Nếu là anh thì anh có tin một kẻ đã cướp đi người em đã chết của mình rồi đe dọa anh không? Tin tưởng một con chó qua đường còn đỡ hơn đấy nhỉ?”
Mắt Cheon Sa-yeon hơi căng ra như thể bất ngờ lắm, rồi nghiêng đầu.
“Ngạc nhiên thật. Cậu để tâm đến nó à?”
“Thì, nó rõ ràng thế—”
“Cậu và tôi giống nhau ở điểm đó đấy.”
Cheon Sa-yeon nói với một chất giọng dịu nhẹ.
“Chẳng phải cậu vẫn giả vờ làm ngơ ngay cả khi đã biết em gái cậu đã chết rồi sao? Chỉ để tận dụng nó à.”
“....”
“Thế nên tôi chắc chắn rằng cậu cũng không thật sự có quan tâm đến cái chết của em gái mình. Tôi nói có sai không?”
Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng tại sao hắn lại đề nghị hợp tác dễ dàng như vậy. Cheon Sa-yeon đang muốn khẳng định là tôi không có bị ám ảnh về em gái mình.
Dù sao hắn cũng đã nghi tôi từ vụ tôi muốn món vật phẩm thay vì đứa em của mình rồi, thế nên đây cũng chỉ là lẽ đương nhiên cả thôi.
“Cheon Sa-yeon.”
Tuy nhiên.
“Điều đó có thể đúng.”
Ngay cả như vậy.
“Nhưng anh cũng chẳng có tư cách gì để mà nói điều đó, không phải sao?”
Vì lí do nào đó tôi thấy thật khó để có thể kìm nén tất cả những thứ đã giữ trong lòng.
Không, làm sao một người chỉ vừa mới đến thế giới này lại giống với anh ruột của cô được? Đương nhiên rồi, sự thật đúng là tôi với em gái cậu ta hoàn toàn là người xa lạ, nhưng ít ra tôi cũng không chơi liều đến nỗi nói gì về em gái của Han Yi-gyeol.
“....Tôi đoán. Tôi đã phạm lỗi rồi nhỉ.”
Hắn lặng yên lắng nghe tôi, từ tốn thừa nhận sai lầm của mình. Với vẻ tinh tế ấy, Cheon Sa-yeon gõ vào đầu gối và mở lời lần nữa sau một lúc im lặng.
“Vậy, còn về cách cổng thì thế nào?”
“.... “
“Cậu sẽ không vì một tình huống thế này mà để cảm xúc lấn át đâu nhỉ? Có cần tôi giúp tìm ra vấn đề trong cổng không?”
Thằng cha này rồi cả thằng cha cố chấp kia nữa. Tôi thở dài đáp lại.
“Chỉ mình cổng thôi.”
Cheon Sa-yeon mỉm cười như thể hắn ta hài lòng với câu trả lời của tôi.
Tôi còn có thể làm được gì nữa. Tôi cũng có một phần trách nhiệm đối với mấy cánh cổng.... Sẽ thật tuyệt khi bỏ được nó nếu tôi giao nó lại cho Cheon Sa-yeon, do vậy mà tôi có thể nhanh chóng nắm bắt được tình hình.
“Bây giờ chúng ta sẽ hợp tác, tôi chắc chắn là anh cũng đã sẵn sàng chỉ lệnh rồi nhỉ, Hội trưởng Cheon Sa-yeon.”
“Chắc chắn rồi. Tôi rất kỳ vọng vào nó đấy.”