Khu N42, nơi chúng tôi đã đến sau hơn 1 giờ chạy xe đã đông nghịt phóng viên đang đứng ở đó, có cả người đến xem và những hội viên đang chờ sẵn để đến chụp ảnh.
“Cheon Sa-yeon! Anh ấy đến rồi! “
“Hội trưởng Cheon Sa-yeon!”
Ngay khi xe vừa đến trước cổng, các phóng viên liền đổ xô tới. Khi các vệ sĩ cũng lao đến để chặn các phóng viên lại, tôi và Cheon Sa-yeon bước ra khỏi xe và đi đến chỗ của các thành viên trong Hội.
“Hội trưởng.”
Một người trong số các hội viên trông rất cao và thật vạm vỡ đến chào đón Cheon Sa-yeon một cách lịch sự. Giống như những vệ sĩ kia, người đàn ông mặc một bộ com lê đen nổi bật với mái tóc được vuốt lên gọn gàng mang một biểu cảm cứng nhắc.
“Có bao người rồi?”
“Tất cả những người có trong danh sách đều đã ở đây ạ.”
Người đàn ông như thể đã chờ sẵn để trả lời những câu hỏi ấy, sau đó anh quay qua nhìn tôi.
“À. Nghĩ lại thì đây hẳn là lần đầu tiên hai người vào cổng cùng nhau nhỉ.”
Cheon Sa-yeon lần lượt nhìn tôi và người đàn ông kia, rồi vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Đây là Han Yi-gyeol. Cậu ấy là một người độc lập, nhưng cũng là một lính đánh thuê rất tuyệt vời, cậu ta đến để phá giúp cổng lần này.”
Tôi rất vui khi anh đã giới thiệu tôi trọn vẹn như vậy, nhưng cái tư thế mập mờ này là sao?
“Rất hân hạnh. Tôi là Woo Seo-hyuk. Là thư ký của Hội trưởng.”
“Vâng.... Rất vui được gặp anh.”
Woo Seo-hyuk điềm tĩnh bắt tay tôi với biểu cảm không đổi sắc, không biết có phải là do hoàn cảnh bất tiện hay không đây.
“Woo Seo-hyuk ở Nhật Bản hai tháng qua theo lệnh của tôi và đã về vào hôm kia. Do cánh cổng là cấp S nên cậu ta có sẽ có nhiều đóng góp lớn đấy.”
“Tôi sẽ cố hết sức.”
Đây là Woo Seo-hyuk. Tôi giữ một nụ cười ngượng nghịu rồi nghĩ về nội dung của cuốn tiểu thuyết trong đầu.
'Tôi nghĩ anh ta cũng có được nhắc đến. Tôi không nghĩ đó là người quá quan trọng vì tôi cũng không nhớ gì nhiều về anh ta.”
Có vẻ anh ta là nhân vật không có dính dáng gì đến nhân vật chính Ha Tae-heon. Do bản chất của cuốn tiểu thuyết, tôi nhớ những cuộc gặp gỡ với tất cả người phụ nữ, trong khi với đàn ông tôi lại khá rối bời vì họ không mấy khi xuất hiện lắm.
“Vậy thì, đi nào.”
Cheon Sa-yeon đặt tay lên vai tôi, nói với tôi bằng một giọng đầy ý cười.
“Khi cậu đã sẵn sàng rồi, cậu nên có một buổi phỏng vấn trước khi vào chứ nhỉ.”
“....?”
Tại sao hắn lại nhìn tôi.... Khoan đã.
“Bỏ tôi ra.”
Với một cảm giác như điềm sắp tới, tôi cố gạt cánh tay của Cheon Sa-yeon ra, nhưng nó vô ích.
“Giờ mặt cậu cũng đã lộ rồi, thế mà cậu vẫn không muốn làm một buổi phỏng vấn sao.”
“Tôi không muốn.”
Vì Woo Seo-hyuk đang đứng trước mặt tôi, tôi buộc phải nói những lời lẽ kính trọng, thế nên giờ tôi mới toang thế này đây. Tôi từ chối trong khi kìm lại những tiếng chửi thề đang đè nén trong họng, nhưng Cheon Sa-yeon thậm chí còn không thèm nghe và kéo tôi ra trước ống kính.
“Hội trưởng Cheon Sa-yeon!”
“Xin hãy nhìn về phía này, Trưởng Hội Requiem!”
Khi Cheon Sa-yeon xuất hiện trong khu vực phỏng vấn được chuẩn bị từ trước, những máy ảnh nhấp nháy ánh đèn liên hồi.
Tôi bị choáng trước cảnh ánh sáng trắng tràn ngập trước mắt tôi khi các phóng viên sôi nổi chĩa micro về phía chúng tôi.
“Cảm ơn đã đến. Việc phá cổng Khu N42 sẽ bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ diễn ra trong vòng bốn ngày gồm có mười hai người bao gồm cả tôi cũng sẽ đi cùng.”
Khác với tôi, Cheon Sa-yeon khéo léo bắt đầu cuộc phỏng vấn bằng cái điệu cười đặc trưng của hắn. Hắn ta thậm chí còn không chớp mắt ngay cả khi đèn flash nhấp nháy ngay trước mắt nữa kìa.
“Có những ai tham gia vậy ạ?”
“Đội ngắm gần 5 người, đội ngắm xa 4 người, 2 healer và 1 người định dạng.”
“Có lý do gì để đưa định dạng đến một cổng đã được kiểm định rồi không?”
“Để đánh giá cánh cổng chính xác hơn thôi.”
“Có lợi ích gì khi làm kiểm định lại nhiều lần không thế ạ?”
“Về độ ổn định, tôi nghĩ cần ít nhất là làm ba lần kiểm định.”
Tôi liếc qua mắt Cheon Sa-yeon.
Hắn ta có lẽ sẽ xem kiểm định để kiểm tra xem có bất kỳ thay đổi nào bên trong cánh cổng không. Đó cũng không hẳn là ý tồi.
'Cánh cổng tôi đi vào với Ha Tae-heon là cấp B, nhưng lại xuất hiện một con quái cấp S+.”
Không có gì dám chắc rằng điều này sẽ không xảy ra thêm lần nữa. Rất may là những người vào cổng là tôi và Ha Tae-heon chứ không nếu để một con quái vật cấp S+ xuất hiện trước một đội chung chung toàn mấy thành viên trong Hội thì có mà thành thảm hoạ luôn ấy chứ.
“Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Cái người đang đứng cùng anh là ai vậy ạ?”
Quá chú tâm nghĩ đến con quái vật khiến tôi giật mình trước câu hỏi sau đó. Cheon Sa-yeon đứng gần tôi, nhận ra vẻ ngạc nhiên của tôi, hắn cười dịu dàng và nhẹ giọng nói.
“Người này là một năng lực giả độc lập hạng A và cậu ấy cũng nằm trong lịch trình phá cổng lần này. Cậu ấy có một mối quan hệ rất là đặc biệt với tôi đây.”
“Ha. Ha.... ha....”
Tôi cười này, nhếch khóe môi lên cười này. Cheon Sa-yeon, thằng khốn nạn.
“Tôi thấy cậu trông rất quen nha, hình như cậu là cái người hạng A đã đi cùng với Hội trưởng Cheon Sa-yeon ở Khu C13 kia!”
“Cậu có thể cho tôi biết tên của cậu được không?”
“Hãy nhìn sang đây đi, làm ơn! Tôi sẽ chỉ chụp một tấm thôi! “
“Ờ, Ừm.... Ý tôi là, tôi là Han Yi-gyeol, và tôi—”
Mồ hôi lạnh đổ xuống trán tôi không ngừng. Cả cuộc đời tôi chưa bao giờ dám mơ bản thân sẽ có được một trải nghiệm thế này. Tôi thấy đi đập nhau bằng vũ khí nó còn tốt hơn đấy.
“Ôi, mẹ nó.”
Khi tôi lắp bắp một cách ngu ngốc vì bối rối, Cheon Sa-yeon bước ra giữa tôi và máy ảnh.
“Có vẻ như Yi-gyeol của chúng tôi không quen với những việc thế này nên cậu ấy đã phải ngạc nhiên lắm. Vậy thì hãy để cuộc phỏng vấn kết thúc tại đây thôi.”
Anh điên à?
“Anh nói gì thế.... Hội trưởng Cheon Sa-yeon!”
“Hội trưởng! Chờ đã!”
Tách! Tách! Tách!
Những tiếng nhấp máy thậm chí còn ngày càng ồn ào hơn. Đám nhân viên, những người đang chờ sẵn để ngăn các phóng viên lại theo lệnh Cheon Sa-yeon vội vã chạy đến.
Thật là một trải nghiệm kinh khủng. Sau khi bỏ lại đám phóng viên, tôi rời khỏi khu phỏng vấn và ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch của mình khi vừa khẽ lẩm bẩm.
“Tên khốn ngu đần....”
“Giờ cậu mới biết à?”
Cheon Sa-yeon trả lời với một giọng thích thú khi lấy ra chiếc áo khoác và thanh kiếm từ kho lưu trữ của mình.
“Chúng ta đi ngay nào.”
Cheon Sa-yeon dẫn đầu, theo sao là Woo Seo-hyuk. Nhìn vào cánh cổng lấp lánh tỏa ra thứ ánh sáng hỗn loạn, Cheon Sa-yeon dùng kiếm gõ xuống đất vài lần rồi bước thẳng vào đó.
Tôi cũng đẩy bản thân vào cổng sau Cheon Sa-yeon. Trong phút chốc, một làn hơi lạnh bao trùm lên cơ thể, tôi nhận ra cái luồng không khí ẩm ướt khó chịu nơi đầu mũi này.
“Một hầm ngục dưới lòng đất?”
“Đúng vậy đây là hầm ngục dưới đất.”
Có tiếng các gọng xích được kéo lê từ đâu đó, một bầu không khí âm u và nặng nề đè nặng lên vai tôi. Thứ chiếu sáng chỉ có duy nhất một ngọn đuốc nhỏ cắm trên tường và tôi có thể nhìn thấy côn trùng rồi cả rết bò lổm ngổm quanh đấy.
“Nếu cậu mà tụt lại phía sau thì cậu sẽ chết đấy.”
Cheon Sa-yeon nói và nắm lấy cổ tay tôi khi tôi đang nhìn xung quanh.
“Cẩn thận kẻo ngã đó.”
“Ài, thật không đấy. Đó là do....”
Vì tôi đang bị kéo đi liên tục này, khó chịu vãi ra ấy và khi tôi đang định nói điều gì đó như thế thì mắt tôi chạm phải Woo Seo-hyuk cái người đang đứng cạnh tôi. Cái đậu mé nhà nó.
“.... C-chính là những gì tôi đang định làm đấy, thưa Hội trưởng. Tôi sẽ theo anh thật sát sao nha~”
“Phụt.”
Khi tôi vừa nói vừa cố tỏ ra thân thiện, Cheon Sa-yeon quay đầu lại rồi cười phá lên. Trông có vui vẻ lắm à, thằng khốn này?
Khi tất cả các thành viên trong hội đã vào hết cổng, Cheon Sa-yeon bắt đầu di chuyển chậm lại. Như đã ghi trong tư liệu mà Cheon Sa-yeon đưa thì thường mất ba ngày để phá xong. Có thể nói bản thân lịch trình đã được đặt ra trong ba ngày là để từ từ xem xét xung quanh.
“Đây là phòng đầu tiên.”
Chwareureureuk!
Khi Cheon Sa-yeon ấn vào một điểm trên bức tường, những thanh sắt gỉ chắn phía trước từ từ kéo lên cùng với tiếng dây xích. Thanh sắt sẽ tự động hạ xuống sau một khoảng thời gian đã định, thế nên một khi bạn đã vào rồi thì sẽ không thể thoát ra được nữa.
Có hàng chục chiếc quan tài được đặt trong một gian phòng rộng lớn với những ngọn nến bập bùng đung đưa. Khung cảnh bên trong căn phòng chứa đầy những cỗ quan tài bám đầy bụi trông khá kinh dị đấy.
“Kim Ji-hoon, Park Yoo-jun.”
Một hội viên đi phía sau chạy tới theo tiếng gọi của Cheon Sa-yeon. Trong số họ, bằng cách nào đó nhìn trông rất quen, kia là Kim Ji-hoon mà ha, anh ta là một phần của đội ngắn gần trong cuộc phá cổng cấp SS.
“Đếm số lượng Mimic và kiểm tra xem nó nhiều hơn hay ít hơn 47. “
“Vâng!”
Kim Ji-hoon và Park Yoo-jun cả hai đều lấy vũ khí của mình ra và bắt đầu kiểm tra những cỗ quan tài. Hai người cẩn thận đếm số lượng quan tài rồi quay lại.
“Đã xác nhận là 47 ạ.”
“Số lượng vẫn không thay đổi ạ.”
“Chăm sóc nó nào.”
Ngay sau khi kết thúc báo cáo, Cheon Sa-yeon nhắm thanh kiếm của mình xuống giữa cái quan tài ngay cạnh hắn.
Phụttttt.
Dòng máu đỏ tươi trào ra.
Kkyeeek!
Mimic quằn quại há rộng miệng. Qua lớp hào quang màu đen ấy có thể thấy được những chiếc răng lớn giống như răng người bên trong.
Kyeeek! Kkyeeek!
Tiếng la thét của đám Mimic khi bị những hội viên tấn công vang lên ở khắp mọi nơi. Mimic là một quái vật doppelganger cấp B, cải trang thành một vật thể và sẽ cắn xé những kẻ địch đến gần chúng.
Vì có rất nhiều Mimic nên cần đôi chút thời gian để xử lý từng con một. Không thể đâm xuyên qua một cỗ quan tài cứng rắn như thế mà không có vũ khí đặc biệt nào được, tôi vẫn yên lặng đứng đó và Woo Seo-hyuk cũng vậy.
'Năng lực của anh ta là gì thế?'
Trừ những trường hợp đặc biệt ra, hầu hết các năng lực giả đều có vũ khí. Đó là lý do tại sao khá là hiếm khi thấy một ai đó không mang vũ khí theo đấy.
Woo Seo-hyuk người cũng tay không như tôi, chỉ trưng ra khuôn mặt không biến sắc mà nhìn về phía trước. Khi sự tò mò của tôi về năng lực của anh ta càng tăng lên thì cũng là lúc tất cả đám Mimic đều bị giết sạch.
Phía bên kia cuối gian phòng, lại thêm một thanh sắt gỉ khác chắn ngang lối vào đến phòng kế bên. Khác với lần trước, lần này Cheon Sa-yeon bước lên một ô gạch có kiểu mẫu hoa văn dưới sàn.
Kugugung, chwareureuk!
Cánh cửa mở ra như thể nó đã chờ sẵn. Có mật hiệu ở đâu đó sao? Vị trí của thiết bị ẩn thậm chí còn không được nhắc đến trong tư liệu nữa mà.
“Anh nhớ hết tất cả các vị trí luôn à?”
“Có tổng 15 thiết bị ở mỗi phòng. Cái chính xác trong số đó là ngẫu nhiên.”
“Ngẫu nhiên?”
Nói cách khác, để mở một phòng, bạn phải tìm ra đúng thiết bị với độ may rủi là 15 trên 1.
“Anh chỉ thành công có một lần. Lần trước cũng thế.”
“Tôi may mắn thôi.”
Tôi cau mày trước câu trả lời thẳng thắn đó. Ngoài câu trả lời giả dối ấy ra, thì cái thái độ này là sao đây?
'Có vẻ hắn luôn như vậy mỗi khi vào cổng nhỉ?'
Đây hẳn là một trong những 'điều ẩn giấu' mà Cheon Sa-yeon đã nói.
Căn phòng thứ hai, có xuất hiện trong tư liệu là một quái vật cấp A dạng người, là một ma cà rồng. Khi chúng tôi tiến vào phòng, những con quái vật nằm phơi như xác chết đồng loạt mở mắt rồi đứng bật dậy.
Geueueuk, geuoook.
Mặc dù nhìn chúng trông như thây ma vậy nhưng cơ thể của những con ma cà rồng này lại rất khỏe và có phản xạ cực tốt. Luôn luôn đói khát, chúng là dạng kẻ thù khá hung tợn và có khả năng đánh hơi thấy kẻ thù bằng một khứu giác tuyệt vời.
Geuaaak!
Một cây thương xuyên qua tim của con ma cà rồng khi nó đang lao đến một healer đứng gần đó với cái miệng há rộng. Để đối phó với những con ma cà rồng đang lao đến từ mọi hướng này, các hội viên ngay lập tức đứng sát bên cạnh các healer và người định dạng để bắt đầu chiến đấu.
Cheon Sa-yeon mở lối từ những kẽ hở của đám ma cà rồng đang túm tụm một chỗ, vung kiếm điêu luyện mà không cần dùng đến năng lực của mình. Sau khi xác nhận Cheon Sa-yeon vẫn an toàn, tôi phóng ra một đao gió về phía con ma cà rồng đang nhắm đến sau lưng của một hội viên.
“Ugh!”
Tôi muộn màng nhận ra những móng vuốt sắc nhọn của con ma cà rồng đang lao về phía tôi khi tôi đang chú ý đến những người khác. Khi tôi vội vàng lùi lại một bước và bay lên trên không, con ma cà rồng đó thét lớn. Rất may là chỉ bị rách tí áo chứ không có thương tích gì.
“Woo Seo-hyuk- ssi!”
Trời ạ. Khi tôi bay lên, đám ma cà rồng đó liền chuyển hướng lao về phía của Woo Seo-hyuk, cái người đang ở bên cạnh tôi. Tôi vội vàng dùng kĩ năng của mình để cứu anh ta.
“Cái quái-”
Woo Seo-hyuk đột nhiên bắt đầu cởi đồ của mình! Trong khắc đó, tôi bối rối đến nỗi dòng năng lượng của tôi xén tí thì ngừng luôn lại. Tôi cố gắng nâng cơ thể đang rơi xuống của mình bay lên một lần nữa và nhìn Woo Seo-hyuk với đôi mắt hoảng loạn.
'K-khoan. Cái quỷ gì thế....'
Thậm chí còn chẳng thèm để tâm đến những con ma cà rồng đang lao tới khi mà Woo Seo-hyuk chỉ điềm nhiên cở nó ra từng lớp một. Anh ta cởi áo khoác com lê đen, gỡ cà vạt và cúc áo sơ mi xuống. Ngạc nhiên hơn nữa là các hội viên khác trong trận chiến ấy thế mà cũng không thèm để ý đến Woo Seo-hyuk luôn cơ.
Woo Seo-hyuk cuối cùng cũng cởi xong chiếc áo sơ mi của mình và vắt nó trên tay khi nhìn con ma cà rồng trước mắt mình. Những con ma cà rồng cao hơn 2 mét, đánh hơi thấy mùi của Woo Seo-hyuk liền điên cuồng lao đến.
Woo Seo-hyuk giơ tay còn lại đang không cầm áo của mình lên. Toàn bộ cánh tay vốn đầy cơ thịt rắn chắn dần trở nên đen kịt. Tôi say mê trước cảnh tượng đáng kinh ngạc ấy.
Udeudeuk, udeuk.
Có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc trên cánh tay của Woo Seo-hyuk khi cánh tay đen xì của anh ta bắt đầu phình to ra. Lòng bàn tay đầy cơ thịt dày cộp, những chiếc móng dài duỗi thẳng trông cứng rắn và sắc nhọn dù chỉ mới nhìn thoáng qua.
Woo Seo-hyuk không ngần ngại vung tay ra tóm gọn lấy con ma cà rồng với cái cánh tay có hình thù khó có thể nói đó là tay của con người.
Kwajijik!
Hai con ma cà rồng thậm chí còn không thể thét lên khi phần trên cơ thể của của chúng bị xé nát. Không chỉ có con ma cà rồng mà bức tường phía sau chúng cũng dính in nguyên dấu móng vuốt trên đó.
Sau khi chứng kiến tất cả, tôi trưng ra một vẻ mệt mỏi trên mặt mình.
Chỉ là cái quần què gì đang xảy ra vậy.
- ---------------------------------------
Đôi lời của đứa edit phèn ẹ nữa nà:
Giờ tui mới nhận ra tui cũng đíu thể ngờ được là cái bộ truyện tui edit nó phèn ẹ thế này mà vẫn có thể reup được á. Đm đậu má nó trúa tôi ơi xin đừng làm thế =)))
Đây là truyện tui dịch chui phi lợi nhuận á đậu má, tui chỉ đăng duy nhất trên wattpad này thôi =)))
Nên là mấy bạn à, đm đừng reup =D một phần là do tui dịch chui phần còn lại là tui ngại zl á =D NGẠI vãi luôn ấy =))) Tui dịch nó phèn lắm nên đừng reup nhé, nhà tui nghèo lắm không có xiền mua quần để đội đâu, nhục quá chỉ biết đào đất cắm đầu xuống lỗ thôi hà =D
Thế nên nhớ nhé, xin đừng reup hãy là những con ngừi thiện lành húp hàng trên watt thôi nhé. Tui cũng đã phải đấu tranh tâm lý khá căng để bắt tay ngồi dịch đăng lên wattpad đấy =D Tất cả động lực đều do vã =))) Vì quá vã nên mới làm =)))