Edit: Maron
Beta: A.P
- ----------------------------
Cánh cổng ở Gureopdo từng gây xôn xao dư luận cả trong Hàn Quốc lẫn ngoài nước, và nó thuộc quyền quản lý của Incheon, nhưng vì sự việc này quá mức đặc biệt nên thông tin về và cách cổng này sẽ được tiết lộ cho tất cả các Trưởng Hội.
Sau mười ngày thu thập thông tin về cánh cổng, ban sở hữu nó cũng như là Hội trưởng của Công hội IMS, Kim Yeong-seok đã đến buổi họp của trụ sở quản lý Seoul để họp giao ban theo lịch trình.
Những người duy nhất tham dự cuộc họp là trưởng bộ trung tâm quản lý cổng Choi Mi-jin và các Trưởng Hội của Seoul, những người đã đương đầu với con quái vật cấp S+ hoặc là đã chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc, cùng với một vài viên chức đến từ trụ sở quản lý.
“Bắt đầu thôi.”
Thấy màn hình máy chiếu được dựng lên cùng máy tính xách tay đang bật, Choi Mi-jin ra hiệu cho Kim Yeong-seok và ngồi vào chỗ gần anh ta nhất.
“Ehem, ừm.”
Đứng trước màn hình, Kim Yeong-seok bắt đầu buổi họp. Những người tham gia buổi họp đều lắng nghe những thông tin đang được trình chiếu, từ tọa độ chính xác của cánh cổng đến kích thước của nó hay những nguyên vật liệu thuộc dạng thực vật được phát hiện với vẻ nhàm chán.
“Đây là những thông tin mà chúng tôi có thể tìm ra được cho đến hiện tại. Tiếp đó, số liệu tổng hợp bổ sung sẽ được báo cáo chính thức về trụ sở quản lý....”
“Hội trưởng Kim Yeong-seok.”
“V-vâng?”
Khi cuộc họp kết thúc, Kim Yeong-seok có vài phần nhẹ nhõm ngước lên nhìn tiếng gọi bất ngờ. Người đã gọi tên anh ta là Cheon Sa-yeon đang ngồi chống cằm bằng một tay.
“Có vẻ là thiếu thông tin về quái vật rồi. Tất cả chỉ có bấy nhiêu như này thôi sao?”
Kim Yeong-seok nuốt nước bọt trước những lời lẽ sắc bén nhưng mang âm điệu nhẹ nhàng của Cheon Sa-yeon.
'Bình tĩnh nào. Mình cũng đoán ra được chuyện này rồi.'
Mặc cho da gà đã nổi đầy lưng, Kim Yeong-seok vẫn lãnh đạm đáp lại.
“Đúng là thế. Chúng tôi đã không có đủ thời gian, nên rất khó để có thể kiếm thêm được.”
“Anh nói là không đủ thời gian á.”
Trước khi anh có thể nói dứt lời, Cheon Sa-yeon nhếch một bên khóe miệng lên cười. Bầu không khí bên trong phòng họp đột nhiên trầm hẳn xuống như bị dội một gáo nước lạnh.
“Ba ngày trước.... tôi còn nghe nói đội nghiên cứu của Công hội IMS đã lấy xác quái vật để tạo ra vật phẩm nữa đấy.”
“Sao cơ? C-chúng tôi không....”
Kim Yeong-seok vô cùng bối rối khi mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng. Anh thậm chí còn không biết làm cách nào mà Cheon Sa-yeon lại biết được thông tin mà chỉ những người đứng đầu của hội gồm cả anh mới biết.
'Mẹ nó, cái quái gì vậy! Có kẻ làm chuột à? Có phải là trong đám nghiên cứu kia không?
Kim Yeong-seok nghiến răng khi nhớ đến khuôn mặt của trưởng bộ nghiên cứu, khi gã vô sỉ đó cười nói cam đoan rằng sẽ không một ai biết rằng anh đã cung cấp xác quái vật cho họ. Bình tĩnh nào. Vẫn có sơ hở để luồn lách qua được.
“Tôi không biết anh đang nói cái gì, Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Đó không phải là mấy loại tin đồn nhảm nhí có ở khắp mọi nơi sao? Thật là làm khó cho tôi quá nếu anh chỉ nói điều này dựa trên cái tin đồn như vậy. “
Khi Kim Yeong-seok tức giận nói vậy, Cheon Sa-yeon đáp lại với âm điệu ảm đạm.
“Có thật là không sai dù chỉ một inch....”
Hắn gõ vào mặt giữa của chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay. Mọi sự chú ý của cả phòng đều đổ dồn vào đống tài liệu đang rơi từ trên không xuống.
Cheon Sa-yeon chán chường chống tay lên cằm, lật trang đầu tiên của xấp tài liệu.
“Anh nói đúng, Hội trưởng Kim Yeong-seok. Đúng thật là không thể buộc tội ai đó chỉ dựa trên mấy tin đồn nhảm.”
Xoạt.
“Vì thế, tôi đã điều tra nó. Tôi muốn biết liệu có đúng là tất cả các nguyên vật liệu thực sự bị lấy trộm và tiêu thụ hay không trước khi chúng được công bố.”
“C-cái gì đây....”
“Tế bào xúc tu. Dịch xúc tu. Da quái vật. Máu quái vật. Khoang chứa thanh kiếm nằm trong phần nội tạng của nó. Anh đã vơ vét được khá nhiều đấy nhỉ. Anh có muốn cho tôi đọc tiếp nữa không?”
Kim Yeong-seok mặt mày tái mét, mồ hôi tuôn ra như suối. Nghe những lời mà Cheon Sa-yeon, Choi Mi-jin cau mày, còn Hong Si-ah và Lee Joo-ha khẽ thở dài.
“Xin đợi chút! Đây là, anh biết đấy....”
“Việc nghiên cứu đã kéo dài hơn một tuần cho một cánh cổng thậm chí còn chẳng lớn đến thế, vậy nên tôi cũng có dự đoán trước. Tuy nhiên, thật đáng thất vọng khi phát hiện ra đó lại là một hành vi trộm vặt.”
Trước những lời bình phẩm ác nghiệt, Kim Yeong-seok gắt lên khi cổ và mặt đỏ bừng.
“Trộm vặt á! Anh nghĩ là vậy sao, Hội trưởng Cheon Sa-yeon!”
“Không có gì về năng lực debuff hay khả năng tái sinh của con quái vật, cũng như không có giải thích gì về sự khác biệt giữa những người bị mắc trong khoang trứng và những người không bị. Tôi hiểu mà. Chắc là anh còn quá bận để đi lấy cắp các bộ phận của con quái vật.”
Khi Cheon Sa-yeon chỉ ra từng sự thật bất thiện bằng một chất giọng ôn hòa, Kim Yeong-seok chỉ có thể lùi lại mà không thể bào chữa.
Cheon Sa-yeon cười lại với Kim Yeong-seok, kẻ đang run rẩy như một con chuột bị dồn vào chân tường. Tuy thế, mặc dù miệng hắn đang cong lên thành một nụ cười, nhưng sự khinh bỉ và chế nhạo vẫn hiện rõ trong mắt hắn khi đang nhìn thẳng vào anh.
“Ngạc nhiên thật đấy, dù cho sự việc đã gây ra rất nhiều chấn thương thế kia, nhưng anh vẫn làm cái loại chuyện này, Hội trưởng Kim Yeong-seok. Nếu ngay từ đâu anh làm đúng thì đã không bị bắt rồi? Mà cũng chẳng phải rơi vào tình cảnh thế này.”
“Dừng lại được rồi, Hội trưởng Cheon Sa-yeon.”
Choi Mi-jin cắt ngang với giọng mệt mỏi. Chân mày cô nhíu lại, vội vàng dọn dẹp đống hỗn độn.
“Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Trước tiên, hãy cung cấp dữ kiện cho tôi, và Hội trưởng Kim Yeong-seok sẽ nói chuyện riêng với tôi. Buổi họp hôm nay đến đây là kết thúc.”
“Ừ~ cảm ơn, cảm ơn.”
“Cô vất vả rồi.”
Ngay sau khi Choi Mi-jin nói xong, Hong Si-ah và Lee Joo-ha đứng dậy khỏi ghế để rời đi. Kim Yeong-seok do bị nghi ngờ có hành vi phạm pháp, đã bị Choi Mi-jin kéo đi khi bị một nhân viên bắt lại.
Bước ra hành lang cùng Lee Joo-ha, Hong Si-ah nhấn nút thang máy và thở dài.
“Ừm, tôi mệt lử luôn rồi.”
Lee Joo-ha cũng gật đầu với vẻ mệt mỏi.
“Hội trưởng Kim Yeong-seok đã làm chuyện ngu ngốc rồi, nhưng Hội trưởng Cheon Sa-yeon cũng không thể xem thường được. Tôi biết tên đó thường không quan tâm đến những thứ như thế này.”
“Ừ. Hôm nay anh ta trông vẻ khá nhạy cảm.”
“Cái nhân cách rác rưởi của hắn cũng chẳng phải là một điều đáng ngạc nhiên, nhưng hôm nay có vẻ nó hơi thái quá.”
Sau khi trầm tư một lúc, Lee Joo-ha đảo mắt khi cô nói.
“Mà nghĩ lại thì, khi chúng tôi gặp nhau vài ngày trước, tâm trạng tên đó đã xấu sẵn rồi. Hắn ta thậm chí còn không thèm cười nữa.... Hắn sao vậy chứ.”
“Không phải là vì cánh cổng ở đảo Gureopdo sao? Khi anh ta liệt kê ra tất cả những gì Hội trưởng Kim Yeong-seok đã vơ vét, anh ta còn nhìn thẳng vào tên đó nữa kìa. Sao vậy nhỉ, là vì lính đánh thuê hạng A kia sao. Đấy là năng lực giả Han Yi-gyeol nhỉ? Cậu ta đã vật lộn nhiều lắm để tiêu diệt con quái vật ấy, nhưng Kim Yeong-seok thì lại cố thu về hưởng lợi mà chẳng thèm biết điều.”
“Vậy có thể là....?”
Năng lực giả Han Yi-gyeol. Khi Lee Joo-ha nghe thấy tên của cậu, liền nhất thời nghĩ ngay đến mái tóc nâu bồng bềnh ấy- Cậu trai với thân hình mảnh khảnh quấn đầy băng gạc, tính cách ranh mãnh nhưng lại toát ra khí chất có phần đáng lo ngại.
“Tôi đoán việc anh ta tức giận như vậy, thì hẳn là anh ta phải rất quan tâm đến năng lực giả Han Yi-gyeol. Đó là lý do tại sao có cái tin đồn kia?”
“Tin đồn?”
Sau khi xác nhận không có ai ở xung quanh, Hong Si-ah khẽ nói.
“Vị trí Phó Hội Requiem đang bỏ trống.”
“Ừm ừm.”
“Các nhà báo đã nói rằng có thể năng lực giả Han Yi-gyeol sẽ đảm nhận vị trí đó. Tin đồn lan đi nhanh lắm.”
“Năng lực giả Han Yi-gyeol sẽ ngồi vào vị trí Phó Hội sao?”
Nếu là vậy, thì đó sẽ là một tin rất chấn động đây.
Hong Si-ah lắc đầu trước sự ngạc nhiên của Lee Joo-ha khi cô nói thêm.
“Đó vẫn chỉ là tin đồn thôi, nên tôi cũng không chắc.... Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, tôi không nghĩ là không có khả năng. Trước đây Hội trưởng Cheon Sa-yeon chưa bao giờ yêu thích một ai như vậy.”
Lúc đó, Lee Joo-ha liền gật đầu. Đúng là.... cậu ta nhìn trông khá thân với Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Lúc Han Yi-gyeol đang được healer điều trị, Cheon Sa-yeon luôn theo sát bên cạnh và không có dấu hiệu là sẽ để cậu ta một mình.
“Nhưng sao anh ta lại để cậu ta đi lang thang như một lính đánh thuê thay vì để cậu ta gia nhập Công hội? Nếu anh ta thực sự có ý định để cậu ta lên làm Phó Hội, thì chẳng phải sẽ thuận tiện hơn nếu đưa cậu ta vào hội càng sớm càng tốt à.”
“Ừm....”
“Tôi đã nghĩ về nó khá lâu rồi, nhưng Hội trưởng Cheon Sa-yeon thật sự là người rất khó hiểu. Chỉ riêng những gì diễn ra trong đầu hắn đã chẳng ai hiểu nổi rồi.”
Hồi lâu, Lee Joo-ha với một cảm xúc vô định trên khuôn mặt nói ngụ ý.
“Không phải là năng lực giả Han Yi-gyeol không muốn gia nhập vào đấy chứ?”
“Hả, sao cậu ta lại không muốn gia nhập cơ chứ? Tôi không biết mấy hội khác thì thế nào, nhưng đây là Requiem đấy. Dù sao thì nó cũng thú vị nha.”
Lee Joo-ha đã im lặng trước những cảm xúc phức tạp của cô. Ngay từ đầu, Han Yi-gyeol đã là một đối thủ khó hiểu.
Cậu ta cẩn thận tiếp cận Ha Tae-heon khi đề nghị rằng sẽ giúp đỡ anh với một nụ cười trơ tráo. Có thể thấy được thanh trạng thái cảm xúc của Ha Tae-heon luôn bị lay động khi đối mặt với Han Yi-gyeol.
“Hội trưởngHong Si-ah.”
Tii- iingg.
Khi cả hai nghe thấy tiếng thang máy đã đến, đồng thời cũng nghe thấy được một giọng nói phát từ phía sau họ. Cả hai người quay lại với vẻ khó hiểu, họ thấy Cheon Sa-yeon đang đứng đó.
“Hử?”
“Hãy nói chuyện một chút đi.”
“Nói chuyện? Với tôi á?”
Cô biết Cheon Sa-yeon được vài năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra một chuyện thế này, không chỉ có mình Hong Si-ah mà đến cả Lee Joo-ha cũng rất kinh ngạc. Cheon Sa-yeon vẽ lên mặt mình một nụ cười khi nhìn hai người họ.
“À, nếu vậy.... tôi đi trước nhé. Hội trưởng Cheon Sa-yeon, hẹn gặp lại.”
“Được thôi.”
Lee Joo-ha ngập ngừng nhìn họ, bước vào thang máy và rời đi. Khi chỉ còn lại hai người bọn họ, đôi mắt của Hong Si-ah ánh lên vẻ thích thú khi cô hỏi Cheon Sa-yeon.
“Chuyện gì vậy? Anh cần thứ gì mà lại phải đi hỏi trang trọng như vậy?”
“Tôi nhờ cô một việc có được không?”
Một sự nhờ vả giúp đỡ sao? Trước sự thích thú của Hong Si-ah, Cheon Sa-yeon cong mắt lên khi hắn cười lại với cô.
- ---------------------
Sau khi gặp Ha Tae-heon, cảm giác khó chịu dày vò tôi trong một tuần đã được giải tỏa ít nhiều.
Nói thật, tôi thấy khá là hãnh diện. Không chỉ được mời đến nhà của Ha Tae-heon, một nơi chưa ai từng đặt chân đến, mà tôi còn ngồi uống một ly với anh ta nữa. Đó không phải là một trải nghiệm tồi.
Có lẽ tôi đã gỡ rối được những hiểu lầm và trở nên thân thiết hơn với Ha Tae-heon. Nằm trên ghế sofa với một tâm trí thoải mái vô cùng, tôi đọc những dữ kiện mới mà Kim Woo-jin mang đến.
Nhiệm vụ đi phá một nửa các cánh cổng của Seoul đã bắt đầu từ hai tháng trước, có vẻ là cũng sắp xong rồi. Khi một nửa số cổng còn lại đã được chinh phạt, chúng tôi có thể phân loại ra những cổng nào dị thường và cổng nào không.
'Nếu như vậy, mọi thứ sẽ ổn định hơn nhiều so với hiện tại.'
Chậc, nói cách khác, tôi chỉ phải gồng mình hơn những gì mà tôi làm thôi.
Nó có đáng bõ công không? Nếu vấn đề bên phía cánh cổng được giải quyết, tôi sẽ có thêm thời gian để tìm hiểu về quá khứ của Han Yi-gyeol, thứ mà tôi đã tạm gác lại khá lâu.
“Nó cũng không tệ.”
Đóng dữ kiện mà tôi đang đọc, tôi nhắm mắt lại. Sự tĩnh lặng trùm lên cả gian phòng.
Từ trưa đến tối, Kim Woo-jin đều ở phòng huấn luyện, vậy nên đây là khoảng thời gian duy nhất tôi có cho bản thân. Khi tôi đang tận hưởng cảm giác yên bình hiếm có của mình, thì có ai đó đã đến gõ cửa.