“Ưm....”
Không hiểu sao, bất cứ khi nào tôi rảnh tay cái là lại có người đến tìm. Khi tôi hầm hực ra mở cửa, đập vào mắt tôi một nhân viên mặc vest đen lịch sự, anh ta nói.
“Hội trưởng cho gọi cậu.”
“....”
Tâm trạng tươi tỉnh của tôi ngay tức khắc biến mất.
Đã mười ngày trôi qua kể từ sự cố cánh cổng ở đảo Gureopdo. Trong thời gian đó, tôi cố tình của làm ngơ trước những tin tức liên quan đến Cheon Sa-yeon, thế nên tôi không đoán ra được lí do gì mà hắn lại gọi tôi tới.
Câu nói “tôi không muốn đi” trườn lên cổ họng nhưng liền bị nuốt xuống, tôi gật đầu. Miễn là tôi vẫn còn quan hệ hợp tác với Cheon Sa-yeon, thì không có cách nào tránh được hắn.
'.... Hãy cố chịu thêm hai tháng nữa thôi.'
Nếu tất cả các cổng ở Seoul được phá sạch, thì mối quan hệ hợp tác này cũng sẽ kết thúc. Chỉ khi đó, tôi mới có thể thoát khỏi Cheon Sa-yeon và rời khỏi nơi này.
Khi nhân viên dẫn tôi lên thẳng tầng thượng, tôi gặp Woo Seo-hyuk vừa bước ra từ phòng đại diện.
“Han Yi-gyeol- ssi.”
Woo Seo-hyuk ngay lập tức bước lại gần tôi, nhìn cả người tôi từ trên xuống dưới rồi anh mới lên tiếng.
“Tôi đã nghe những chuyện xảy ra ở đảo Gureopdo. Họ nói rằng cậu bị thương rất nghiêm trọng.”
“Tôi đã được điều trị rất tốt. Giờ thì tôi ổn rồi.”
“Thật nhẹ nhõm. Cậu đến gặp Hội trưởng à?”
“Vâng. Anh ta đã gọi tôi tới.”
Thấy tôi nói vậy, Woo Seo-hyuk có hơi lưỡng lự.
“Woo Seo-hyuk- ssi?”
“.... Chỉ là cậu biết đấy, hôm nay Hội trưởng không được khỏe.”
“Sao cơ?”
Tôi nghiêng đầu ngạc nhiên trước những lời anh ta vừa nói. Thấy không khỏe? Cheon Sa-yeon á?
“Thực ra, anh ấy đã thế này mấy ngày nay rồi chứ không phải chỉ mình hôm nay.”
“Ừm, là vậy sao?”
“Ừ. Kể cả nếu anh ta gọi cậu đến chỉ để soi mói những thứ không đâu, thì hôm nay tốt nhất là cậu hãy hiểu cho và bỏ qua nhé. Nó có thể sẽ rất nguy hiểm nó cậu vô tình kích động anh ấy.”
“....”
Tâm trạng của hắn tồi tệ đến mức nào mà lại khiến anh lo lắng đến vậy?
Với một nụ cười ngượng nghịu, tôi đáp lại.
“Sẽ ổn thôi, tôi sẽ cẩn thận. Sau cùng, thì bạn không thể cạch mặt ai đó chỉ vì bạn không muốn nhìn thấy họ mà.”
“Đúng vậy.”
Woo Seo-hyuk lập tức gật đầu khi tôi nói vậy. Tôi đã từng nghĩ tới điều này lâu rồi, nhưng Woo Seo-hyuk khá trơ trẽn đấy, khác hẳn với ngoại hình của anh ta luôn.
“Vậy thì giờ tôi phải đi rồi. Lần sau gặp lại nhé.”
“Vâng.”
Sau một cuộc trò chuyện ngắn, Woo Seo-hyuk rời đi, để tôi đứng một mình, cẩn thận nắm lấy tay nắm cửa của phòng đại diện.
Tôi nói là mình sẽ chịu đựng được trong hai tháng nữa, nhưng đến khi thực hiện thì chỉ biết thở dài. Tôi mở cửa, cố gắng làm giãn nếp nhăn trên lông mày của mình.
“Cậu đến rồi.”
Vừa bước vào, tôi đã thấy Cheon Sa-yeon đang ngồi trên ghế sofa xem tài liệu. Khi nhìn thấy tôi, Cheon Sa-yeon liền đặt tài liệu xuống và cười nhẹ.
Cái gì đây? Tôi tưởng tâm trạng hắn đang tệ lắm cơ mà. Có vẻ nó cũng chẳng khác thường ngày là bao.
“Ờm, phải....”
Tôi chán ngán đáp lại và ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với hắn.
Cheon Sa-yeon, nhìn tôi với nụ cười trên môi khi lên tiếng hỏi.
“Cậu nghỉ ngơi tốt chứ?”
“Ờ. Sao lại gọi tôi tới thế?”
Tôi không muốn nhàn nhã kề về những gì tôi đang làm gần đây. Ngay khi tôi chuyển sang chủ đề chính, Cheon Sa-yeon đưa cho tôi xấp tài liệu mà hắn vừa mới xem.
“Đây là....”
“Lần này, đó là cánh cổng mà Công hội Jayna sẽ phá.”
Tôi nhận lấy xấp tài liệu và mở nó ra, thông tin chi tiết về cổng hiện ra trong tầm mắt của tôi. Đó là một cánh cổng cấp S nằm trong Khu G5. Khi tôi chậm rãi xem xét nội dung, bỗng cảm thấy có chút không ổn tôi liền cau mày lại.
“Chuyện gì đây?”
“Hử?”
“Sao anh lại đưa tôi thứ này?”
Cheon Sa-yeon hơi nghiêng đầu, dường như hắn đã nhận thấy sự khó chịu trong lời nói của tôi.
“Đây không phải là những gì cậu muốn sao? Vào cổng của Công hội Jayna.”
“Tôi đang hỏi người đưa nó cho tôi là anh hay là Hội trưởng Hong Si-ah. Đây có thật là lời đề xuất lính đánh thuê được gửi bởi chính Công hội Jayna không đấy?”
“Điều đó rất quan trọng sao?”
“Nó quan trọng.”
Nếu đây là món quà của Cheon Sa-yeon, tôi sẽ không nhận nó. Tôi không biết hắn định làm gì, nhưng tôi không muốn bị cuốn vào mấy chuyện rắc rối một lần nữa đâu.
'Vì Hong Si-ah đã biết đến sự tồn tại của tôi ở cổng trên đảo Gureopdo rồi, nên không cần phải ép bản thân nhận lấy lời đề xuất của Cheon Sa-yeon.'
Từ chối nó thôi.
Khi tôi quyết định vậy, Cheon Sa-yeon trả lời bằng một giọng u sầu.
“Tôi đã nhận được nó từ Hội trưởng Hong Si-ah. Nếu cậu không cần đến nó thì đành vứt đi vậy.”
“Từ Hội trưởng Hong Si-ah á? Trực tiếp đưa cho anh sao?”
“.... Ừ.”
Ồ, nếu đúng là vậy thật, thì đó là một đề xuất cho lính đánh thuê chính thức rồi.
Thế thì tốt quá. Tôi đang nghĩ đến việc từ từ triển theo cách của tôi để vào cổng. Nhìn vào danh sách những người sẽ tham gia, tôi cũng thấy được tên của Hội trưởng Hong Si-ah trong đó. Một nụ cười mãn nguyện không biết từ đâu nở ra.
“Nếu chúng ta đã xong chuyện rồi thì tôi đi đây.”
Khi tôi nhanh chóng thu xếp tài liệu và đứng dậy, Cheon Sa-yeon nhướng mày và nhếch khóe miệng. Tâm trạng hắn xấu đi thấy rõ luôn kìa.
“Vội vã vậy. Cậu mới vào chưa đầy năm phút, thế mà đã định rời đi rồi sao.”
“Chà, có chút nhỉ?”
Trước lời nhận xét của hắn, tôi cố tình cười rạng rỡ và xác nhận rằng tôi đã làm vậy. Tôi đang bận, thế nên đừng nói nữa và để tôi đi, tên khốn này.
“Cậu quá đáng thật đấy. Đây là buổi gặp mặt đầu tiên của chúng ta sau khoảng thời gian mười ngày kia.”
“Chúng ta có thân nhau đến mức để cảm thấy vui mừng khi gặp lại nhau sau một thời gian dài không?”
Khi tôi mỉa mai đáp lại, Cheon Sa-yeon cong mắt lên cười như thể nghe rất vui vậy.
“Nếu cậu cứ nói những lời như vậy, tôi sẽ tổn thương lắm đấy, Yi-gyeol-ah.”
“Ồ....”
Chân mày tôi liền nhíu lại trước giọng điệu của Cheon Sa-yeon, nói như đang dỗ ngọt người yêu không bằng.
Có vẻ Woo Seo-hyuk lo lắng vô ích rồi. Tôi thấy, Cheon Sa-yeon trông vẫn như thường ngày. Hắn ta thì có lúc nào là được bình thường đâu.
'Tất nhiên là, Woo Seo-hyuk- ssi không phải kiểu người sẽ nói những điều vu vơ vô căn cứ... '
Vì lý do nào đó, tôi khó chịu liếc nhìn khuôn mặt của Cheon Sa-yeon. Lúc này tôi nhìn kỹ hơn, tôi mới thấy mặc dù trong mắt hắn vẫn mang ý cười, nhưng lông mày của hắn thì trông có hơi cứng nhắc.
'.... Không, không cần thiết phải lo lắng.'
Tôi trấn tĩnh bản thân và dứt khoát gạt bỏ sự tò mò của mình. Cheon Sa-yeon có đang cười thật lòng hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi không muốn dính dáng gì đến hắn ta hết.
“Đối với cổng Khu G5.”
Sau một lúc im lặng, Cheon Sa-yeon lên tiếng.
“Để Woo Seo-hyuk đi thì thế nào? Đi cùng nhau ấy.”
“Không cần.”
“Nó đã được thỏa thuận với Hội trưởng Hong Si-ah rồi. Để anh ta đi cùng đi.”
Cheon Sa-yeon nhấn mạnh. Nó khiến tôi thấy thật buồn cười. Vậy là, bây giờ anh sẽ để Woo Seo-hyuk canh chừng tôi chứ không phải Kim Woo-jin nữa.
'Phải rồi. Cứ làm bất cứ thứ gì anh muốn đi.'
Không có thất vọng và cũng chẳng muốn phản kháng. Dù sao thì, tôi cũng chỉ là đi kiểm tra cổng thôi, nên việc tôi bị giám sát cũng chẳng phải vấn đề.
“Đã mười phút rồi. Tôi đi đây. “
Tôi thực sự không muốn ngồi mặt đối mặt với hắn ta. May thay, Cheon Sa-yeon đã không giữ tôi lại nữa.
- ----------------------
Ngày được chỉ định trong tài liệu đã đến, tôi đi tới Khu G5. Tôi đi trước, còn Woo Seo-hyuk sẽ tới sau, anh ta nói rằng có chút việc phải làm vào buổi sáng.
Sau hai giờ ngồi trên taxi, tôi đã đến Khu G5 và thấy Hội trưởng Hong Si-ah đang tiếp các cuộc phỏng vấn.
“Là cậu đấy sao, Han Yi-gyeol?”
Tôi không quen ai ngoại trừ Hong Si-ah, nên tôi chỉ đứng yên một chỗ cho đến khi tôi nghe thấy một giọng nói bất ngờ phát ra. Quay lại nhìn, tôi thấy Cha Soo-yeon đang mở to mắt nhìn tôi.
“Lâu không gặp, Cha Soo-yeon- ssi.”
“Sao cậu.... Cậu là lính đánh thuê sẽ tham gia vào cuộc phá cổng này?”
Tôi bất giác bật cười trước giọng nói mừng rỡ của cô.
“Đúng vậy. Cha Soo-yeon- ssi cũng tham gia vào cổng lần này sao?”
“Đương nhiên rồi. Vì Hội trưởng nói rằng cổ cũng sẽ tham gia vào mà. Tôi không ngờ là cậu cũng ở đây đấy.”
“Tôi đã cảm thấy hơi khó xử vì tôi không quen bất cứ ai ở đây, mà nếu ngay cả tôi có biết người nào đi nữa thì tôi vẫn mừng vì đã gặp được cô thế này.”
Nghe tôi nói vậy, Cha Soo-yeon bĩu môi sưng sỉa.
“À há. Văn vẻ quá ha. Tôi còn không có số liên lạc của cậu nữa kìa.”
Chết cha. Tôi nhớ lại lần cuối tôi gặp Cha Soo-yeon. Cô ấy đã xin số của tôi, nhưng tôi đang trong hoàn cảnh khá bất tiện nên không thể cho cổ số được.
“Ừm.... tôi có hơi bận. Nếu bây giờ tôi xin số của cô, thì cô sẽ cho tôi chứ?”
Khi tôi lấy điện thoại ra để đề phòng, Cha Soo-yeon khịt mũi nói lại.
“Cậu nghĩ tôi sẽ cho à? Đã quá muộn rồi.”
Cố gắng thu hút ánh nhìn của cô, tôi nhìn chằm chằm với vẻ hối lỗi.
“A. Đừng vậy mà. Lúc đó tôi rất xin lỗi.”
Trưng ra nụ cười ngây thơ hết mức có thể, tôi tiến lại gần Cha Soo-yeon khi tôi đưa điện thoại ra.
“Nếu cô cho tôi số của cô, tôi nhất định sẽ giữ nó thật kỹ.”
Những nỗ lực của tôi dường như đã được đền đáp vì dái tai của Cha Soo-yeon có hơi đỏ lên khi cổ làm như thể bản thân đang gặp rắc rối vậy.
“Bây giờ, tôi phải làm gì đây?”
“Hãy cho tôi số của cô đi. Nếu cô cho tôi số, tôi cũng sẽ— hự!”
“Tên khốn này!”
Trong khi tôi đang cố gắng lấy lòng Cha Soo-yeon để cổ cho tôi số, thì có một ai đó thúc mạnh mạnh vào sau lưng tôi.
Là Hong Si-ah, cô ấy xô mạnh đến nỗi thắt lưng của tôi cong thẳng về phía trước luôn.
“Ôi chao, là năng lực giả Han Yi-gyeol đấy à? Xin lỗi nha!”
Hong Si-ah khi nhìn thấy đó là tôi, cô nhanh chóng thả vai tôi ra khi nói.
“Tôi thường hay phải xua đuổi những kẻ đang cố tán tỉnh Soo-yeon của chúng tôi. Tôi không nghĩ đó lại là năng lực giả Han Yi-gyeol đấy. “
Những thanh niên đang theo đuổi à.... Chạm vào bờ vai tê cứng của mình, tôi liền đáp lại.
“Không sao đâu. Với lại, tôi không....”
“Tôi hiểu mà. Không phải Soo-yeon của chúng tôi rất xinh sao? Tuy nhiên, hãy hạn chế làm vậy khi chúng ta đi vào cổng nhé.”
“Sao cơ? Khoan đã, tôi không có—”
Khi tôi đang vội vã cố để giải thích cái sự hiểu lầm ngớ ngẩn này, tôi liền sững người lại. Phía sau Hong Si-ah có một gương mặt quen thuộc xuất hiện— Là Woo Seo-hyuk.
“Woo Seo-hyuk- ssi? Anh đến khi nào vậy?”
“Tôi đến khoảng ba phút trước.”
“À, vậy à....”
“Han Yi-gyeol- ssi tôi cũng chung quan điểm như Hội trưởng Hong Si-ah vậy. Nam nữ thân mật với nhau là chuyện tốt, nhưng hãy làm điều đó sau khi cổng đã được phá xong.”
“.... “
Miệng tôi há to vì bối rối. Bọn họ như thể làm lơ luôn sự tồn tại của tôi kìa, Hong Si-ah và Woo Seo-hyuk bắt tay chào hỏi.
“Thư ký Woo Seo-hyuk của Công hội Requiem à? Tôi đã nghe rất nhiều về anh. Hãy giúp đỡ nhau khi chúng ta đi phá cổng nhé.”
“Tôi sẽ cố hết sức.”
Hiểu lầm còn chưa hết thì cơ hội để giải thích nó cũng bay đi luôn rồi. Tôi ngơ mặt đứng yên tại chỗ khi Cha Soo-yeon tiến lại gần tôi và thì thầm với vẻ hối lỗi.
“Hội trưởng của chúng tôi chỉ thấy những gì cô ấy muốn thấy thôi.... Thế nên, nếu cậu muốn, tôi có thể giải thích mọi thứ cho cô ấy giúp cậu? Rằng cậu đã có người yêu rồi.”
“....”
Ối giồi ôi, cái đấy cũng là vấn đề đấy. Tôi lấy tay che mắt mình lại và nói.
“Ha Tae-heon- ssi và tôi không phải như vậy đâu.”
“Cậu không cần phải giấu tôi. Tôi hiểu hết mà. Tất nhiên là tôi đã từng.... có thích Ha Tae-heon- ssi, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ rồi.... Tôi tuyệt đối sẽ không tiếp cận những người đã có ai đó đâu.”
“Không, chúng tôi thực sự không có ở cùng nhau vậy mà.”
“Được rồi, tôi hiểu mà, cứ đưa điện thoại cho tôi. Tôi sẽ cho cậu số.”
“....”
Có lẽ vì cô ấy cảm thấy có lỗi với tôi, Cha Soo-yeon đã ngừng giả vờ bĩu môi khi vừa trêu chọc tôi.
“Đây....”
Gạt đi nước mắt tôi đưa điện thoại cho Cha Soo-yeon khi những người khác không chú ý. Cha Soo-yeon nhanh chóng nhập số của cô ấy với tốc độ như của Min Ah-rin. Làm sao ngón tay cô có thể chuyển động nhanh chóng mặt như vậy? Hai người đỉnh thế.
“Nào, mọi người đã sẵn sàng hết chưa? Xuất phát thôi!”
Hong Si-ah hô lớn bằng một giọng hào hứng và sôi động khi cô dẫn đầu.
Tôi theo sát cùng Woo Seo-hyuk và Cha Soo-yeon khi chúng tôi bước vào cổng.