Kim Woo-jin bước vào phòng rồi nghe điện với âm lượng điện thoại bật nhỏ nhất có thể để phòng hờ Han Yi-gyeol sẽ nghe thấy được.
[Này, Kim Woo-jin.]
“Đưa dữ kiện cho tôi.”
Ngay khi người bên kia vừa nhận cuộc gọi, Kim Woo-jin đã vào thẳng ngay chủ đề chính. Cậu đáp lại với tông giọng khiến người kia phải ngưng lại trong phút chốc, đúng là không thể nói nổi được mà.
[Tôi biết ngay là sẽ thế này. Nhưng ít nhất cậu không thể gửi tôi nổi một lời chào được hả.]
“Ngừng nói vớ vẩn đi.”
[Thôi được rồi. Cậu nóng vội thật đấy.]
Âm thanh tiếng giấy sột soạt vang lên truyền qua điện thoại.
[Giờ tôi gửi luôn nhé? Cũng chẳng kiếm được bao thông tin đâu.]
“Gửi đi rồi tiếp tục điều tra. Và còn....”
Kim Woo-jin nhìn qua phía cửa phòng. Giọng nói về sau lại càng nhỏ hơn.
“Còn cái yêu cầu kia của tôi thì sao?”
[Hừm.... Tôi cũng có vài thứ muốn bàn với cậu về nó đây.]
Nghe kiểu gì thì cũng thấy được giọng của Hyde sặc mùi chẳng chút vui vẻ gì. Kim Woo-jin liền cau mày.
“Sao vậy. Có vấn đề gì à?”
[Tôi không chắc đó có phải là vấn đề hay không....]
“Giải thích rõ ra chút đi.”
Hyde một khắc lặng thinh. Thở ra một hơi dài rồi lên tiếng.
[Thật ra là tôi đã gạt chuyện cánh cổng kia qua một bên và đi điều tra về Han Yi-gyeol trước. Vì trông nó có vẻ khá hay ho.]
Tạch tạch.
Tiếng gõ bàn phím truyền qua cùng với giọng nói.
[Cậu cũng biết điều đó mà đúng không? Để tra tất tần tật mọi thông tin cá nhân đến lai lịch của một người bình thường thì cũng chỉ đến nửa ngày là xong thôi.]
“Ừ.”
[Vậy mà với Han Yi-gyeol này ấy. Tôi đã phải tìm kiếm trong vòng bốn mươi ba giờ đồng hồ....]
Kim Woo-jin nghe thấy vậy liền cắn chặt môi.
Không thể nào....
[Dấu vết ghi chép gần đây nhất. Chỉ có đúng video của Khu C13 sau khi được công bố đó. Còn những ghi chép từ trước lúc đó đều không thấy gì cả.]
“Nói thế là có ý gì?”
[Cậu ta sinh ra ở đâu và sống với ai.... Quan hệ gia đình và số đăng ký thường trú đều được đăng ký hết cả. Đó cũng chỉ có vậy. Ngoài mấy thứ đó ra, những thứ khác đều biệt tăm biệt tích cả.]
“....”
[Nói cách khác, không có thông tin nào khác ngoài cái đăng ký hộ tịch kia. Cậu muốn cái này à?]
“Tôi không cần cái đấy.”
[Hừm, tôi cũng đoán là vậy rồi.]
Bàn tay cứng nhắc khi đang giữ chặt chiếc điện thoại ấy. Kim Woo-jin với vẻ lạnh lùng hỏi lại.
“Vậy còn em gái của cậu ấy thì sao?”
[Kết quả cũng tương tự như Han Yi-gyeol. Nó còn được liệt vào loại mất tích nữa cơ và cũng chẳng có thêm thông tin gì khác. Cực kỳ vắn tắt luôn.]
“Không còn cách nào sao?”
[Ừm....]
Hyde đáp lại bằng một chất giọng khó nghe mà cậu chưa từng thấy trước đây.
[Tôi sẽ cố, nhưng tôi chưa thể cho cậu câu trả lời cụ thể được. Nếu nó đã bị quét sạch như thế này, tôi cá chắc là tên kia cũng tài giỏi y như tôi vậy.]
Nếu thông tin về Han Yi-gyeol và em gái của cậu ta đã bị một tay chuyên gia nào đó thủ tiêu....
'Hội Trưởng.'
Đó hẳn là Cheon Sa-yeon. Cậu không ngờ rằng hắn sẽ ra tay cẩn thận đến mức thế này.
'Cơ mà, nếu như không che giấu nó kín đáo cẩn thận vậy, Han Yi-gyeol sẽ tìm ra nó ngay.'
Không giống như trước đây, hiện giờ Han Yi-gyeol cũng đang đạt được những gì cậu ta muốn từ Cheon Sa-yeon rồi.
Kim Woo-jin với tâm trạng thất vọng cúi gằm mặt xuống. Cậu nghĩ nó sẽ rất hữu ích với Han Yi-gyeol nếu cậu có thể biết được thông tin về em gái mình.
“Đừng bỏ cuộc lúc này mà cứ thử tìm kiếm thêm đi. Em gái của cậu ta, con bé đó.... Tôi được biết là con nhóc đang bị ốm. Hãy tìm ở bệnh viện thử xem.”
[Bệnh viện á? Tôi biết rồi. Giờ thì tôi sẽ gửi dữ kiện về cánh cổng cho cậu.]
“Ừ.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Kim Woo-jin ra khỏi phòng và thấy Han Yi-gyeol đang nhắm mắt nằm trên ghế sofa. Khuôn mặt gọn gàng của cậu thở ra vào đều đều cùng với khuôn miệng nứt nẻ.
“Han Yi-gyeol.”
Đi lên giường mà nằm ngủ cho thoải mái đi. Cậu tiến lại gần khi nói vậy, nhưng Han Yi-gyeol đang ngủ rất say, thậm chí còn chẳng hề động đậy.
“....”
Mái tóc nâu mềm mại, lông mi dài rủ xuống, đôi má trắng ngần và đôi môi mấp máy bên dưới từ từ được thu vào tầm mắt của cậu.
Tim cậu đập thình thịch khi nhìn vào chiếc cổ mảnh mai trong chiếc áo phông rộng ngoại cỡ rồi cả phần xương quai xanh hơi nhô lên do thế nằm của kia của cậu nữa.
Kim Woo-jin vô thức nâng cánh tay, vuốt lên má Han Yi-gyeol bằng đầu ngón tay hơi run.
“Ừm....”
Rồi, với một tiếng ầm ừ, Han Yi-gyeol đưa tay lên chầm chậm bắt lấy bàn tay của Kim Woo-jin đang chạm vào má mình. Khi mà Kim Woo-jin còn đang sững sờ như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi nó đang làm việc xấu, thì cũng là lúc mà Han Yi-gyeol tỉnh dậy.
“Ài, mới nằm có xíu thôi mà đã làm tôi buồn ngủ rồi....”
“....”
“Kim Woo-jin?”
Kim Woo-jin quay đi tránh né cái nhìn khó hiểu của Han Yi-gyeol và khẽ rút bàn tay đang được nắm lấy kia.
“Đi đi, ehem. Đi ngủ tiếp đi.”
Cậu ta gằn lên giọng gay gắt.
“Không, tôi sẽ không ngủ nữa. Thế còn dữ kiện thì sao rồi?”
“Họ sẽ gửi nó tới nhanh thôi. Sẽ mất khoảng một hoặc hai tiếng.”
“Tốt đấy.”
Cậu gật đầu đứng dậy rồi tiến về phía phòng tắm để rửa mặt cho tỉnh ngủ. Khi Kim Woo-jin đang lấy tay che phần gáy đỏ ửng của mình.
- --------------------------
Nghe thấy nó đã gửi đến, Kim Woo-jin chạy xuống tầng một để nhận dữ kiện. Tôi lấy ra xấp tài liệu từ trong túi phong bì và từ tốn đọc nó.
“Thông tin này có đáng tin không đấy?”
“Ừm.”
Mỗi một công Hội đều sẽ phân chia các cổng ra để phá, có cổng thì đang phá dở và có cổng thì vẫn đang chờ.
Cái này chắc chắn là của một tay lão luyện trong nghề lắm đây.
'Mình đã không kỳ vọng gì lắm vào việc Kim Woo-jin sẽ giúp mình được thế này.'
Trong nguyên tác, tần xuất Kim Woo-jin xuất hiện cũng ít như Han Yi-gyeol vậy, thế nên điều này nó khá là kỳ lạ đấy.
“Cậu sẽ không nói tôi biết là cậu lấy nó từ đâu đúng không?”
Thấy hỏi vậy, Kim Woo-jin do dự trả lời.
“Không nên biết thì tốt hơn.“. truyện đam mỹ
“Ờ, được thôi.”
Tôi xếp đống giấy lộn xộn lại với nhau.
“Thật sự ấy, rất khó để tin vào nó được vì thậm chí tôi còn chẳng biết ai là người đã cung cấp thông tin cho nữa kìa.”
“Tôi cũng ngầm đoán được vậy rồi.”
“Do thế, tôi sẽ chỉ tin vào cậu mà thôi.”
“....Tôi á?”
“Ừ. Ý tôi là tôi sẽ tin vào lựa chọn của cậu.”
“Tin vào lựa chọn của tôi sao....”
Kim Woo-jin ngẩn ngơ mấp máy lại lời tôi vừa nói, khi mặt cậu ta đang bắt đầu đỏ dần lên. Kim Woo-jin che miệng lên nói với cái gáy đỏ bừng.
“....Lần đầu tiên. Những lời này....”
“Nếu ban đầu tôi mà không tin cậu thì đã chẳng kêu cậu đi làm việc này rồi. Mà dù sao thì cũng cảm ơn nhé.”
Kim Woo-jin cúi đầu khẽ nói.
“Nói tôi nghe thêm đi. Bất cứ điều gì. Tôi sẽ làm mọi thứ cho cậu....”
“Hiện tại thì vẫn chưa cần gì.”
“Vậy để lần sau....”
“Được rồi.”
Nhìn Kim Woo-jin ngại ngùng như vậy, tôi liền tặc lưỡi. Có lẽ là do rất lâu rồi cậu ta vẫn chưa có được một tấm bạn nào ha. Cậu ta coi vẻ rất dễ xiêu lòng trước mấy lời lẽ thế này nhỉ.
'Chà, có một thằng bạn với cái tính thế này cũng hay phết đấy chứ.'
Tôi lắc đầu khi nhớ lại Kim Woo-jin trong quá khứ, cái thằng cha mà cứ mở mồm ra là chửi thề. Còn giờ thì cậu ta đang cụp đuôi xuống trước tôi này, nhưng căn bản thì cậu ta cũng là một người vừa ương ngạnh vừa nhạy cảm.
'Cũng có một cổng ở Khu D17 mà tôi đã từng đến này.'
Tôi hỏi lại Kim Woo-jin khi lấy ra tài liệu cánh cổng của Khu D17.
“Cậu có thể nhận tiếp cái thông tin này được không?”
“Ừm.”
“Vậy hãy lấy tiếp vào tuần sau hoặc lâu hơn cũng được.”
“Tôi biết rồi.”
Tôi cười hài lòng và từ tốn đọc qua ghi chép cánh cổng Khu D17.
'Không gian biến dạng với hành lang tối đen. Con quái vật cấp S+ mà tôi đã chạm trán dưới đó, bức tượng nữ thần. Đều được ghi lại rất tỉ mỉ.'
Đây là thông tin mà Ha Tae-heon đã không tiết lộ trong buổi phỏng vấn với giới truyền thông. Có lẽ anh ta đã nói điều đó trong buổi họp bên phía trụ sở quản lý công hội. Với các Trưởng Hội cần trao đổi thông tin để họ có thể chuẩn bị cho các hiểm nguy.
Đây chính xác là thông tin tôi đang tìm kiếm. Tôi ngồi xuống ghế sofa dành thời gian để quét qua xấp dữ kiện từ đầu đến cuối. May là không tìm thấy bất kì không gian bị biến dạng nào khác ngoài Khu D17 ra.
'Xác suất của một cánh cổng dị thường rơi vào khoảng 50%. Cấp khó tối thiểu sẽ tăng lên một hoặc tối đa là hai cấp.'
Con quái vật cấp S+ cũng được phát hiện tại cánh cổng của công Hội Jayna. May thay, nó đã bị tiêu diệt mà không có thiệt hại lớn nào.
Khi xem xét dữ kiện được một lúc, tôi nghe thấy tiếng rì rì phát ra từ bên góc ghế sofa. Ra đó là từ điện thoại của tôi mà hồi nãy tôi ném nó ra đó.
“Gì đây?”
Khi tôi nhìn vào màn hình, thấy đó là một số lạ. Là ai vậy?
“Vâng.”
Đắn đo một hồi, khi tôi nghe máy, người bên kia gấp gáp nói.
[Han Yi-gyeol. Cậu đang ở đâu thế?]
“.... Đội trưởng Park Geon-ho?”
Kim Woo-jin đang xếp lại những tài liệu mà tôi đã đọc xong, quay đầu lại nhìn tôi.
“Gì thế? Tôi đã bảo anh là đừng có gọi mấy cái không cần thiết rồi mà.”
[Nó không thừa đâu. Giờ cậu rảnh không?]
“Tôi bận rồi.”
[Tôi biết là cậu không bận. Hôm qua cậu đã từ cổng về rồi.]
“Anh đang cố tình suy diễn nó thế à? Lời đề nghị gặp anh của tôi đang sắp tan biến rồi đấy.”
[Đừng làm thế. Cái này là gấp thật đấy.]
Dù tôi có nghĩ thế nào, thì tôi cũng chẳng thể biết được cái gì. Tôi thở dài.
“Có chuyện gì?”
[Tôi muốn bây giờ cậu lên phòng đại diện ngay.]
Phòng đại diện á? Có Cheon Sa-yeon ở đấy không thế? Tôi đồng ý rồi cúp máy. Lại có chuyện qué gì với hai tên này nữa thế?
Ài, thật là, tôi chẳng muốn đi đâu, nhưng tôi từ chối sao được vì tôi nghĩ đó có thể là vấn đề về cánh cổng. Khi tôi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi với vẻ mệt mỏi hằn rõ trên mặt, Kim Woo-jin liền theo sau tôi.
“Đi đâu thế?”
“Lên tầng trên chút thôi....”
“Đi cùng đi. Tôi cũng sẽ đi.”
....Tôi có thể đưa cậu đi cùng được không à? Ài, tên kia cũng có nói là không được đến một mình đâu.
“Sao cũng được.”
Thế nên, tôi đi lên tầng thượng cùng với Kim Woo-jin phía sau. Như thể đã được báo trước, người nhân viên không một lời liền mở cửa phòng đại diện ra.
“Hội trưởng. Dù anh có nghĩ thế nào, thì nó cũng không được đâu.”
Khi vừa bước vào, tôi đã nghe thấy giọng nói nghiêm trọng của Park Geon-ho. Trong phòng đại diện, không chỉ có Park Geon-ho và Cheon Sa-yeon mà đến cả Woo Seo-hyuk cũng ở đó.
“Han Yi-gyeol.”
Park Geon-ho đang tranh cãi với Cheon Sa-yeon, đã tia thấy tôi liền bước đến với đôi mắt sáng chói. Tôi dựng lên một bức tường gió để ra hiệu cho anh ta rằng không nên tiến gần hơn nữa. Và đương nhiên là Park Geon-ho chẳng thèm để tâm mà đi thẳng xuyên qua tường gió luôn.
Thằng cha hạng S chết giẫm này.
“Sao nào? Nếu anh mà tiến gần hơn nữa là tôi đi luôn đấy.”
“Thật là nhẫn tâm mà.”
Mặc kệ Park Geon-ho đang khóc lóc đó, tôi quay sang nhìn Cheon Sa-yeon. Cheon Sa-yeon nhìn Park Geon-ho với ánh nhìn thương hại rồi nói với tôi.
“Chán thật đấy, khi anh ta gọi thì cậu lại đến nhanh như vậy.”
“Anh nên bất mãn với cái người gọi tôi đến kìa, chứ sao lại đi bất mãn với tôi chứ?”
“Park Geon-ho là một người chẳng có gì để không hài lòng cả.”
Không như mọi khi, Cheon Sa-yeon vậy mà lại không có cười.
“Dù đó có là Han Yi-gyeol hay không, suy nghĩ của tôi vẫn không thay đổi. Ngừng làm những việc vô nghĩa lại đi, Đội trưởng Park Geon-ho.”
“Làm sao mà không cử một hạng S khác đi ngoài tôi ra kia chứ? Hẳn là trong Hội phải những người cũng có sự tương hợp với Thư ký Woo Seo-hyuk kia.”
“Các hạng S khác đã bận lịch hết rồi.”
“Nói thật đi. Lập lên quả đội thế này là có chủ ý cả phải không.”
“Đội trưởng Park Geon-ho có đang đòi hỏi tôi nhiều quá không vậy?”
Đến lúc này tôi mới hiểu ra cái tình hình hiện tại này. Có vẻ là Woo Seo-hyuk được phân vào đội phá cổng do Park Geon-ho phụ trách. Và anh ta không thích thế nên mới phản đối thế này đây nhỉ.
Tôi cau mày khi nói chen vào.
“Đừng nói với tôi cái lí do Đội trưởng kêu tôi đến đây là....”
“Xin hãy đưa Han Yi-gyeol vào chỗ đó ạ, thay vì là Thư ký Woo Seo-hyuk, thưa Hội trưởng.”
Hề hước thế. Tôi quả quyết lắc đầu.
“Tôi không muốn đi.”
“Sao vậy? Đó sẽ thành một kỷ niệm tuyệt vời nếu chúng ta đi cùng nhau đấy.”
“Chỉ với mình anh thôi.”
Tôi hỏi qua Woo Seo-hyuk khi đẩy Park Geon-ho ra.
“Woo Seo-hyuk- ssi, anh có ổn không vậy?”
“Tôi cũng không muốn đi.”
“....”
Woo Seo-hyuk thành thật đáp lại, không giống như vẻ hà khắc kia anh vẫn tiếp tục.
“Nhưng chuyện này đã được quyết định rồi, nên tôi chỉ tuân theo chỉ thị từ Hội trưởng thôi.”
“Tôi hiểu rồi....”
“Nó cũng có chút thô lỗ khi mà yêu cầu đổi chỗ chỉ vì thấy khó chịu.”
“....”
Giờ chắc cũng đang thầm rủa Park Geon-ho lắm đây đúng không?