[Một không gian bị biến dạng đã được phát hiện bên trong căn phòng thứ mười bốn. Ở đó có một quái vật cấp S+ và chỉ khi nào nó bị tiêu diệt thì họ mới có thể trở về....]
Tôi thẫn thờ nhìn vào màn hình TV đang phát sóng buổi phỏng vấn của Ha Tae-heon hiện đang trong một bộ quần áo gọn gàng.
Đúng như tôi nghĩ, việc có một không gian bị biến dạng rồi còn thêm cả một quái vật cao cấp xuất hiện nữa đã khiến nó trở thành một vấn đề lớn.
Nhưng vấn đề về cánh cổng không phải là mối bận tâm duy nhất của tôi.
“Haa....”
Tôi nhấn vào một bài báo điện tử nổi trên trang chính của màn hình điện thoại.
[Ha Tae-heon của công Hội Roheon, có quen biết với cậu lính đánh thuê hạng A nổi tiếng kia sao? Thật là một tình bạn bất ngờ.]
Từ cái tiêu đề là biết ngay nó là cái dạng dự trữ đầu cơ rồi. Tôi điềm tĩnh lướt xuống.
[Ha Tae-heon hạng SS, người gần đây đã đảm nhận vị trí Phó Hội của công Hội Roheon đã tiết lộ mối quan hệ của mình với năng lực giả độc lập hạng A, Han Yi-gyeol.
Ha Tae-heon, người đã phá cánh cổng của Khu D17, đã tiết lộ mối quan hệ ẩn giấu của mình ngay sau khi tiêu diệt con quái vật cấp S+ khi cậu ta tham gia với tư cách là một lính đánh thuê.
Khi được một thành viên trong Hội hỏi về mối quan hệ của anh, thì đã có thông tin cho rằng hai người họ đã biết nhau từ trước khi Ha Tae-heon thức tỉnh.
Sau sự xuất hiện của Han Yi-gyeol, người đã không ngần ngại lao xuống để cứu Ha Tae-heon, trong khi cậu suýt tí nữa thì bị thương nặng, có nhiều suy đoán cho rằng có thể bọn họ đang trong một mối quan hệ đặc biệt.
Trước dòng tin tức này, cư dân mạng đang quan tâm đến việc Han Yi-gyeol hiện đang độc lập này, sẽ đi đến Hội nào đây.
Trong lúc ấy, Ha Tae-heon dự kiến sẽ xuất hiện trong 'First Hunting', một chương trình chuyên dành cho những năng lực giả.
[email protected]
Hình ảnh được cho phép của | Phóng viên Han Yoon-jong 」
Gì thế này? báo đăng này dị thế....
Tôi cũng đi kiểm tra xem các lượt bình luận luôn.
[Sắp xếp theo lượt thích.
lias ***
Báo gì mà viết ngu si thế. Ý ông cái đặc biệt là sao hả.... Nếu có ai đó bị ngã xuống một cái hố ngay trước mặt ông, thì ông có trơ mắt đứng nhìn được không? Nhất là khi ông còn có năng lực gió nữa??
wlstj ***
Cậu ta hai tay vơ cả hạng SS rồi lololol Nếu kia là Roheon vs Requiem, thì chẳng phải Requiem thắng rồi đó sao?? Làm sao mà một phó hội có thể so được với trưởng hội kia được lolol.
└ Hừm ~ Thằng đó chọn bên nào thì tôi cũng thấy kinh tởm hết~
└ Kinh tởm là ý gì hả, cậu ta chỉ hành động theo lẽ tự nhiên thôi. Chậc chậc, ông ghen ăn tức ở cái mẹ gì.
└ Nó kinh tởm đấy, thậm chí tên đó còn chẳng có nổi một cái kỹ năng nào ngoại trừ việc đi dùng mấy cái mối quan hệ đó.
└ Cậu ta là hạng A đấy, vậy mà ông nghĩ cậu ta không có bất kỳ một kỹ năng nào sao, nói gì mà hề hước thế lolol người bình luận này là hạng C đấy à?
dksr ***
Ông nói Ha Tae-heon sẽ xuất hiện trên FirHun (First Hunting) đó hở?? Mấy ngày này anh ấy đã làm rất nhiều buổi phỏng vấn rồi đó. Roheon đã làm việc chăm chỉ sau khi anh ấy trở thành Phó Hội ha.
vdds ***
Đang có một đống náo loạn khi phải đi dọn dẹp đống rác thải chết dẫm do công Hội BL** để lại kìa. Tên khốn đó trốn đâu mất rồi mà chẳng thèm đứng ra giải thích gì hết vậy?
(BL** là Hội Blun ấy nha, không cần suy nghĩ lung tung quá như tui đâu~.)
└ Tên đó đi chơi gôn rồi~ ^^
└ tất cả những kẻ đi chơi gôn với hắn đáng bị trừng phạt lắm.
└ Không phải những nạn nhân của Khu C12 vẫn đang biểu tình đấy sao? Sức mạnh của con người đấy *sợ quá đi*
└ Nghĩ họ sẽ quan tâm à? Bọn họ đều là những đứa con của mấy gia đình hám tiền cả.
asse***
Han Yi-gyeol là ai thế, cái nùi drama này là sao? Ông vẫn tiếp tục viết báo về người mà chẳng ai thèm quan tâm à.
└ Nhưng có vẻ cậu đang quan tâm đấy?
└ Tôi đoán cậu cũng chẳng biết những thứ mà người khác biết đâu vì cậu là kẻ ngoài cuộc mà LOL
“....”
Tôi xoa trán khi tắt màn hình điện thoại đi.
Chỉ với những thành phần khó kiểm soát như Ha Tae-heon hay Cheon Sa-yeon ở xung quanh thôi là số lượng những thứ khó chịu đã tăng gấp đôi rồi.
“Tôi về rồi đây.”
Khi đang nằm trên ghế sofa để suy nghĩ xem nên làm thế nào để xử lý cái tình hình kia, thì Kim Woo-jin đã quay lại sau khi đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu thế?”
“Tôi đi ra tiệm tạp hóa chút.”
Kim Woo-jin giơ lên một chiếc túi có logo của siêu thị gần đó. Nhìn trông vẻ nó chứa khá nhiều đồ đấy.
Sau khi phá cổng xong và quay về công Hội Requiem, tôi đã ngất lịm đi ngay sau khi chỉ mới chữa cho cái tay của mình.
Kim Woo-jin sốt sắng đi nấu cho tôi những món ăn bổ dưỡng, xem vẻ là đã phóng như cái tên lửa đến siêu thị ngay khi trời vừa ló rạng đây mà.
“Mới chỉ bốn ngày thôi nên không biết tôi đã sụt bao cân rồi đây....”
“Cậu tính xem tôi nghĩ cậu bao cân? Cậu phải làm việc cực khổ thế nào mà để quay về trong cái tình trạng kiệt quệ như thế vậy hả?”
“Chà, cái đó—”
“Tôi cũng xem tin tức rồi. Tôi nghe nói cậu đã phải xử lý một con quái vật cấp S+.”
“....”
“Đấy là vì sao tôi nói cậu là đừng có đi, nhưng cậu lại chẳng thèm nghe tôi. Rồi thậm chí cậu còn để bị thương ở tay nữa này.”
“....Ngừng lại đi. Tôi biết rồi mà.”
Khi tôi đầu hàng vẫy vẫy tay vậy, Kim Woo-jin bĩu môi rồi đi thẳng vào bếp. Có vẻ là càng về sau thì càng rầy la khó nghe hơn nhỉ.
“Cậu định nấu gì thế? Mọi thứ cậu làm đều ngon nên làm bất kì món gì cũng được hết.”
Dù sao thì, chẳng có lý do gì để từ chối nếu cậu cho tôi một món ăn ngon cả. Khi tôi lại gần Kim Woo-jin, người đang dỡ các nguyên liệu ra, cậu ta khẽ cười khi cúi đầu xuống đáp lại.
“Tôi định nấu canh sườn bò.... Nếu mà cậu muốn ăn thứ gì khác thì tôi sẽ làm nó cho cậu.”
Cái vẻ cau có và cằn nhằn đã biến mất, khi chỉ còn lại cái khuôn mặt ngượng ngùng kia. Giờ thì cái quỷ gì đang diễn ra đây?
Trong khi đang nhìn Kim Woo-jin, con người đang tỏa ra cái bầu không khí kỳ lạ này, thì có ai đó đến gõ cửa.
“Yi-gyeol- ssi, là tôi đây~”
“Min Ah-rin- ssi.”
Chủ nhân của giọng nói hí hửng ấy là Min Ah-rin.Khi tôi ra mở cửa, cô ấy liền chào tôi bằng một nụ cười thật tươi và rồi thở dài khi nhìn thấy tay tôi đang quấn băng.
“Tôi biết mà. Biết ngay là cậu bị thương mà.”
“À, cái này....”
“Tôi nghe tin là cậu đã đi vào cổng, thế nên để đề phòng thì tôi đã đến đây.... Tôi vào trong được chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
Khi Min Ah-rin vui vẻ bước vào phòng, Kim Woo-jin cau mày như thể nó bất mãn lắm vậy, nhưng khi cậu ta thấy cô đang chữa trị cho cái tay của tôi, thì vẻ khó chịu ấy liền biết mất.
“May mắn là thương tích này của cậu không tệ như lần trước.”
“Nếu cô cứ để yên vậy, thì nó cũng sẽ sớm tự lành lại thôi.”
“Để nó như vậy không phải sẽ gây bất tiện lắm sao.”
Nếu nó đã vậy thì. Khi tôi tháo băng ra, nắm và thả tay ra vài lần.
“Cảm ơn cô.”
“Gì kia? Cậu đang dọn bữa sáng à?”
Đôi mắt tròn xoe của Min Ah-rin hiện lên sự kỳ vọng.
“Cô muốn cùng ăn chứ?”
Đây là Min Ah-rin cơ mà, người đã có ý dành thời gian để chữa trị cho tôi vào sáng sớm thế này. Đương nhiên là tôi phải đãi cô ấy bữa sáng rồi.
“Ồ! Được đấy. Thực đơn là gì vậy?”
“Cậu ta bảo nó là canh sườn bò.”
“Ôi trời. Xem ra Woo-jin- ssi đang làm ra một thứ gì đó rất ngon vì Yi-gyeol- ssi đã chăm chỉ làm việc nhỉ.”
Cổ tinh ý thật. Thế nên, tôi dẫn đầu đi vào bếp với Min Ah-rin phía sau.
“Tôi có phụ giúp gì được không? Như là đi cắt nhỏ hành tây hay gì đó cũng được.”
“Không cần đâu. Cậu lại muốn bị thương tiếp đấy à?”
Tôi hỏi vậy vì tôi không có gì để làm trong lúc nấu nướng này, vậy mà cậu ta lại đi chọc ngoáy vào lòng tự trọng của tôi đấy. Buồn cười ha. Ngoài ra, tôi tin chắc là bản thân cầm dao hơi bị đỉnh luôn đấy.
“Này. Ngay cả tôi cũng biết làm nhiều thứ lắm đấy nhá.”
Thấy nói vậy, Kim Woo-jin đưa cho tôi một củ hành tây và một con dao kèm theo cái vẻ mặt có phần hơi khó ở. Làm sao nào? Tôi đắc ý đặt củ hành lên thớt khi cầm dao lên.
“Này, Yi-gyeol- ssi....”
“Cậu điên à? Sao cậu lại cầm con dao như thế?”
Min Ah-rin và Kim Woo-jin đang nhìn liền hoảng hốt khi nắm lấy tay tôi. Hai người sao thế?
“Đây không phải là cách cậu cầm nó hả?”
“Ừm, nhưng đấy là khi cậu dùng để đâm một người, chứ không phải để cắt một củ hành....”
“Cầm con dao theo chiều ngang ấy!”
À, phải ha. Tôi ho ra một tiếng vô nghĩa và cố định lại con dao như lời Kim Woo-jin đã nói với tôi.
“Giờ thì tôi có thể cắt nó được chưa?”
“Ừ. Hãy cắt đôi nó trước đi.”
Cắt nó làm đôi á? Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi nâng cánh tay lên. Nếu bạn cắt nó với một lực thế này, nó sẽ được cắt ra một cách gọn ghẽ cho xem.
“Thằng khốn điên khùng này.”
“Yi-gyeol- ssi, tay cậu! Tay cậu kìa!”
Kim Woo-jin một lần nữa tóm lấy cánh tay tôi. Tôi nhìn thấy bàn tay mình trên củ hành khi thấy Min Ah-rin hét lớn. Tôi chỉ chú tâm đến việc cắt củ hành thôi, chứ tôi không có xem lại vị trí của tay mình.
“Haha. Tôi vô ý quá.”
“Cậu có vẻ thích phạm lỗi lắm nhỉ. Biến ra ngoài!”
“Lần này tôi cũng đồng ý với Woo-jin- ssi đấy.”
Thế là Kim Woo-jin đã đuổi thẳng tôi ra khỏi bếp. Min Ah-rin hỏi tôi với giọng tò mò, sau khi bị đuổi ra khỏi phòng mà chẳng kịp biện minh gì.
“Tôi đoán là cậu chưa từng nấu ăn nhỉ, Yi-gyeol- ssi.”
“Nó vừa mới xảy ra như vậy kìa.”
Tôi nhớ lại những ký ức trong quá khứ. Khi tôi vẫn còn là một chàng thiếu niên, chủ yếu tôi chỉ lấp đầy bụng bằng miếng kimbap hình tam giác hoặc mì cốc, và sau khi bắt đầu đi làm, thì tôi lại càng thường xuyên mua và ăn chúng hơn.
- --------------------------
“Cậu nhá, đi nấu ăn ở đâu cũng không được cầm dao. Nghe chưa?”
Sau khi nấu xong món canh sườn bò, Kim Woo-jin lại bắt đầu rầy la tôi trong lúc ăn.
“Cậu ấy đúng đó. Nó thật là nguy hiểm mà.”
“Mỗi lần cậu bước vào cổng đã đều bị thương rồi, vậy mà giờ đến cả nấu ăn cậu cũng muốn bị thương nữa sao?”
“.... “
Tôi im lặng đút cơm vào miệng. Mới không lâu trước kia, khi mà cả hai cũng vừa quen nhau, họ đã cằn nhằn rất nhiều rồi. Mới một người thôi là đã thấy cực rồi, nhưng giờ lại còn là đòn tấn công kết hợp của cả hai người bọn họ nữa thì tôi không tài nào phản lại nổi.
Mặc dù tôi đã ăn món đồ bổ dưỡng kia rồi, vậy mà chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy oải hết cả người và nằm xuống ghế sofa như thường lệ, Min Ah-rin rời khỏi phòng khi nói rằng cô ấy còn có việc khác.
Kim Woo-jin thì đang tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi của mình khi ăn những quả táo mà cậu ta đã cắt, thì điện thoại của tôi gửi tới một tin nhắn mới.
[Kim Soo-hwan: Yi-gyeol- ssi! Hôm qua cậu đi về an toàn chứ? Là Kim Soo-hwan đây!]
[Kim Soo-hwan: (Biểu tượng cảm xúc)]
Kim Soo-hwan gửi đến hình ảnh một con mèo đang vẫy tay chào. Tôi nhắn lại với một nụ cười.
[Han Yi-gyeol: Vâng. Tôi đang ngồi nghỉ sau khi đi an toàn về tới nhà.]
[Han Yi-gyeol: Cậu tận hưởng tiệc tối vui chứ, Kim Soo-hwan- ssi?]
[Kim Soo-hwan: Tất nhiên rồi ^^ Chúng tôi đi ăn thịt bò đấy.]
[Kim Soo-hwan: (Hình ảnh)]
[Kim Soo-hwan: Lần sau chúng ta hãy đi cùng nhau nhé~]
[Han Yi-gyeol: Chắc chắn rồi.]
Chẳng mấy chốc, Kim Soo-hwan gửi đến một dãy số sê-ri và một đường liên kết.
[Kim Soo-hwan: 53263]
[Kim Soo-hwan: (Đường liên kết)]
[Kim Soo-hwan: Đây là liên kết của fancafe và mã thư mời nhé. Khi cậu nhấn vô nút đăng ký và nhập số đó vào phần mã thư mời, thì đăng ký của cậu sẽ được hoàn tất ngay trong một ngày luôn á.]
À há. Thì ra thư mời là như thế này.
[Kim Soo-hwan: Khi mà cậu đã đăng ký rồi, cậu có thể đi đọc thông báo và làm theo các quy tắc để hoạt động á.^^」
[Kim Soo-hwan: Nếu có điều gì cậu không biết, thì cứ hú tôi bất cứ khi nào nhé!]
[Han Yi-gyeol: Cảm ơn nhé.]
Tôi ngay lập tức nhấp vào đường liên kết. Ngay sau đó, cùng với cái tiêu đề 'Quán cà phê người hâm mộ của Ha Tae-heon hạng SS tài ba' kèm một hình ảnh đại diện là của Ha Tae-heon hiện ra với kích thước to khổng lồ.
“Quào.”
Khuôn mặt của Ha Tae-heon này là khi nhìn qua những bông tuyết trắng, nhìn trông đỉnh thật đấy. Họ nói anh ta tuyệt hơn hẳn những nhân vật nổi tiếng kia và tôi cá chắc là đám nhiếp ảnh gia cũng đang chạy theo anh ta ở khắp nơi ấy chứ.
Tôi gần như là không tìm thấy nút đăng ký để viết số sê-ri mà Kim Soo-hwan đưa cho tôi. Thật khó mà thích ứng nổi khi có quá nhiều thứ nhấp nha nhấp nháy thế này rồi còn cả mấy từ ngữ mà tôi chẳng thể hiểu nổi nữa.
“Cậu làm gì mà chú tâm thế?”
“Hở? Không có gì đâu.”
Thấy Kim Woo-jin nói vậy, tôi nhanh tay tắt cụp màn hình điện thoại đi và đổi chủ đề.
“Hơn nữa, cái yêu cầu của tôi thế nào rồi?”
Hỏi một câu thế này tôi cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều. Ngay cả việc Kim Woo-jin không tìm ra bất kỳ một thông tin nào, tôi hoàn toàn có thể hiểu. Tôi cũng mới đi được có vài ngày thôi mà.
“Tôi biết rồi. Nếu cậu muốn, tôi sẽ đưa nó cho cậu ngay trong hôm nay.”
Tuy nhiên, trái với mong đợi của tôi, Kim Woo-jin điềm tĩnh đáo lại rằng cậu ta đã hoàn thành nó. Tôi liền cảm thấy khá quan ngại trước câu nói vậy.
“....Gì cơ, cậu không làm bừa cái gì đâu đúng không?”
“Tôi không có. Cậu nghĩ tôi làm gì cơ chứ?”
“Kỳ lạ thật đấy. Nếu cậu là tôi, cậu không thấy lo hả?”
“Lo lắng á?”
Đôi mắt cứng rắn của Kim Woo-jin liền giãn ra một chút.
“Cậu đã lo lắng sao?”
“Thế tôi không được à?”
Những gì tôi yêu cầu Kim Woo-jin là thông tin chi tiết về tiến độ của cổng và những điểm dị thường. Những thông tin ngoài những gì đã được trụ sở quản lý chính thức công bố qua các phương tiện truyền thông.
Thông tin đó đâu dễ dàng cho ăn ngon được như thế vì chính phủ quản lý cổng nghiêm ngặt lắm kia mà. Thế nên tôi mới càng nghi ngờ Kim Woo-jin.
“Hãy thành thật đi. Cậu đã đi giao kèo với mấy tên dơ hơi nào rồi?”
“Tôi không có mà. Thật đấy. Ngay cả tôi cũng có hạn chế của mình mà.”
Kể cả tôi có hỏi vặn lại, Kim Woo-jin vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Ngừng nghi ngờ lại đi rồi mở dữ kiện ra mà xem. Sau khi xem nó xong, cậu có thể quyết định là nó có đáng giá hay không.”
“Hừm....”
Tôi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu. Như Kim Woo-jin đã nói, nếu tư liệu đã bày ra trước mắt thế này, tốt nhất là nên nhận nó trước.
“Được rồi. Tôi sẽ đi gọi cho họ.”
Kim Woo-jin cầm điện thoại của mình rồi bước vào phòng.
Thấy vậy, tôi sầu não thở ra hơi dài. Thế này có ổn thật không đấy?
- -------------------------
Các bạn biết gì không, mỗi khi ngồi edit mà tui cảm thấy bế tắc tui đều đi xem hàng cụa các đại thừn để có thêm nghị lực sìn hàng tiếp á =)))
Nhưng xem hăng quá xong chữ vẫn chưa thêm được con nào mà đã thấy gấp máy xuống rồi đắp chăn nhắm mắt mơ đẹp ròi =”)))
Mấy chương zô cổng đập quái tui hay nản lắm á, do tui cũng đíu biết diễn đạt mấy tư thế các anh đập quái ra sao á *đau não* ngồi tra từ lòi con mắt, dị đó là lí do mấy chương các anh nhà đi đập nhau tui ngồi mân lâu dị đó =)))
Tui sẽ cố ra chương nhanh hơn (๑˃ᴗ˂)ﻭ