Xuyên qua bóng tối liền thấy được lối thoát tỏa ra những tia sáng chói lòa.
Chúng tôi đi qua lỗi đen trong căn phòng thứ mười bốn đó, cái nơi mà Ha Tae-heon lúc đầu rơi xuống, đã hiện ra dưới chân anh, và trước mặt tôi hiện giờ chính là các hội viên, trên khuôn mặt của mỗi người tất cả đều mang một vẻ kinh ngạc.
“P-Phó Hội!”
“Chúa ơi! Cả hai đều ổn cả chứ?”
“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Khi tôi nhìn tất cả hội viên đều đang bổ nhào tới đây, cảm giác căng thẳng trong tôi cũng vơi đi được phần nào. Khi đó....
Rầm rầm!
“Ối!”
“Cánh cửa....”
Khi cánh cửa vốn đang đóng chặt liền mở ra, các hội viên bước tới với một vẻ hoang mang trên khuôn mặt họ khi lần lượt nhìn cánh cửa rồi đến Ha Tae-heon. Thấy vậy, Ha Tae-heon thở dài.
“Bây giờ chúng ta ra ngoài rồi hẵng nói chuyện.”
Sau khi rời khỏi phòng và di chuyển một mình, đội thứ hai đi ra từ phòng khác liền tới chào đón chúng tôi. Bất kể là đã trôi qua bao lâu khi mà không thấy chúng tôi quay lại, họ đã đi giải quyết hết những phòng còn lại trong khi chờ chúng tôi.
Ha Tae-heon nói chuyện với các hội viên khi họ nhìn lại anh với vẻ bối rối.
“Bọn tôi đã đụng mặt phải một con quái vật cấp S+ ở một khu vực tách biệt.”
Đã có quá nhiều người chứng kiến nên tốt hơn hết là nói ra sự thật thay vì lảng tránh nó.
Với lại sau khi tôi và Ha Tae-heon biến mất, thì việc kể lại toàn bộ sự việc cho đội thứ nhất nghe cũng là lẽ đương nhiên, họ hẳn là đã hoảng loạn lắm khi bị nhốt suốt ba tiếng trong phòng mười bốn thế kia mà.
Sau khi nghe giải thích rõ ràng rành mạch đâu ra đó xong xuôi, những hội viên tỏ vẻ như họ đã hiểu được hết rồi.
“Vậy nên đó là vì sao Phó Hội và Han Yi-gyeol- ssi lại trông như thế này....”
Khi một trong số hội viên khẽ nói vậy, tôi gượng cười khi chạm vào mặt mình. Tôi muộn màng nghĩ đến việc bản thân giờ trông như nào khi mà tôi đã vật vã chiến đấu như thế.
Ha Tae-heon thì trông có vẻ không khác lắm là bao ngoại trừ có mấy vệt máu trên mặt.
“Do sự dị thường từ cánh cổng đã khiến không gian bị biến dạng, vậy nên tôi đoán là bọn tôi đã đụng phải một con quái vật ẩn trong đó.”
Nghe Ha Tae-heon giải thích vậy, tôi cũng quay lại nhìn. Bức tượng nữ thần vẫn đứng y nguyên như cũ ở giữa sảnh chính. Bức tượng nữ thần trong không gian bị bóp méo kia và bức tượng nữ thần ở hiện tại này....
'Rõ ràng là tôi đã nghe thấy tiếng bức tượng nữ thần di chuyển ngay trong cái đại sảnh này. Nếu là vậy, có thể bức tượng nữ thần này cũng là một con quái vật chăng?'
Dấu ấn mà Ha Tae-heon phát hiện bên trong không gian biến dạng cũng rất đáng ngờ. Nếu quả thực là có một vật phẩm ẩn ở trong đó, chúng ta có lẽ có thể kỳ vọng nó sẽ là một thứ hạng khá cao được đấy.
'Không hơn, cũng không kém, tôi chỉ ước nó có thể ra được cấp S. Hiện là đã có một chiếc áo khoác cấp SS hệ phòng thủ rồi, thế nên nó sẽ phải là một vật phẩm hệ tấn công chứ nhỉ.'
Tôi thấy nó khá tuyệt khi hình dung cảnh Ha Tae-heon chiến đấu với vũ khí cấp S ấy.
Khi tôi đang đứng một mình giữa chốn hội viên nghiêm trang của Hội Roheon. Một hội viên liếc qua tôi rồi hỏi.
“Nhân tiện, Phó Hội này. Anh có quan hệ gì với Han Yi-gyeol- ssi thế?”
“....”
Ròi xong.
Ngay sau đó tôi mới nhớ ra tôi đã làm cái gì vào lúc Ha Tae-heon rơi xuống. Tôi đã gọi tên rồi nhảy xuống cứu anh ta. Đó chắc chắn không phải là điều bạn sẽ làm với cái người mà bạn mới gặp lần đầu đâu.
Tôi nên làm gì giờ? Nên viện cớ gì đây? Tôi lo lắng nhìn lại Ha Tae-heon. Nó sẽ rất đáng nghi nếu mà tôi đứng trước mặt và nói rằng giữa chúng tôi chẳng có quan hệ gì. . Truyện Quan Trường
Ha Tae-heon yên lặng nhìn những khuôn mặt hiếu kỳ đang vây xung quanh rồi chậm rãi lên tiếng.
“Han Yi-gyeol và tôi.”
Ngay lúc đó, tôi chạm mắt với Ha Tae-heon. Tôi âm thầm cổ vũ anh ta với bao niềm kỳ vọng.
'Anh phải trả lời cho tốt vào đấy, Ha Tae-heon.'
Anh ta sẽ suôn sẻ mà vượt qua được tình huống này thôi. Vì anh là người luôn lường trước đủ loại tình huống thế này mà. Anh có thể làm được, Ha Tae-heon. Tôi tin anh.
“Chúng tôi biết nhau từ lâu rồi.”
“Gì cơ?”
Tôi kinh ngạc hỏi ngược lại.
Ha Tae-heon chỉ vào tôi khi nói thêm.
“Chúng tôi đã biết nhau từ trước khi tôi thức tỉnh.”
“....”
“Quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt.”
Anh điên à?
Các hội viên đều xôn xao bàn tán nhiệt tình như thể họ còn không nhìn ra được cái bản mặt ngu ngơ này của tôi.
“Bảo sao, bầu không khí giữa hai người đó kỳ lạ lắm mà.”
“Trước cả khi anh ấy thức tỉnh á!”
“Không phải Han Yi-gyeol- ssi cũng nói cậu ta cũng có quen biết với cả Trưởng Hội Requiem kia sao?”
“Cậu ta không phải là người tầm thường đâu.”
Những lời bình phẩm về tôi đã trôi theo chiều hướng vượt ngoài tầm kiểm soát luôn rồi. Tôi gượng cười và dùng cùi chỏ thúc vào cạnh hông Ha Tae-heon.
Ha Tae-heon liếc nhìn tôi, chậm rãi nói lại.
“.... Tôi nghĩ nó chỉ phiền phức hơn nếu tôi mà tiết lộ điều đó ra, vậy nên ban đầu tôi đã đề nghị với Han Yi-gyeol là hãy hành xử như thể chúng tôi mới gặp nhau lần đầu vậy. Cậu ta chỉ làm theo những gì tôi nói thôi, nên hãy bớt nói lung tung lại đi.”
“Ha. Haha.”
Các hội viên giờ đã nhìn tôi bằng một ánh mắt khác rồi này. Tôi đi khóc đây.
'....Tôi điên mất thôi.'
- --------------------------------
Sau một hồi náo loạn, chúng tôi lập tức rời khỏi cổng. Ngay khi Ha Tae-heon vừa bước ra, các phóng viên đang đợi sẵn ở bên ngoài liền lao tới và đẩy micro của họ về phía chúng tôi.
Đáng tiếc là các vệ sĩ đã chắn lại để giữ khoảng cách giữa họ, nhưng khu vực xung quanh nhanh chóng trở nên hỗn loạn với các phóng viên và người vây xem đang bán sống bán chết để có được một bức ảnh hoặc một cuộc phỏng vấn.
Ngay trong lúc đó, tôi chuẩn bị trốn đi, thì lại bị Kim Soo-hwan bắt được.
“Yi-gyeol- ssi....”
Kim Soo-hwan gọi tôi lại với một vẻ u buồn, cùng với một giọng đầy hối hận đâm thẳng một lỗ vào cái lương tâm của tôi.
“Tôi không thể tin được là Yi-gyeol- ssi lại có quen biết với Phó Hội đấy....”
“Tôi— cái đó.... Kim Soo-hwan- ssi —Tôi —”
“Thật đáng hổ thẹn khi tôi tự cho mình là biết hết mọi thứ trước mặt Yi-gyeol- ssi như vậy.”
“Không đâu. Tôi cũng không thể nói cho anh biết trước được mà....”
“Không sao đâu. Nghe bảo Phó Hội đã đề nghị vậy mà. Cậu cũng đâu thể làm khác được.”
Kim Soo-hwan nhún vai khi cười tủm tỉm với khuôn mặt tỉnh bơ kia. Có vẻ anh ta giả vờ suy sụp để trêu tôi đây mà.
“Với lại, cho tôi số của cậu đi. Tôi sẽ gửi thư mời cho cậu sau. À, cậu vẫn còn muốn tham gia fancafe phải không?”
“Tất nhiên rồi.”
Tạ ơn trời. Tôi nhẹ nhàng cài số của mình vào điện thoại của Kim Soo-hwan.
“Lần tới chúng ta gặp nhau, hãy cùng là một fanboy hâm mộ Phó Hội nhé!”
“Haha, được rồi....”
Tôi không biết làm sao để trở thành một người hâm mộ, nhưng cứ gật đầu trước đã vậy. Tôi nhìn qua Ha Tae-heon đang phỏng vấn với một vẻ vô cảm trên khuôn mặt khi được các phóng viên vây quanh. Ngay lúc này thời cơ trốn thoát là đây.
“Kim Soo-hwan- ssi, giờ tôi phải đi rồi.”
“Hử? Cậu đi hả? Sao vậy? Chúng tôi còn đang làm một bữa tiệc tối nay mà! Nán lại lúc rồi hẵng đi.”
“Thôi. Tôi còn việc gấp á. Để lần sau tôi đi nhé.”
“Nếu vậy cậu cũng nên nói lại với Phó Hội chứ....”
“Thôi khỏi. Đến lúc đó anh ta sẽ hiểu cho thôi.”
Tôi dứt khoát từ chối và rời khỏi khu D17 như đang trốn chạy mà không thèm ngảnh mặt lại.
- -------------------
Tách, tách.
Tiếng gõ bàn phím vang lên khắp gian phòng.
Một vài màn hình lớn tỏa ra ánh sáng chói lóa khắp căn phòng mập mờ thiếu sáng. Một người đàn ông thấp bé ngồi trước chúng đang ngâm nga tiếng hát khi những ngón tay không ngừng chuyển động.
Cạch. Kéttt—
Cách cửa dày bằng sắt mở ra khi ai đó bước vào. Vừa bước vào phòng, người đàn ông mặc một chiếc áo khoác thể thao, đội mũ lưỡi trai có hơi cụp xuống đá mạnh vào một phần của cỗ máy lớn gần đó.
Bang!
“Á cái đậu mẹ, mày làm tao giật mình đấy. Gì vậy này?”
Người đàn ông đang hát theo nhịp nhạc trong chiếc tai nghe mà không biết có người đã đi vào, bị giật mình bởi tiếng động đột ngột, liền quay ghế ngoảnh nhìn lại. Mặc lên một chiếc áo hoodie trùm đầu màu xám với một mái tóc rối xù cùng cặp kính gọng dày, hắn nghiêng đầu khi nhìn lại vị khách của mình.
“Mày là thằng nào? Không ai có thể vào đây được hết....”
“Là tôi đây.”
Dù đấy là khuôn mặt mới thấy lần đầu, nhưng giọng nói của cậu thì không nhầm đi đâu được. Ngoài ra, còn cả cái sự hiện diện mờ nhạt thế này nữa. Người đàn ông đảo mắt qua lại khi đang suy nghĩ cái gì đó, ngay lập tức thốt lên với vẻ niềm nở tiếp đón.
“Kim Woo-jin! Là Kim Woo-jin phải không?”
“Ừ.”
Cậu bỏ mũ xuống và giải trừ năng lực, để lộ ra mái tóc đỏ của mình. Người đàn ông kia bật dậy khỏi chỗ ngồi khi từ từ tiến lại gần cậu.
“Gì thế này~ Lâu phết rồi đấy nhỉ. Đã bao lâu rồi ta?”
“Tôi chịu.”
Kim Woo-jin lạnh lùng đáp lại khi đánh vào cái tay của cái gã đang khoác tay qua vai mình. Trước thái độ đó, người đàn ông chỉ toe toét cười.
“Vẫy như xưa ha. Thế? Cậu đến đây để gặp tôi đấy à?”
Dù là vậy, nhìn cái vẻ mặt trêu tức của tên kia thì cậu cũng không muốn thừa nhận. Kim Woo-jin cau mày khi tiến bước về phía trước và ngồi xuống chiếc ghế nơi người đàn ông vừa ngồi.
“Hyde.”
“Hử?”
“Có thứ tôi cần cậu tìm.”
“Quào.”
Thấy nói vậy, cái tên Hyde kia, vuốt ngược tóc mái lên với vẻ ngạc nhiên trên mặt.
“Cái qué gì vậy này? Từ nãy đến giờ cậu còn chẳng thèm nhìn tôi nữa đấy.”
“Vì tôi không cần.”
“Giờ thì có cần nữa không?”
Gã Hyde lôi ra một chiếc ghế khác từ trong góc rồi ngồi xuống đối diện với Kim Woo-jin.
“Có.”
“Là gì? Nói tôi nghe xem. Vì tôi quá cao quý mà, thế nên tôi không nhận bất cứ yêu cầu nào từ bên ngoài đâu nha.”
Hắn ngâm nga nhè nhẹ rồi lục lọi trong túi áo hoodie và lấy ra cây kẹo mút. Hương chanh và hương dâu. Suy nghĩ một hồi, Hyde đưa cây hương dâu cho Kim Woo-jin.
Kim Woo-jin cáu gắt nói.
“Vứt đi.”
“Tại sao? Ngon mà.”
“Cất nó đi.”
Nhanh gọn lẹ. Hyde đút lại cây hương dâu vào trong túi và cho cây kẹo hương chanh vào miệng. Hyde ngậm kẹo rồi ngay lập tức mở lời.
“Nếu cậu tới để gặp tôi, nó sẽ không phải là một thứ gì đó bình thường.”
“Có rất nhiều tin đồn ồn ào về cánh cổng. Cậu biết chuyện đó chứ?”
“Đương nhiên rồi, cơ mà.... Tự nhiên đi nói về cánh cổng làm chi? Tôi có nghe là cậu đã gia nhập vào công Hội rồi— Bọn họ chỉ thị cậu đi tìm hiểu hả?”
Kim Woo-jin lặng thinh không trả lời. Hyde nheo mắt khi gõ ngón tay vào đầu gối.
“Không.... Nếu đó là Requiem, bọn họ sẽ không yêu cầu cậu làm việc đó.”
Hắn ta như thể ngửi thấy được thứ gì đó thú vị. Đôi mắt của Hyde sáng lên đầy thích thú.
“Là ai vậy? Là ai đã khiến cậu lần đầu tiên đi đến gặp tôi sau bao năm và để đưa ra một yêu cầu như vậy?”
“Cậu không cần biết.”
“Úi chà.”
Tỏ ra vẻ khó chịu, Kim Woo-jin không nhân nhượng liền đá vào chiếc ghế của Hyde phía trước mặt cậu. Bánh xe của chiếc ghế lăn đi làm Hyde quay lăn chong chóng.
“Mẹ nó! Tôi có thể giúp, nhưng mà cậu chỉ nói với tôi bấy nhiêu đó thôi sao?”
“Tôi biết là cậu sẽ đi kiếm nhiều hơn những gì tôi muốn cậu đi tìm. Vậy thì sao tôi phải làm thế nữa?”
“Đó là tại sao nó rất là vui đấy!”
“Mẹ kiếp, đây là lý do vì sao tôi không muốn đến đây đấy....”
Kim Woo-jin trừng mắt chăm chăm nhìn Hyde, có vẻ cậu đã nhận ra điều gì đó, liền khẽ nhếch khóe môi.
“Không, không đâu. Này. Tôi sẽ cho cậu biết, thế cậu có muốn thử nghe nó trước không?”
“Thật hả? Đương nhiên với tôi nó ổn thôi. Là gì vậy?”
“Trước tiên, hãy thu thập thông tin về tiến độ hiện tại của các cánh cổng. Kể cả những cổng ở các khu vực phát hiện điểm dị thường nữa. Tôi sẽ đến lấy nó khi tôi cần.”
“Chuyện đơn giản.”
“Và....”
Kim Woo-jin nói với một chất giọng ôn hòa khác hẳn với khi nãy.
“Có một năng lực giả tên là Han Yi-gyeol. Hãy điều tra cả về cậu ta nữa.”
“Han Yi-gyeol?”
“Nếu cậu tìm ra được, cậu sẽ tìm thấy thứ gì đó về cả em gái của cậu ta nữa.... Cái phần đó nên điều tra cặn kẽ vào.”
“Han Yi-gyeol. Han Yi-gyeol à....”
Cái tên này hắn đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ? Vò đầu bứt tóc, Hyde ngay lập tức nhớ lại đoạn tin tức kia.
“Tôi nhớ rồi. Là cái cậu lính đánh thuê hạng A đó đúng không? Cậu ta nói rằng mình có quen biết với Trưởng Hội Requiem ấy. “
“Không có thân gì đâu.”
“Mọi người đều nói vậy á, không phải thế hả?”
“Bọn họ không thân thiết gì sất.”
Kim Woo-jin kiên quyết lắc đầu. Cậu ta bị cái vẹo gì thế?
“Chà, tôi cũng chẳng quan tâm chuyện đó.... Tôi chỉ cần vạch trần Han Yi-gyeol thôi là được chứ gì?”
“Vạch.... Này. Sao cậu lại nói như thế?”
“Thế cậu cho nó là kiểu vẹo gì về cái việc đi đào thông tin như thế đây?”
“Chỉ là, cậu biết đấy, để làm quen được với ai đó ấy.... “
“Cái thứ vớ vẩn gì thế.”
Hyde làm ra một khuôn mặt mà đến gã còn thấy chính gã cũng không thể hiểu nổi.
'Kim Woo-jin, cái thằng khốn kiếp này, mình nghĩ thằng này trong lúc mình không gặp nó đã ngu đi phần nào rồi.'
“A đậu nhà mẹ, dù thế nào—! Phải tìm ra đấy. Thật triệt để vào. Hiểu rồi chứ?”
“Được rồi. Đừng có lo.”
Kim Woo-jin thở dài trước câu trả lời đùa cợt đó khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Cậu đi rồi hả? Lâu rồi tôi cũng chưa gặp lại cậu mà, sao hai ta không ngồi chơi với nhau chút?”
“Chúng ta sẽ làm gì ở một nơi thế này? Tôi đi đây. “
Kim Woo-jin rời đi mà chẳng thèm ngoảnh lại nhìn.
Cạch, bang!
Khi cánh cửa sắt đóng lại kèm theo một tiếng động lớn, Hyde ngồi trên ghế bèn tặc lưỡi xoay ghế lại.
“Vẫn tính tình nóng nảy như vậy.”
Thậm chí đã qua được mấy năm rồi, thế mà vẫn không thay đổi gì cả. Càu nhàu một hồi, hắn nhớ lại nội dung yêu cầu của Kim Woo-jin.
“Han Yi-gyeol.”
Tách.
Khi gã tìm kiếm tên trên lập trình, một vài cửa sổ liền hiện lên.
Hyde nhìn vào nó mà toe toét cười.
- -------------------------
Tui đíu thể ngờ là chương này tui mân lâu đến thế luôn á.
Đm hình như mỗi hôm tui edit có vài đoạn thôi hà, bảo sao nó lâu =)))