Kwajik!
Viên ngọc bị nức ở giữa tâm đã mất đi ánh xanh của nó. Cùng lúc đó, thanh kiếm của nữ thần đang giáng xuống đầu tôi cũng đã dừng lại.
Kugugugung!
Bức tượng bắt đầu rung chuyển dữ dội. Trong khi đó, Ha Tae-heon đã bắt lấy tôi, ôm tôi trong tay rồi bay trở lại. Tôi kích hoạt lại gió của mình, thứ đã bị giải trừ lúc đó liền quấn quanh lấy cơ thể của Ha Tae-heon.
“Ha Tae-heon- ssi, anh ổn chứ?”
Tôi kiểm tra tình trạng cơ thể của Ha Tae-heon. May thay anh ta là hạng SS, thế nên có lẽ là không có vết thương nào lớn ngoài mất vết trầy xước.
“Tôi ổn không à?”
Ha Tae-heon làm ra một vẻ kinh ngạc. Anh trừng mắt nhìn tôi khi nói với giọng tức giận.
“Sao cậu không chạy?”
“Chạy á?”
“Đấy là một con quái vật cấp S+. Cậu sẽ toi mạng nếu thanh kiếm đó trúng cậu đấy— Cậu đang nghĩ cái quái gì thế hả?”
Thấy bị nói vậy, tôi cũng bất giác cau mày.
“Sẽ ra sao nếu tôi chạy cơ chứ? Rồi sau đó chúng ta sẽ phá hủy phần lõi kiểu gì đây?”
“Chúng ta chỉ cần tìm một cơ hội khác thôi.”
“Cơ hội khác ấy hả? Nếu lần này chúng ta thất bại, nó sẽ chỉ khiến con quái vật bảo vệ phần lõi của nó nghiêm ngặt hơn thôi.”
“Cậu vứt bỏ cuộc sống của mình chỉ vì cái lý do đó?”
“Tôi vứt bỏ cuộc sống của mình khi nào hả? Tôi vẫn còn sống nhăn đây này! Và—”
[Aaaaah!]
Tôi còn chưa kịp nói dứt câu, một tiếng thét chói tai vang lên khắp đại sảnh. Đá cẩm thạch trắng tinh bao quanh bức tượng bắt đầu rơi xuống như thể nó đang lột vỏ vậy.
Ha Tae-heon nhìn khung cảnh đó rồi nâng kiếm lên.
“Hãy xử lý thứ này trước rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Tôi thở dài một hơi và nâng cơ thể của Ha Tae-heon lên trên không.
Kugugung!
Bức tượng nữ thần, với toàn bộ lớp đá cẩm thạch phòng thủ đã rơi hết xuống, nó có một làn da màu xanh cùng với mái tóc trắng buông xõa xuống.
Giọng nói của nữ thần không còn gây cơn đau với chúng tôi nữa. Máu chảy ra từ cặp mắt đen xì của cô ta khi nữ thần cất lên một chất giọng trầm nhỏ nhẹ.
Đôi cánh khổng lồ xanh lam bằng đá cẩm thạch dang rộng từ phía sau bức tượng cùng với một luồng ánh sáng lóe lên, và những bộ xương kỵ sĩ trong bộ giáp bạc từ đâu xuất hiện đang đứng vây xung quanh bức tượng.
Nữ thần giơ kiếm lên rồi chĩa về phía chúng tôi. Một vầng hào quang sáng chói hiện ra trên đầu cô ta.
[Bảo vệ thánh địa. Tiêu diệt những kẻ xâm nhập!]
Clank, clank.
Theo lệnh của nữ thần, đám kỵ sĩ đồng loạt rút kiếm mà chúng được đeo quanh hông ra. Ha Tae-heon nhìn xuống đám kỵ sĩ, khi bao phủ lấy chính mình bằng lớp bụi đen như một tấm khiên như lần trước.
Kyaaaak!
Nhìn thấy những kỵ sĩ dũng mãnh đang lao về phía chúng tôi, tôi xao động thầm thì với Ha Tae-heon.
“....Không hiểu sao, tôi thấy chúng ta như vừa biến thành mấy tay phản diện vậy.”
Ha Tae-heon chẳng để tâm đến lời tôi nói mà vung kiếm. Do phần lõi phòng thủ đã bị đập vỡ nên cả bức tượng nữ thần và đám kỵ sĩ dưới đó đều không thể kháng lại đòn tấn công của Ha Tae-heon được nữa. Đám kỵ sĩ lần lượt gục ngã khi Ha Tae-heon một tay vung kiếm.
Kyak, kyak! Kyaak!
Đám kỵ sĩ cũng đâm kiếm về phía chúng tôi, nhưng tất cả đều bị lớp bụi chặn lại. Khi kỵ sĩ của cô ta đều ngã xuống bất lực, nữ thần lại dang rộng đôi cánh ra một lần nữa.
“Ha Tae-heon- ssi!”
Rồi, bảy thanh kiếm bằng đá bị ghim trên mặt sàn lại quay lại lần nữa. Ha Tae-heon chém đầu của hai kỵ sĩ đang lao tới và nhảy lên bức tượng nữ thần.
Phần lõi phòng thủ đã vỡ, thế có nghĩa là không cần phải trốn chạy nữa. Tôi làm lệch hướng của thanh kiếm bằng đá phóng nó ra xa hết mức có thể và nhìn vào mũi kiếm của Ha Tae-heon.
Từ phải sang trái, cắt ngang thẳng một đường. Mắt Ha Tae-heon sáng lên khi cơn gió cuốn lấy cổ tay anh.
[Kkyaaaak!]
Kết hợp với năng lực của tôi, thanh kiếm được vung xuống với một tốc độ cường đại rồi để lại một vết sẹo lớn trên vai của nữ thần. Máu đỏ tươi bắn ra tung tóe cùng với một tiếng thét chói tai vang lên.
“Hự....!”
Khi máu chảy ra vậy, vầng hào quang lơ lửng trên đầu nữ thần ngày càng tỏa sáng gay gắt khi phát ra thứ năng lượng nóng rực. Thấy tôi đau đớn vậy, Ha Tae-heon liền lui xuống.
“Thật phiền phức.”
Anh ta lấy một thứ gì đó từ trong túi ra. Là một chiếc cà vạt với một viên ngọc đen được đính ở chính giữa. Khi Ha Tae-heon gõ vài lần vào viên ngọc, thì một chiếc áo khoác liền hiện ra trước không trung.
“Mặc nó vào.”
Tôi cảm kích nhận lấy chiếc áo khoác cấp SS mà Ha Tae-heon mang ra rồi mặc nó.
'Có vẻ thứ năng lượng nóng rực mà ta cảm nhận được từ bức tượng không phải là thuộc tính hỏa, mà là một thánh lực siêu khủng nhỉ.'
Nếu tôi nhớ chính xác, thì một trong những thuộc tính của chiếc áo khoác này là hỗn nguyên đối nghịch với thánh lực kia. Quả nhiên là khi mặc chiếc áo khoác này vào nó làm tôi thấy bớt áp lực đi hẳn.
Khi tôi đã bình tĩnh trở lại, Ha Tae-heon tập trung lớp bụi mới lại và vây quanh đám kỵ sĩ đang lao tới.
Kwaaang!
Kkiiik! Kiiik!
Từng hạt bụi bắt đầu phát nổ kèm theo những chấn động lớn vang lên. Trước đợt phản công đó, đội hình của đám kỵ sĩ bị chia cắt tán loạn, đám xương vụn của của những bộ xương đã chết rải rác khắp chỗ này chỗ kia.
Ha Tae-heon giải quyết đám kỵ sĩ dưới chân rồi một lần nữa lại phóng thẳng đến bức tượng nữ thần.
Kuuung! Kung!
Ha Tae-heon nhanh nhẹn né những thanh kiếm bằng đá đang lao đến từ mọi hướng, ngay tức khắc bay đến trước mặt bức tượng nữ thần và đâm thẳng thanh kiếm vào mắt phải của cô ta.
Kwarururung!
Cả mặt đất rung chuyển khi bức tượng vùng vẫy loạng choạng. Đôi cánh bằng đá cẩm thạch trên lưng cô ta bật mạnh lên khi vung cánh về phía Ha Tae-heon, nhưng ngay cả thế nó cũng bị lớp khiên của anh chặn lại rồi vỡ nát.
[Kyaaak! Haak!]
Diện mạo bê bết máu của nữ thần bắt đầu dần thay đổi. Cặp sừng đen từ trán nhô lên và nửa kia của phần cánh bị gãy cũng nhuốm thành một màu đen xì. Đôi mắt cô đỏ bừng rớm máu với những chiếc răng nanh to dày mọc ra từ miệng cô ta.
[Lũ xâm nhập đáng nguyền rủa. Ta sẽ giết chết các ngươi!]
Ngọn lửa đỏ sẫm bùng lên xung quanh bức tượng nữ thần, khi tỏa ra một luồng năng lượng kỳ quái lan ra khắp nơi.
“Tôi đoán đây chính là hình dáng thật của cô ta.”
Xung quanh đầy rẫy những tia lửa đỏ. Không khí nóng bức đến ngạt thở, tôi lấy áo bịt miệng và dùng hết khả năng giải phóng năng lượng thành gió hết mức.
Khi Ha Tae-heon chém ra một đường kiếm, ngay lập tức hàng chục khối cầu đen xuất hiện xung quanh bức tượng nữ thần ấy.
Kwagwagwang! Kuung!
[Kkyaaaa!]
Những khối cầu vây quanh bức tượng đồng loạt phát nổ. Nữ thần thét lên khi loạng choạng đứng không vững. Có thể là do những thương tích từ vụ nổ của mấy khối cầu gây ra, dáng vẻ cô ta ướt đẫm máu khi để lộ hàm răng trông thật kỳ dị.
“Hực....”
Ánh sáng phát ra từ vầng hào quang của nữ thần càng bùng lên gay gắt hơn khi những sợi xích màu trắng xóa đang đổ xuống từ trên trần cao. Khói bốc lên từ những nơi mà đám dây xích của cô ta lướt qua. Thánh lực của cô ta trước đó vốn đã rất mạnh rồi, nó khiến bụng tôi rạo rực hẳn lên cùng với một cơn đau nhói lướt qua sau đầu.
“Chậc.”
Ha Tae-heon, nhận thấy tình trạng của tôi, liền tạo ra hàng chục ngọn thương đen phía sau lưng khi thu hẹp khoảng cách với bức tượng. Đám dây xích từ từ quấn lấy cánh tay của Ha Tae-heon như những con rắn, nhưng anh cũng chẳng hề bận tâm đến chúng mà chém thẳng xuống cánh tay của tượng nữ thần.
[Aaaaah!]
Hàng chục ngọn thương đen xì đang lơ lửng trên không liền lao tới bức tượng nữ thần cùng với Ha Tae-heon ở trung tâm. Máu đỏ trào ra khi nữ thần thét lên một tiếng khi cô ta đánh rơi thanh kiếm xuống.
Kuung!
Thanh kiếm khổng lồ rơi xuống sàn khi cơ thể của bức tượng đang bắt đầu từ từ biến đổi. Hồi lâu, bức tượng nữ thần vặn vẹo đau đớn khi đang biến lại thành tượng đá cẩm thạch.
Dây xích đang đốt cháy cánh tay của Ha Tae-heon cũng biến mất theo.
Tadak, tadak.
Thứ duy nhất còn đọng lại là những đốm lửa yếu ớt vẫn đang liên tục cháy không ngừng.
“Vậy là kết thúc rồi?”
“Tôi nghĩ vậy.”
Từ từ đáp xuống, tôi giải trừ năng lực của mình và rời khỏi cánh tay của anh ta.
“Vậy là tốt rồi.”
Tôi trả lại chiếc áo khoác đang mặc, anh ta cũng mở kho lưu trữ và cất chiếc áo khoác vào trong.
“Chúng ta nên đi đâu bây giờ?”
Tôi nhìn quanh khu vực đổ nát với đống hỗn độn ở đó.
“Cậu nói viên ngọn trong phòng đã chuyển sang màu đỏ à?”
“Phải.”
“Chúng ta nên tới căn phòng đó thôi.”
Chính xác là cùng một nơi với sảnh chính luôn. Rồi tiếp đó sẽ đến một căn phòng nơi có quái vật xuất hiện. Tôi gật đầu và đi theo Ha Tae-heon.
- -----------------------------
Trái ngược với sảnh chính là những tấm kính màu sáng chói, thì nơi đây lại chỉ có những ngọn nến phát sáng ở xung quanh, tỏa ra một bầu không khí u ám ảm đạm.
Cộp cộp.
Khi tôi bước đi lặng thinh không nói một lời, những gì mà tôi nghe thấy chỉ là tiếng bước chân. Thúc ép thân thể đang mỏi nhừ của mình di chuyển, tôi cau mày trước cơn đau đang nhói lên trong lòng bàn tay.
'À, cái này là lúc tôi tìm ra phần lõi đây mà....”
Nhìn xuống lòng bàn tay bị cứa rách với móng tay thì gãy hết cả của tôi. Tôi đã không nhận ra cho đến tận bây giờ do tôi quá chú tâm đến việc đối phó với lũ quái vật kia.
Dù sao, nếu bạn đã đi vào một cánh cổng rồi, bạn sẽ không thể trở ra mà chẳng có thương tích nào được. Thở ra một hơi dài, Ha Tae-heon đang đi phía trước chợt dừng lại.
“Nó ở đây à?”
Căn phòng thứ mười bốn cùng với một viên ngọc màu xanh. Nhìn sang cửa của phòng bên cạnh, tôi thấy viên ngọc trên cửa nó có khác chút.
“Nhìn này, Ha Tae-heon- ssi.”
Tôi nói khi chỉ vào căn phòng mười ba và phòng mười năm.
“Không như những phòng trên kia, tất cả chúng đều có gắn viên ngọc màu đỏ ngoại trừ phòng thứ mười bốn.”
Từ bầu không khí đến viên ngọc, mọi thứ ở đây hoàn toàn trái ngược với sảnh chính. Tôi quay qua nhìn Ha Tae-heon.
“Có lẽ....Đây có thể là một không gian đã bị biến dạng. Tôi nghĩ là chúng ta đã đến một nơi không nên đến.”
“Đây là một địa điểm ẩn bên trong cánh cổng?”
“Chỉ là suy đoán thôi. Tôi cũng không chắc. Nếu anh có năng lực không gian thì anh có thể xác thực được nó....”
Như thể để kiểm tra, tôi nhấn vào viên ngọc màu đỏ được gắn trên căn phòng thứ mười ba. Nhưng lại không có gì xảy ra cả.
“Nó không mở đâu.”
Kugugung!
“Cái này đang mở này.”
May thay, cửa của phòng thứ mười bốn có gắn viên ngọc xanh trên đó đã mở. Ha Tae-heon với tôi cùng bước vào trong căn phòng tối, thận trọng cẩn thận với mọi thứ xung quanh phòng ngừa xảy ra tình huống bất trắc.
Không như dự đoán là sẽ có quái vật xuất hiện trong phòng, tôi lại không nhận thấy có bất kỳ luồng năng lượng nào cả.
“Ha Tae-heon- ssi.”
Hwiiing.
Khi tôi nghe thấy có tiếng gió thổi. Một lỗ đen có kích thước gần giống như một cánh cổng có gió đang thổi qua nó.
“Tôi nghĩ đây chính là lối thoát.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Vậy thì đi vào thôi. Để đề phòng, cùng với năng lực của chúng ta....”
“Khoan đã.”
Ha Tae-heon ngăn tôi giải phóng năng lực của mình.
Khi tôi hoang mang quay lại nhìn anh ta, thì anh liền chỉ tay xuống sàn nhà khi nhìn vào nơi anh đã đáp xuống.
“Thứ này....”
Có một dấu ấn mà tôi chưa thấy bao giờ được khắc trên đó.
Anh ta quỳ một chân xuống khi nhìn kỹ xuống sàn. Dấu ấn được khắc những bông hồng và dây leo sặc sỡ, một kiểu dáng chưa từng thấy qua ở bất cứ đâu.
“Có những thứ ngay cả cậu cũng không biết nhỉ.”
“....Đương nhiên, hẳn là thế rồi.”
Tôi vừa suy nghĩ vừa chạm vào dấu ấn bằng tay. Một chiều không gian ẩn à, việc xuất hiện một con quái vật cấp S+ và trên sàn nhà có khắc dấu ấn.
“Ha Tae-heon- ssi. Khung cảnh này không phải có chút giống với cổng của Khu D8 sao?”
Quái vật cấp S+ xuất hiện ở Khu D8 tồn tại là để bảo vệ chiếc áo khoác cấp SS kia.
Vậy nếu lý do bức tượng thức tỉnh cũng theo kiểu này....
“Ý cậu nói là có vật phẩm ở đây hả?”
“Tôi không chắc, và tôi bây giờ cũng không biết làm sao để có được nó.... Đây chỉ là những suy đoán của tôi thôi.”
Không như trường hợp của chiếc áo khoác cấp SS, nơi đây là một nơi không hề xuất hiện trong nguyên tác.
'Trong tiểu thuyết, nhà tiên tri đã chỉ cách cho Ha Tae-heon lấy chiếc áo khoác. Nếu là vậy, nhà tiên tri có biết đến nơi này không?'
Lúc này tôi không thể hấp tấp làm gì được. Nếu bản thân dấu ấn này là một thiết bị để mở thứ gì đó, thì tốt hơn hết là cứ nên để nó yên nó vậy cho đến khi bạn tìm ra cách giải mã nó.
“Hãy ra khỏi đây trước đã.”
Tôi nghĩ vậy xong liền gật đầu. Tình hình sẽ càng chuyển biến tệ hơn nếu cả hai cứ tiếp tục ở đây mãi thế này.
Khi tôi đứng dậy, Ha Tae-heon kéo tôi lên rồi vòng tay qua thắt lưng tôi. Khi nhìn vầy, tôi thấy có chút kỳ lạ. Ha Tae-heon có vẻ đã quen với cái kiểu làm thế này với tôi rồi ha, nhiều hệt như Cheon Sa-yeon vậy nhỉ.
Khi cơn gió cuốn lấy cả hai chúng tôi cùng với lớp bụi đen bao quanh nó. Chúng tôi bước vào lỗ đen cùng với những tấm khiên bảo hộ.
- ---------------------
Tae-heon anh tôi, anh còn mống liêm sỉ nào không, tay gì mà nhanh thế. Anh có gáy thì cũng gáy be bé thôi gáy to quá có ngày con đỉa tềnh iu nó quật cho lúc nào không hay đấy =)))
Mỗi lần ra chương lâu kiểu:
Tôi: “Đm ngồi đau đít zl, cái lưng tôi, đêm rồi đậu mẹ lũ muỗi, ài chỗ này đọc khum hịu, từ này dịch kiểu vẹo gì, biết nó nghĩa là gì nhưng đíu biết diễn đạt ra sao.”
Vò đầu vắt não vì 7749 lí do trên => Tắt nắng => Nghỉ đíu làm nựa => Đi cày game thanh thản đầu óc => quay lại làm và lại vì 7749 lí do trên => Lại tắt nắng =>....Và cứ tiếp tục như dị đọ
Vẫn là tôi: “Đm phại cày tiếp, mấy chương nựa thôi lại nó cơm ngon ăn rồi =)))”