Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 46: Chương 46: Không ở tình trạng tốt(1)




“Mọi người, lùi lại!”

Tôi vội vã hét lên, nhưng khói lan ra quá nhanh, làn khói tím trườn ra ngập lên tận mắt cá chân của các hội viên khi họ bắt đầu rên rỉ với thân thể lảo đảo.

“Ghg, đợi một chút.. .. “

“Ugh....”

Cạch.

Các hội viên trên tay vứt hết vũ khí khi cúi gục đầu với vẻ mặt trống rỗng. Quơ tay vô lực khi họ bắt đầu cùng đi đến một nơi nào đó trong trạng thái mất hồn.

“Tỉnh lại đi!”

Điều này cũng tương tự với hai healer đang đứng cạnh tôi, hai người họ cũng đều mang một vẻ sợ sệt cứng nhắc. Họ chặn tôi lại, đẩy tôi ra và đi về phía trước như thể bị ma nhập.

“Han Yi-gyeol- ssi.”

Woo Seo-hyuk chạy đến chỗ tôi. May mắn thay, anh ta trông vẫn ổn. Cheon Sa-yeon yên lặng nhìn các hội viên lảo đảo đang di chuyển về hướng phát ra tiếng gầm của con quái vật, rồi quay sang tôi.

“Hừm.”

Hắn cười với tôi. Tình cảnh nghiêm trọng thế này mà hắn còn cười được à?

“Hội trưởng! Làn khói này....!”

“Hừm.”

Cheon Sa-yeon rút kiếm và lấy áo khoác ra khi đột nhiên kéo mạnh cánh tay tôi.

“Hử, gì vậy....”

“Tôi nên làm gì đây, Han Yi-gyeol?”

Hắn nhìn xuống tôi cười rạng rỡ.

“Nó vui thật đấy.”

“Gì cơ?”

“Thật là vui. Tôi nghĩ tôi sắp phát điên rồi.”

Ý hắn là ngay trong lúc thế này á? Tôi mở to mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Woo Seo-hyuk đang theo dõi phía sau cũng bất ngờ không kém.

Kugugung! Kureureung!

Tiếng sỏi đá rơi liên tiếp xuống. Nó đã đến gần lắm rồi.

“Bây giờ mặc nó ngay đi.”

Cheon Sa-yeon khoác áo khoác lên vai tôi cười thích thú.

“Woo Seo-hyuk.”

“Vâng.”

“Thay đổi kế hoạch. Tôi không nghĩ chúng ta cần lo lắng cho các hội viên nữa đâu.”

“Ối— Khoan!”

Cheon Sa-yeon giữ chặt tôi trong tay khi tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng. Tôi túm lấy cổ áo hắn và hỏi.

“Ý anh là sao khi nói chúng ta không cần lo lắng hả?”

“Đúng nghĩa đen luôn.”

Cheon Sa-yeon dùng kiếm cứa vào lòng bàn tay. Thanh trường kiếm tuyệt đẹp này, tôi ngay lập tức nhận ra danh tính của nó. Đó là thanh kiếm Lilith cấp SS.

“Kỹ năng ma thuật của Banshee. Cậu biết chứ?”

“Anh đang nói về khả năng kiểm soát tâm trí à, nhưng cái đó....”

“Từ khi thứ hạng tăng lên thì điều kiện để kích hoạt kỹ năng đó cũng thay đổi theo.”

“Anh đang nói là Banshee đến theo cách này á?”

“Cả với đám bóng ma luôn.”

Banshee sẽ yểm bùa lên một người và ra lệnh cho họ phải bảo vệ cơ thể khá mỏng manh của nó. Khi Banshee, từng là cấp S giờ trở thành cấp S+ thì phạm vi khuyết đại ma thuật của nó sẽ rộng đến mức này sao.

“Nếu cậu đang dính yểm bùa thì không cần phải lo về việc bị quái vật tấn công đâu. Nên giờ cứ đi xử lý đám bóng ma trước đã. Woo Seo-hyuk hãy luôn kiểm tra Banshee để ngăn nó thi triển những ma thuật rắc rối hơn.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

Woo Seo-hyuk lùi lại. Khi khoảng cách đủ rộng không còn nghe thấy cuộc nói chuyện nữa. Cheon Sa-yeon bắt đầu nói khi sử dụng năng lực của mình.

“Tôi sẽ nói cậu nghe điều này vì có vẻ cậu không để ý đến, Han Yi-gyeol.”

“....Sao?”

“Tất cả hạng A ngoại trừ cậu đều bị yểm bùa đấy.”

Tôi cau mày trước những lời thì thầm bên tai.

Cũng chính là lúc tôi nhận ra tại sao Cheon Sa-yeon lại trông hí hửng thế này. Mặc lên chiếc áo khoác và đứng lại gần Cheon Sa-yeon, tôi cố gắng gượng cười.

“Tôi nghĩ nó có gì quan trọng lắm à.”

“Đó không phải chuyện nhỏ đâu.”

Kkiiii—

Geugeuk, geugeuk. Gigik.

Xuyên qua bóng tối, một tia sáng ánh xanh lập lòe khi chúng tôi nghe thấy những tiếng thét của bóng ma. Thậm chí mới chỉ nghe có một lần thôi, chúng tôi có thể biết chắc rằng đó không phải là tiếng phát ra từ một hoặc hai con. Những song sắt còn lại như một tuyến phòng thủ cuối cùng đang rung lên như thể chúng sắp gãy tới nơi rồi vậy.

“Thế? Anh muốn nghe câu trả lời hay muốn tự mình tìm hiểu? Nếu là vế sau thì tôi nghĩ chúng ta nên xem xét lại quan hệ cộng tác này của chúng ta được đấy.”

“Đáng tiếc thật, tôi sẽ chờ sau này vậy.”

Nghĩ lại, ngay cả lúc ở cổng cấp SS ngoại trừ tôi và Cheon Sa-yeon ra thì hầu như tất cả mọi người đều bị kéo xuống cát hết. Đến cả Park Geon-ho cấp S như thế mà còn không làm gì được và tôi còn bẻ cong được cả kỹ năng của boss Lilith cấp SS nữa. Thế hẳn là nó trông không được bình thường rồi.

Kkigigik! Kuung!

Những song sắt bị bóp nát như tờ giấy. Ngọn lửa cuốn quanh thanh kiếm của Cheon Sa-yeon ngày càng nóng.

“Dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận đi. Hơn nữa, Woo Seo-hyuk là một người rất lanh trí, nên có khả năng là hắn cũng đã để ý đến điều đó rồi đấy.”

Đúng thế thật. Tôi cũng nghĩ Woo Seo-hyuk không phải kiểu người sẽ nói ra điều này một cách hấp tấp đâu.

“Dù có là gì, tôi cũng đang rất là vui.”

Thú vị lắm hả, cả cái chuyện mà Woo Seo-hyuk có thể sẽ nhận ra à. Tôi thở dài và giải phóng năng lực của mình. Ngay lúc đó, lối vào sập xuống và lũ quái vật bắt đầu chui ra.

Geugeugeuk, geugeuk.

Những bóng ma với cơ thể đục ngầu và tia sáng xanh lóe lên như thể đó là mắt của chúng.

Các hội viên đã đứng trước cửa lối vào và đi qua đám bóng ma để đến chỗ của Banshee. Banshee bay lơ lửng trên không với mái tóc rối bù xám nhám bay tứ tung khi ngoác cái miệng dài cười toe toét với chúng tôi.

Mép của chiếc áo choàng quá khổ bẩn thỉu bay phập phồng, qua cái miệng há rộng của nó có thể thấy được những chiếc răng bẩn thỉu đã mục rữa. Các thành viên trong hội vây quanh Banshee trông nó hệt như mụ phù thủy trong mấy cuốn truyện cổ tích.

Kihihihi. Hihihik.

Cả bóng ma và Banshee cộng lại là có tận 16 con cấp S+. Cơ thể tôi cứng đờ trước cú sốc về số lượng đó. Tôi hít thở bình tĩnh và nâng cơ thể của Cheon Sa-yeon lên.

Đám bóng ma với cơ thể quăn vẹo những cỗ máy hỏng, ngay lập tức xuất hiện và lao về phía Cheon Sa-yeon.

Gagagak, geugeuk. Geuk!

Zzztztzt!

Luồng điện bao quanh toàn thân bóng ma lóe lên khi Cheon Sa-yeon đồng thời lách sang phía bên phải.

Kwaang!

Tia sét ánh xanh đánh xuống dưới sàn làm nó vỡ tan. Tôi nuốt khan tiếng hét của mình.

“Hự!”

Cheon Sa-yeon vung mạnh tay kiếm.

Zzzztzztzzt!

Dòng điện lướt qua má, máu bắn lên tung tóe khi hắn chém đôi cơ thể bóng ma đang lao tới gần.

Vì do có luồng điện chảy quanh cơ thể của con quái vật nên mỗi khi nó bị giết, cái luồng điện cao thế đó cũng cứ vậy mà truyền thẳng qua thanh kiếm. May mắn thay, Cheon Sa-yeon do là hạng SS nên khi tấn công trực diện không có thương tích lớn nào.

Cheon Sa-yeon nhìn máu chảy dài trên má tôi qua vết cắt ban nãy. Tôi lắc đầu.

“Đừng bận tâm.”

Chẳng ích gì nếu tôi cứ để tâm đến vết thương và chắc Cheon Sa-yeon cũng nghĩ như vậy khi hắn chẳng do dự mà thẳng tay vung kiếm.

Kyaaaak!

Một vài tinh thể chứa độc bắn ra cùng với tiếng thét của Banshee xuyên qua tai tôi. Tôi nhanh tay điều đổi hướng gió quanh tôi và nâng cơ thể của Cheon Sa-yeon lên cao. Các tinh thể độc rơi xuống cháy xèo xòe làm tan chảy vùng sàn quanh đó.

“Bên phải!”

Trước tiếng hét của tôi, Cheon Sa-yeon cúi người về phía trước khi đồng thời thu ngang kiếm lại. Ngay khi mảnh tinh thể độc lướt qua đầu tôi, liền lần nữa kéo theo luồng điện nóng rực chạy xuyên qua cơ thể.

“Hự!”

Geuook! Geugeuk!

Tầm nhìn của tôi nổ tính tách trong ánh sáng trắng khi trên trái tôi nhói lên cảm giác đau rát.

Driiibble.

Có thứ gì đó chảy qua mắt rồi lăn xuống má tôi.

Kwagwang! Kwang!

Mọi nơi mà Cheon Sa-yeon đi qua đều có sét đánh tới.

Lại thêm lần nữa, người tôi giật bắn lên. Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau. Số lượng bóng ma còn lại là mười hai con.

Giữa đám bóng ma đó, tôi thấy Woo Seo-hyuk đang giao chiến với Banshee. Trông có vẻ khá khó phản công khi mà các hội viên cứ ngán đường anh ta như thế.

Tôi đẩy mạnh dòng năng lượng bao quanh trái tim mình.

Whoooooosh!

Trận gió mạnh dần dần mở rộng phạm vi xung quanh tôi. Viên ngọc bắt đầu sáng lên trên chiếc vòng mà tôi đang đeo khi nó đang từng chút lấp đầy năng lượng cho tôi, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao vì số năng lượng thoát ra là rất lớn.

Gagagak, gigik! Geugeuk!

Một cơn lốc đủ mạnh để chặn đám bóng ma lại khi lướt qua nhóm hội viên. Nhận ra ý định của tôi, Woo Seo-hyuk ghim cánh tay đã biến đổi của mình xuống sàn và chịu đựng trận gió.

Kkyaaak!

Các hội viên đang bảo vệ Banshee bị năng lực của tôi cuốn đi đánh văng vào tường rồi gục xuống ngất đi. Không dính chút chấn thương nào vì đó không phải đòn tấn công mà chỉ là một trận gió mạnh mà thôi.

Khi tất cả hội viên đều bị gió cuốn đi hết, Banshee bắt đầu hoảng sợ. Gió ngớt dần, Woo Seo-hyuk lao tới chỗ Banshee như đã đợi sẵn.

“Không tệ.”

Cheon Sa-yeon đã ngừng tấn công bất kỳ bóng ma nào, lại bắt đầu vung kiếm tiếp với ý định là muốn xem tôi sẽ làm gì.

“....!”

Bóng ma bị nuốt chửng trong ngọn lửa nóng rực mang theo một luồng điện. Tôi chịu đựng cơn đau khi nắm chặt lấy áo của Cheon Sa-yeon.

Vết thương trên vai tôi nhói lên từng cơn, ướt đẫm thứ chất lỏng nóng hổi. Thậm chí tôi còn biết nó là gì mà chẳng cần phải kiểm tra xem. Vết thương đã bất ngờ mở miệng.

“Cơ thể cậu sẽ không thể xử lý nổi nếu tôi lao vào từng con một.”

“Sao cơ? Cứ làm đi....”

Máu chảy quanh thanh kiếm nóng rực như thể nó sẽ thiêu rụi bất cứ thứ gì xung quanh nó.

Thay vì trả lời, Cheon Sa-yeon ôm chặt lấy tôi và đâm thẳng vào giữa lũ bóng ma kia. Nhận ra hắn đang cố làm gì, tôi ném ra tiếng chửi thề rồi bám chặt lấy hắn.

Geuooo! Geugeuk! Geuo!

Whooosh.

Lần hắn vung kiếm ba bóng ma liền bị thiêu cháy cùng lúc. Cơ thể đục ngầu hóa thành tro kèm theo một dòng điện mạnh chạy xuyên qua nó.

“Hự, uuaaaaah, ack!”

Đây là một cường độ khác với khi mà giết một con. Máu chảy xuống từ vết cắt nhỏ xuất hiện trên phần tay và bắp đùi tôi.

“Thằng— chó—!”

“Gắng lên.”

Cheon Sa-yeon nói dứt khoát.

Không như tôi, người đang vật vã trước luồng điện chạy qua thanh kiếm mỗi khi giết chết một bóng ma, thì Cheon Sa-yeon lại không có bất cứ tổn thương nào mà lại còn rất tận hưởng trận chiến nữa.

Kureureung! Kureung!

Căn phòng tối lóe lên những tia chớp xanh. Đám bóng ma túm tụm kéo đến để tóm lấy Cheon Sa-yeon.

Cheon Sa-yeon dang rộng thế đứng và hạ thấp thân trên mình xuống. Các cơ ở vai và cánh tay hắn căng cứng lại khi cổ tay hơi cong lên. Từ trái sang phải. Tôi nhìn chằm chằm vào mũi kiếm của Cheon Sa-yeon.

Geugagak! Geuak!

Cơ thể bóng ma vì đến quá gần ngọn lửa mà bị cháy một chút. Tia sét loé lên ở giữa những bóng ma. Trong khi cùng lúc thanh kiếm của Cheon Sa-yeon vung nhanh cùng với sức mạnh của gió.

Ngọn lửa đỏ rực và tia sét xanh xung đột với nhau bùng lên chói lọi. Những phần cháy xém của bóng ma dính trên thanh kiếm chảy xuống sàn đất.

“Hực, ah....”

Cơ thể tôi đau đớn run lên không thể chịu nổi. Dòng điện chạy qua người tôi nó như xét toạc lưng tôi ra vậy. Tim tôi đập nhanh đến mức không thể kiểm soát được, khi hô hấp của tôi dần trở lên khó khăn.

“Còn lại ba thôi.”

Khi tránh tia sét đang nhắm vào mình, Cheon Sa-yeon vỗ nhẹ vào tấm lưng đẫm máu của tôi và hỏi.

“Tôi nên làm gì đây, Yi-gyeol- ah? Khó cho cậu quá à?”

“Câm miệng.... “

Thật ghê tởm khi giả bộ tử tế với cái người mà hắn đang đùa giỡn.

“Tôi nên giết từng con một, hay giết cả cùng một lúc đây? Hử? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn.”

Tôi toát mồ hôi lạnh trong khi trả lời.

“....Một lần.”

“Hừm.”

Cheon Sa-yeon ôm lấy thân thể rũ rượi của tôi và nói với một giọng ý cười.

“Vậy thì gắng lên nào.”

Huuk .

Ngay khi cơ thể hắn lao về phía trước cùng ngọn lửa bùng lên dữ dội. Cơn đau chờ sẵn đó cũng với tiếng thét cuối cùng của bóng ma truyền tới thắt lưng và cơn nóng hừng hực sau gáy tôi.

“Ugh, uh... .uugh.”

Cheon Sa-yeon băng qua ngọn lửa đang thiêu rụi những bóng ma, khi hắn đang ôm chặt cơ thể quặn đau của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.