Tôi kiệt sức tựa mặt vào vai Cheon Sa-yeon, và nhìn Woo Seo-hyuk đang giao chiến với Banshee trong một tầm nhìn mơ hồ.
Hihihik, hihihi!
Banshee giương bàn tay nhăn nheo của nó lên và thi triển chú ngữ độc dược của nó.
Chiiiik!
Bức tường chạm phải chất độc liền tan chảy bốc lên làn khói trắng xóa.
Woo Seo-hyuk vội vàng lùi lại khi Cheon Sa-yeon nói.
“Hãy thu hút sự chú ý của nó, tôi sẽ tấn công từ phía sau.”
“Rõ, Hội trưởng.”
“Han Yi-gyeol. Hãy bình tĩnh lại và dùng năng lực của cậu lên Woo Seo-hyuk.”
Trước những lời đó, tôi giữ chặt dòng năng lượng chao đảo của mình và giải phóng năng lực.
“Haah, anh quả là.... bóc lột đến tận cùng luôn.”
“Nếu cậu muốn hợp tác với tôi thì phải làm như vậy thôi.”
Thằng khốn nạn. Vị trí của Woo Seo-hyuk hiện trong tâm trí tôi.
Woo Seo-hyuk lao về phía Banshee khổng lồ cao tới tận trần nhà. Để tránh đòn tấn công của Woo Seo-hyuk, cơ thể của Banshee liền nghiêng về phía sau.
Kkiiiiik!
Banshee thét lên với cái miệng há rộng. Cảm giác sợ hãi khiến cơ thể tôi căng thẳng. Cheon Sa-yeon di chuyển sang bên phải của Banshee khi nó cố gắng né đòn của Woo Seo-hyuk đang lao tới. Tôi nâng sức mạnh của cơn gió đang quấn quanh chân mình.
“Ugh....”
Ngay lúc tôi dùng thêm năng lượng, đầu tôi liền ập đến một con nhức nhối như hậu quả của nó. Cheon Sa-yeon bay lên và chém vào cổ Banshee.
Haaak!
Nhận ra rằng nó vẫn còn sống, cơ thể Banshee cong vẹo lên. Bị cắt vào vai thay vì là cổ, Banshee thét lên đau đớn từ ngọn lửa đang cháy rực. Woo Seo-hyuk không bỏ lỡ cơ hội liền đâm những móng vuốt sắc nhọn của mình vào mặt Banshee.
Kkiiiiik! Kkiiii—!
Máu đỏ trào ra từ mắt và miệng của nó. Ngọn lửa trên vai nhanh chóng thiêu đốt cơ thể suy tàn của Banshee.
“Haah....”
Sức lực ít ỏi trong cơ thể đang đang bóp nghẹt lên trái tim đập loạn đau nhói của tôi.
Huuk.
Tôi cúi gục đầu xuống khi mọi thứ dần trở nên tối mịt.
- ---------------------------
“.... —Gyeol. Han Yi-gyeol.”
Có ai đó đang vỗ vào má tôi. Khi tôi cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi của mình, tôi nhìn thấy cái xác cháy đen của Banshee và khuôn mặt của Cheon Sa-yeon.
“Tôi nghĩ là đã bắt cậu làm việc quá sức rồi.”
Tôi lại khép mắt xuống vì mệt mỏi cùng cực. Tôi nghe thấy giọng của Woo Seo-hyuk.
“Tình trạng của cậu ấy không được tốt lắm.”
“Hiện giờ chúng ta cũng không có đủ người.”
“Chúng ta nên làm gì đây ạ?”
“Hừm, chắc là tôi sẽ phải tự mình hoàn thành nốt mọi thứ thôi.”
Cheon Sa-yeon, với tay cầm kiếm giao tôi cho Woo Seo-hyuk.
“Đánh thức các thành viên đang bất tỉnh dậy và chuẩn bị ra khỏi cổng. Trong lúc đợi, tôi sẽ đi xử lý lũ quái vật còn lại và tìm cổng thoát.”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Woo Seo-hyuk trả lời với tôi trên lưng. Cuối cùng, ý thức cả tôi cũng không trụ nổi.
- --------------------------------
Một cơn gió lạnh thổi qua chóp mũi. Cảm thấy đầu đau nhức nặng nề như búa bổ, tôi từ từ mở mắt ra và thấy Cheon Sa-yeon đang nói chuyện với ai đó.
“Han Yi-gyeol, cậu có sao không?”
“....Ah.”
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Tôi từ từ nhìn sang bên cạnh, thấy một Kim Woo-jin với đôi lông mày nhăn nhó.
'Chúng ta đã ra khỏi cổng rồi à?'
Tôi nhớ rằng Kim Woo-jin có nói là cậu ta sẽ ra đây đón tôi. Vậy là cậu đã thực sự đến đây nhỉ.
Rồi tôi dần lấy lại ý thức. Chắc là tôi cũng đã ngất đi được một lúc rồi.
“Tôi sẽ để cậu dọn dẹp nó.”
“Xin đừng lo lắng ạ.”
Cheon Sa-yeon ra lệnh cho Woo Seo-hyuk, rồi cúi xuống nhìn tôi.
“Ngủ thêm đi. Cậu sẽ được đưa về Hội ngay bây giờ.”
Vào lúc đó tôi mới nhận ra rằng bản thân đang ở trong vòng tay của Cheon Sa-yeon.
“Khoan, để tôi xuống....”
“Yên lặng nào.”
Được hắn bế trên tay thế này khó chịu thấy mẹ. Tôi thà bị hắn vác trên vai như một cục tạ còn đỡ hơn ấy.
“Đi đến Hội.”
Cheon Sa-yeon bước ra khỏi xe đang chờ sẵn ở đấy và đẩy Kim Woo-jin vào khi ra lệnh cho tài xế.
Tak.
Cửa xe đóng lại và khởi động khi không có Cheon Sa-yeon.
“Có đau nhiều không?”
“Đầu của tôi....”
Bàn tay nhẹ nhàng khẽ vuốt trán tôi, vừa tránh vết thương lại vừa mát lạnh. Tay Kim Woo-jin chạm vào cổ tôi.
“Nhiệt độ tăng lên là do vết thương kia. Khi đến Hội, chúng ta phải điều trị ngay lập tức, cô gái healer đó đang đợi cậu.”
Cô gái healer?
“Là Min Ah-rin- ssi á?”
“Ừ, là người đó. Cô ấy được gọi tới.”
“Min Ah-rin- ssi không phải vẫn đang.... “
.... Nghỉ lễ? Tôi thì thào trong ý thức mơ hồ.
- --------------------------
Tôi nghĩ là mình đã thiếp đi một lúc, khi tôi mở mắt ra tôi đã nhìn thấy một nơi mà trước đây tôi chưa từng thấy qua. Trước thực tại khó hiểu, tôi ngây người chớp chớp mắt, khi mà cánh cửa mở ra và một người tôi rất mừng khi gặp lại bước vào.
“Yi-gyeol- ssi!”
Đó là Min Ah-rin, người mà tôi đã lâu không gặp. Đi thẳng đến chỗ tôi, Min Ah-rin cười dịu dàng nói với tôi.
“Cậu đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Vâng. Đã một thời gian rồi, Min Ah-rin- ssi.”
“Tôi biết. Thực ra, tôi cần nghỉ thêm vào ngày nữa, nhưng tôi đã quay về sau khi nghe tin bệnh tình của Yi-gyeol- ssi rất tệ. Cơ thể của cậu sao rồi?”
“Nó đã khá hơn nhiều rồi.”
Ngoại trừ ống truyền ở cổ tay ra thì tất cả các vết thương đều đã biến mất và năng lượng của tôi cũng đã ổn định lại.
“Nơi này là....”
“Đây là phòng bệnh của Công hội Requiem.”
Trông khá rộng và cơ sở vật chất cũng rất tốt. Ra là tôi đã trở lại Hội chứ không phải là bệnh viện à. Tôi gật đầu khi mân mê cái dây truyền dịch. Nhìn thấy vậy, Min Ah-rin thở dài và nói.
“Cậu cần phải nghỉ ngơi nhiều vào. Theo tôi thấy, có vẻ cậu đã làm quá sức và khiến cơ thể bị tổn hại.... Cơn sốt thậm chí còn không hạ đi chút nào nữa này.”
Ồ, ra đó là lí do tại sao đầu tôi nhức nhối và họng thì đau rát khó chịu thế này à.
“Còn những người khác thì sao?”
“Woo-jin- ssi lên thay quần áo một lát.... Hội trưởng thì anh ta bận bịu việc này việc nọ thôi.”
Min Ah-rin kéo ghế ra rồi ngồi bên cạnh giường tôi, vỗ nhẹ vào ngực tôi và nói.
“Đừng bận tâm về người khác nữa mà hãy ngủ thêm chút nữa đi. Sau khi đã hạ sốt rồi, cậu sẽ phải ăn. Healer không thể chữa khỏi cảm lạnh hay đau nhức cơ thể đâu. Vậy nên cậu phải tự mình chăm sóc cho bản thân đi đấy.”
“Được rồi....”
Min Ah-rin kiên quyết nhìn tôi. Có vẻ cô ấy định sẽ theo dõi cho đến khi nào tôi đi ngủ mới thôi.
Nghỉ ngơi à. Được thôi, nghe cũng hay đấy. Tôi buộc mắt mình nhắm lại và cố gắng ngủ.
- ---------------------------------
Những cơn đau âm ỉ mà tôi nghĩ sẽ chúng sẽ sớm thuyên giảm đã hành hạ tôi trong suốt ba ngày qua. Thật khó mà minh mẫn được khi mà cứ sốt triền miên và cứ ăn vào là lại nôn ra như vầy.
'Tôi sắp phát rồ lên rồi đây....'
Một lần nữa tôi nhận ra cơ thể của Han Yi-gyeol nó yếu đến mức nào. Quay đi ngước lại tôi hoàn toàn bị sốc trước nó luôn đấy, vì tôi là một người không dễ bị nhiễm cảm chứ đừng nói đến việc đau nhức cơ thể.
Thậm chí Han Yi-gyeol còn là hạng A cơ đấy. Thật đáng sợ khi mà tưởng tượng ra cái cảnh sẽ ra sao nếu cậu ta bị bắt nạt dưới cái thân thể của một người bình thường.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một hạng A bị đau ốm nhiều như này đấy.”
Tôi ốm đến nỗi Min Ah-rin cũng cảm thấy hoang mang, và vào sáng ngày thứ tư, cuối cùng thì cơ thể tôi cũng đã trở lại nhiệt độ bình thường.
“Tôi đã nghĩ là cậu đi luôn rồi cơ đấy....”
“Tôi cũng định nói vầy.”
Tôi lẩm bẩm khi uống cốc nước mà Kim Woo-jin đưa cho.
“Từ giờ hãy cẩn thận đi nhé. Theo tôi thấy, Yi-gyeol- ssi có vẻ chẳng màng để tâm gì đến cơ thể mình cả.”
Min Ah-rin cằn nhằn rất nhiều trong lúc chăm sóc cho cái thân đau ốm của tôi trong suốt ba ngày qua, giờ cũng nói lại y chang như vậy. Với một nụ cười ngượng nghịu trước cái nhìm chăm chăm từ cả hai tôi nói.
“Tôi cũng đâu có cố ý làm thế đâu....”
“Thế sao tất cả những người khác đều ổn, nhưng riêng cậu thì lại ở trên lưng của anh ta hả.”
Là bởi lão sếp của cậu làm vầy với tôi đó....
“Phải ha. Ngay cả những hội viên có thứ hạng thấp hơn Yi-gyeol- ssi cũng không bị thương đến như vậy.”
Những người đấy họ đều bị Banshee yểm bùa cả rồi....
Có giải thích gì thì cũng đề vô nghĩa cả thôi, vậy nên tôi chọn cách im lặng và nhận lấy sự quan tâm của họ.
[Đây là tin đặc biệt. Sự trở lại của đội phá cổng từ Công Hội Jayna khi vào cổng khu G21 đã bị trì hoãn. Các chuyên viên cho rằng quyết định vội vàng vậy là rất nguy hiểm....]
Cốc, cốc.
Đang nhàn nhã ngồi xem TV, phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa. Ai đó đã nó rằng sẽ không có ai đến đâu, và người mở cửa không ai khác chính là Woo Seo-hyuk.
“Cậu thấy sao rồi?”
“Ừm, sao vậy....”
Woo Seo-hyuk trong bộ vest đen và một tay cầm giỏ trái cây, vẫn mang trên mình biểu cảm không biến sắc như mấy ngày trước.
“Ồ, Thư ký Woo Seo-hyuk. Được một thời gian rồi.”
“Vâng. Lâu rồi không gặp, Healer Min Ah-rin.”
Woo Seo-hyuk cúi nhẹ chào Min Ah-rin, người đã nồng nhiệt chào đón anh.
“Nhưng điều gì đưa anh đến đây vậy?”
“Tôi đến theo lệnh của Hội trưởng.”
Chỉ lệnh từ Cheon Sa-yeon á? Trong lúc vẫn đang hoang mang, Woo Seo-hyuk lấy ra một thứ gì đó từ tay áo và đưa cho tôi. Bất ngờ là anh ta lấy ra hai tấm thẻ.
“Thẻ trắng là thẻ được làm dưới tên của Han Yi-gyeol- ssi và thẻ đen là thẻ của Hội trưởng.”
Tự nhiên lòi đâu ra mấy cái thẻ này thế?
“Phần thưởng khi tham gia làm lính đánh thuê ở cổng lần này nằm trong thẻ của Han Yi-gyeol.”
“Vâng, là sao cơ?”
“Hội trưởng nói rằng cậu có thể sử dụng thẻ của anh ta bao lâu tùy thích nếu cậu thiếu tiền.”
Tôi nhìn xuống tấm thẻ đen với vẻ cau có. Tấm thẻ với con số bằng vàng được khắc trên thân màu đen ánh lên tia lấp lánh dưới ánh sáng của đèn huỳnh quang.
“Hội trưởng có xem phim truyền hình nào không nhỉ?”
Min Ah-rin hưởng ứng lại với vẻ thích thú trên mặt và Kim Woo-jin thì lại có biểu hiện ghét bỏ giống như tôi vậy. Đoán là Kim Woo-jin đã biết được điều gì đó. Để nhận cái thiện ý thái quá này thật khó quá đi.
“Mà này, Woo Seo-hyuk- ssi.”
“Để tôi nói trước cho cậu luôn là tôi không thể rút lại nó được. Tôi chỉ thực thi chỉ lệnh mà thôi. Nếu muốn từ chối, cậu nên đích thân đến gặp Hội trưởng.”
Woo Seo-hyuk kiên định nói vậy.
Chẳng thể làm gì hơn, tôi gật đầu vậy.
“Tôi hiểu rồi”
“Vậy thì tôi đi đây. Hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Woo Seo-hyuk rời khỏi phòng bệnh mà không thèm ngoái lại. Tôi nhìn vào hai tấm thẻ trên tay.
“Cô nghĩ anh ta sẽ cho tôi bao nhiêu đây?”
“Có lẽ là hai ngàn chăng? Tôi nghe nói hợp đồng dành cho lính đánh thuê hạng A cũng khoảng chừng đó đấy. “
Min Ah-rin lấy ra một ít trái cây từ trong giỏ khi cô ấy nói với tôi như vậy.
Hai ngàn à. Tôi lấy điện thoại ra cài ứng dụng và gật đầu. Hai ngàn cũng không tệ đâu nha.
“Vậy là đủ cho tôi đi sắm sửa rồi.”
“Tôi cũng đi nữa!”
“T-tôi cũng vậy....”
Tôi cười vui vẻ. Hẳn là thế rồi, phương thức trị liệu tốt nhất chính là liệu pháp tài chính ha. Tôi kiểm tra số dư với một trái tim đập thình thịch.
“.... Cái qué gì thế này, đậu mẹ.”
Tôi dụi mắt kiểm tra lại các con số.
「Số dư: 100.000.000 won」
Tôi có đếm nhầm con không nào không thế? Không đâu, nó đúng mà nhỉ?
“....”
“Sao thế? Có chuyện gì à? “
“Yi-gyeol- ssi?”
Sau khi bình tĩnh hít vào một hơi thật sâu, tôi tắt ứng dụng với thông số báo số dư trên đó rồi nói.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ tôi cần đi gọi điện chút....”
“Được thôi. Tôi sẽ đi đến quán cà phê với Woo-jin- ssi. Cậu có muốn uống gì không?”
“Mua cho tôi một vanilla latte được không?”
“Ừm. Đi thôi nào.”
Không còn tia nhòm ngó nào nữa, Min Ah-rin và Kim Woo-jin đã rời khỏi phòng. Tôi ngay lập tức nhấn nút gọi.
Tiếng chuông liên tục kéo dài. Hắn bận lắm nhỉ, nên mới không nghe máy được thế này. Tôi đang định bỏ cuộc thì người kia bắt máy.
Clack.
[Hừm, Yi-gyeol- ah.]
“Anh có bị điên không thế?”
Cuộc gọi chỉ vừa mới kết nối tôi đã liền hỏi một câu, tôi nghe thấy một tiếng cười trầm thấp từ đầu bên kia.
[Đáng tiếc, tôi không có bị điên đâu.]
“Anh làm cái quái gì với cái tên của người khác thế?”
[Cậu nghĩ tôi có thể đi được bao lâu nếu cứ ăn không các món vật phẩm như vậy?]
“Thế nên anh đưa cho một con số vô lý thế này hả.”
[Tôi đã mong là cậu sẽ liên lạc với tôi đấy.]
Tôi xoa trán thở dài.
“Tôi không cần thẻ hay tiền hay bất cứ thứ gì cả. Đưa cho tôi chỗ bánh quy mà anh đang giữ là được.”
[Tốt hơn là cậu cứ cầm nó đi ngay cả khi có không cần đến nó, cũng chẳng có gì xấu khi có nó mà. Tôi sẽ đưa bánh quy cho cậu sau.]
“Thực ra, tiền không có gì sai cả. Người cho nó mới là vấn đề.”
[Han Yi-gyeol.]
Cheon Sa-yeon nói với một giọng ôn hòa nhè nhẹ.
[Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Đừng uổng phí sức lực của cậu khi đứng lên chống lại tôi vô ích như vậy.]
“Có lẽ là do tôi đã trải qua quá nhiều chuyện rồi chăng, thật không dễ dàng gì mà.”
[Tôi cũng đã phải hứng chịu hậu quả do nó rồi. Cánh cổng này đặc biệt nguy hiểm.]
“....”
[Tôi hy vọng cậu sẽ thoải mái mà nhận lấy nó.]
Mmh, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, gãi đầu.
Tôi đã định đem trả lại tấm thẻ đen này, cơ mà chắc cũng chẳng dễ dàng gì đâu ha.