Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 48: Chương 48: Không ở tình trạng tốt(3)




“Còn cánh cổng thì sao rồi?”

Sau cùng, tôi cũng từ bỏ câu chuyện cái thẻ kia và đưa ra chủ đề khác. Tôi không biết đã xảy ra những chuyện gì trong lúc tôi đang đau ốm kia.

[Để sau này rồi nói sẽ tốt hơn.]

“Gì cơ? Tại sao?”

[Gặp mặt trực tiếp đi. Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, nên cậu cứ nghỉ ngơi cho đến lúc đó đi nha.]

Trở lại hả? Tôi vô thức hỏi một câu.

“Anh đang ở đâu à?”

Cheon Sa-yeon hỏi ngược lại như thể hắn đang rất vui.

[Cậu coi bộ có nhiều thứ tò mò về tôi thật đấy? Tôi cảm động lắm.]

“Nói linh tinh vừa thôi.”

[Haha.]

Có thể loáng thoáng nghe thấy một giọng không phải là của Cheon Sa-yeon qua điện thoại. Thoạt nhìn đó có vẻ là của một tiếp viên nhỉ.

[Giờ tôi phải cúp máy đây. Trong khi đợi mà cậu vẫn muốn gặp tôi ấy, thì cũng hãy cố chịu chút nhé.]

Khốn điên.

Tôi cúp máy ngay lập tức trong vẻ chán ghét.

'Ấy khoan, tôi còn chưa biết được là hắn đang ở đâu.'

Chả giải quyết được gì cả. Tôi thở dài.

Cạch—

“Chúng tôi về rồi đây.... Yi-gyeol- ssi, có chuyện gì à?”

“Không có gì.”

Min Ah-rin và Kim Woojin ra ngoài mua cà phê quay lại cũng đúng lúc thật. Khi Kim Woo-jin đưa cà phê cho tôi, tôi nói.

“Tôi sẽ trả phòng bệnh hôm nay và quay lại phòng trên tầng hai mươi ba.”

“Cậu đã ổn chưa đấy? Sao không nằm thêm một hoặc hai ngày nữa đi?”

“Tôi cũng đâu thể nằm lì một chỗ mãi được.”

Tôi thấy khá hơn rồi, nên không nhất thiết là phải ở lại đây nữa. Min Ah-rin đảo mắt một hồi như đang suy ngẫm về lời nói của tôi liền gật đầu.

“Tốt thôi. Dù gì kỳ nghỉ của tôi cũng đã hết, nên tôi có thể sẵn sàng cứu trợ mọi lúc nếu Yi-gyeol- ssi thấy không ổn.”

“Không cần làm quá vậy đâu.... “

“Không thì tôi sẽ lo lắm đấy.”

Min Ah-rin lấy điện thoại từ tay tôi. Min Ah-rin nhấn vào màn hình với tốc độ bàn thờ mà mắt tôi còn không theo kịp, rồi trả lại điện thoại ngay cho tôi.

“Tôi lưu số của tôi vào rồi đấy. Cậu có biết là xin số của một healer khó nhường nào không?”

“Haha, đúng vậy ha.”

“Nếu có bất cứ chuyện gì, hãy gọi cho tôi nhé.”

Min Ah-rin mắt trừng trừng nhìn tôi như thể cổ đang trách mắng tôi vậy, nhưng trông cô ấy chẳng đáng sợ chút nào mà còn rất dễ thương là đằng khác. Tôi cười ngượng ngùng và nhìn vào chiếc điện thoại có số của Min Ah-rin đã được lưu. Một lí do nào đó mà hình như càng ngày số lưu trong đây càng nhiều thì phải.

Tôi xách hành lý lên rời khỏi phòng bệnh, Min Ah-rin ra đề xuất xem một bộ phim, nhưng cô ấy bất chợt nhận được một cuộc gọi trước khi tôi kịp từ chối. Theo những gì tôi nghe được, có vẻ là có một người bị thường vừa đi phá cổng về.

“Để lần sau nhé— Nhất định đấy!— Rồi cùng nhau đi chơi nhé!”

Min Ah-rin rời đi với vẻ buồn chán.

- ---------------------------------

Tôi quay lại phòng trên tầng hai mươi ba cùng với Kim Woo-jin.

Tôi cởi chiếc áo sơ mi mặc trong phòng bệnh ra và mặc vào chiếc áo phông trắng cùng với một áo cánh màu xanh dương sẫm.

Khi tôi thay đồ xong, Kim Woo-jin hỏi với giọng khó hiểu.

“Gì đây? Cậu ra ngoài à?”

“Có một nơi tôi cần đến.”

“Tôi sẽ đi cùng.”

Tôi nghĩ tại sao lại không nhỉ. Tôi cần nhắc một lúc rồi liền đồng ý. Kim Woo-jin nhìn tôi không chút kỳ vọng do lần nào cũng bị tôi từ chối giờ đang hí hửng tỏa nắng.

“Cậu định đi đâu?”

Sau khi tra đích đến trên điện thoại, tôi cùng Kim Woo-jin ra khỏi tòa công Hội. Rồi, bắt một chiếc taxi chạy ngang qua, lên xe và nói là.

“Khu G21.”

- -------------------------------

Khi ra khỏi taxi, tôi cau mày nhìn đám đông đang túm tụm lại gần vạch kiểm soát. Trong tình cảnh này tôi chẳng nhìn thấy được gì cả.

“Kim Woo-jin. Qua đây.”

“Hử?”

Kim Woo-jin tiến lại gần. Tôi ôm lấy thắt lưng của Kim Woo-jin bằng một tay và kích hoạt năng lực của mình. Cơ thể Kim Woo-jin ngay tức khắc cứng đờ lại.

“Này, đừng có đứng im ra đấy mà giữ eo tôi chứ. Tư thế này của cậu rất là....”

“....”

“Kim Woo-jin?”

Tò mò, tôi nhìn lên và thấy khuôn mặt đỏ bừng như sắp nổ tung của Kim Woo-jin. Cậu ta bị sao thế?

“Kim Woo-jin, cậu ổn không đấy?”

“Hử? hừm....”

“Giữ lấy eo tôi này.”

Tôi phải lên cao hơn nữa, nhưng tôi thấy có hơi lo lắng rồi đấy. Tôi nói vậy, Kim Woo-jin rít lên như một cỗ máy chưa được tra dầu và ôm lấy eo tôi. Tốt hơn rồi. Tôi bay cao hơn.

“Như này có ổn không đấy? Tôi đoán nó sẽ tiện cho cả hai ta.”

“.... Nó ổn mà.”

“Trông cậu không ổn lắm. Nếu không thích thì cứ ở dưới kia đi.”

Chúng tôi có thể tách ra đi riêng mà, nhưng tôi có hơi quan ngại về mức năng lượng kia nên nó khá là phiền đấy.

“Không đâu. Nó ổn thật mà.”

Kim Woo-jin vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng da dẻ cậu ta vẫn không đỡ hơn là bao. Cậu ta có sợ độ cao như Ha Tae-heon không thế?

Tôi đoán lần sau tôi sẽ tự đi một mình vậy.

“....Dù sao thì, tại sao lại đến đây vậy?”

“Tôi có thứ cần phải kiểm tra.”

Cheon Sa-yeon nhắn với tôi rằng hãy nghỉ ngơi cho đến lúc hắn ta quay lại, nhưng tôi không phải người sẽ nghe theo hắn đâu.

'Tôi không thể tin vào đống thông tin mà Cheon Sa-yeon cung cấp cho tôi được.'

Mà đương nhiên là tôi cũng sẽ không kiếm ra được mấy đâu. Tôi chỉ đến Khu G21 thử xem thôi.

“Nó mở rồi!”

“Cánh cổng đã mở!”

Sau đó, đám phóng viên đang nhìn vào cổng đồng loạt rút máy ảnh ra. Cánh cổng kiên cố đã đóng khi đó, mở ra, để lộ vài người đang bước ra ngoài.

“Đứng yên.”

“Giữ khoảng cách an toàn!”

“Cha Soo-yeon- ssi! Cùng tôi phỏng vấn đi ạ!”

“Tại sao thời gian đột phá lại bị hoãn lại vậy?”

Các vệ sĩ cố gắng chặn các phóng viên lại, họ trở nên dữ dội hơn do họ đã phải chờ trong một thời gian dài. Tôi nhìn ra một khuôn mặt quen thuộc trong đội phá cổng kia, ai nấy trên mình đều có đầy thương tích.

“Cho tôi mượn chiếc mũ và cậu hãy kích hoạt năng lực của cậu đi.”

Tôi nói vậy khi cầm lấy chiếc mũ mà Kim Woo-jin đang đội. Kim Woo-jin có bối rối chút nhưng cậu ta vẫn kích hoạt năng lực của mình. Gương mặt cậu chàng ngay lập tức nhòe đi như sương mù che phủ.

Trong trạng thái đó, cậu ta thoát ra khỏi tầm ngắm mọi người một cách an toàn.

“Cha Soo-yeon- ssi.”

Tôi đến gần Cha Soo-yeon đang chữa trị vết thương. Cha Soo-yeon quay lại nhìn tôi theo phản xạ liền mở to mắt.

“Sao cậu lại ở đây....”

“Tôi có một số chuyện cần nói với cô.”

Suy nghĩ một hồi, Cha Soo-yeon nói với healer.

“Giờ tôi ổn rồi, nên hãy xem cho những người khác đi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Khi healer đã rời đi, Cha Soo-yeon nhìn quanh và kéo tôi đến một nơi tương đối vắng vẻ. Tôi nhẹ nhấc chiếc mũ lên đủ thấp để che mắt và mỉm cười với Cha Soo-yeon.

“Cô có bị thương nặng không?”

“Không đời nào.”

Trước câu hỏi của tôi, Cha Soo-yeon khịt mũi và tự hào cười tươi khi cô trả lời. Cũng đúng ha, Cha Soo-yeon đâu phải người dễ dàng bị đánh gục như thế.

“Sao cậu biết tôi ở đây vậy?”

“Tôi đến đây xem xem thôi và may mắn tôi gặp được.”

“Ừ hứ.”

Tôi đang nói thật mà, nhưng Cha Soo-yeon có vẻ không hề tin tôi. Cô ấy không còn tin tưởng tôi như trước nữa. Nó thật quá đáng mà.

“Cậu tới đây làm gì?”

“Tôi muốn hỏi cô đôi điều về cánh cổng.”

Nói vậy, mắt Cha Soo-yeon sáng rực.

“Hẳn là cậu đến đây không để hỏi tôi mấy câu vẩn vơ đâu nhỉ....”

“Cô nhạy bén đấy.”

Thực sự, việc hỏi thông tin về cổng thuộc một Hội khác là đi ngược lại phép tắc xã giao. Nhưng với tình cảnh thế này, tôi chỉ mong Cha Soo-yeon sẽ hiểu cho.

“Tôi đã đi vào cổng cùng các thành viên của công Hội Requiem vài ngày trước.”

“Tôi biết. Tôi đã thấy cậu trong buổi phỏng vấn đó.”

“....”

Tôi gần như không kiểm soát được nét mặt của mình. Tôi cố gắng thư giãn biểu cảm để tránh nhăn mặt lại, tiếp tục nói trước khi tôi dừng lại.

“Bên trong cổng đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.”

“Không thể nào....”

“Thật đấy, thứ hạng của hầu hết quái vật đều đã tăng lên, đến cả số lượng của chúng cũng đã gia tăng.”

Cha Soo-yeon nghe vậy, gật đầu như đã hiểu rõ ngọn ngành.

“Cậu đến đây để hỏi xem cổng bên tôi có giống thế không?”

“Hiện là vậy.”

Cha Soo-yeon chớp mắt suy tư, sau đó khoanh tay và thở dài.

“....Phải. Nó đúng như cậu đã nói.”

“Cô nói chi tiết hơn được không?”

“Ở cái Khu G21 này là một trong những cổng mà tôi phụ trách từ lâu rồi. Nó là một cánh cổng đi đột phá rất dễ vì nó không có nhiều quái vật cấp B lắm.”

Cánh cổng cấp B, cổng của Khu G21 nơi chủ yếu toàn là quái vật cấp C và cấp B.

Vậy là cánh cổng đã bất ngờ biến đổi.

“Không một tín hiệu báo trước nào, tất cả quái vật đều trở nên mạnh hơn. Tôi không biết được chính xác vì tôi không mang theo định dạng viên, nhưng tất cả mọi người trong nhóm bao gồm cả tôi đều có thể nhận thấy có gì đó không đúng.”

“Cấp C thành cấp B, và B lên thành cấp A.”

“Tôi đoán vậy. Như cậu đã nói, chúng không chỉ mạnh lên mà cả quân số cũng đã tăng lên.”

Đây là lần thứ ba Cha Soo-yeon đi phá cổng ở Khu G21. Họ vào đó hai lần rồi, họ nói rằng họ còn biết chính xác vị trí và phạm vi quái vật xuất hiện nữa kia mà.

“Hai mươi con quái vật xuất hiện ở nơi đáng ra chỉ có mười con, và một con quái trung cấp khác xen vào giữa chúng....”

Cha Soo-yeon nói miên man với giọng mệt mỏi.

“Tôi rất mừng vì tôi đã dẫn theo một healer theo lời của Hội trưởng vì tôi nghĩ rằng đó là một cổng cấp B thôi và nó gần như khiến tôi gặp trở ngại đấy.”

“Trưởng Hội của cô.... là Hội trưởng Hong Si-ah à?”

“Ừm. Cổ không phải kiểu người hay để tâm đến mấy chuyện này lắm, nhưng lần này, cô ấy đã cằn nhằn tôi rất nhiều để chắc chắn rằng tôi sẽ mang một healer theo.”

Cha Soo-yeon nghiêng đầu mang vẻ tinh tế.

“Khoan đã. Có gì đó thật kỳ lạ. Sao lại....”

“Cô hẳn đã đoán ra rồi nhỉ.”

Đã bốn ngày kể từ khi tôi và Cheon Sa-yeon phá xong cổng và ra khỏi đó. Nếu Cheon Sa-yeon thông báo cho các Trưởng Hội về sự nguy hiểm của cánh cổng trong thời gian tôi đang đau ốm, thì cũng dễ hiểu khi Hội trưởng Hong Si-ah phản ứng như vậy.

“Dĩ nhiên, chúng ta không thể biết cổng có gì kỳ lạ trừ khi vào trong. Cũng không hẳn tất cả các cánh cổng đều đã biến đổi. Hội trưởng Hong Si-ah kêu healer đến hẳn là cổ lo lắng cho Cha Soo-yeon- ssi đấy.”

“.... Chà, tính tình của cổ có vẻ tinh tế đến kinh ngạc nhỉ.”

Giọng cô thẳng thừng nói vậy, nhưng niềm tự hào về vị Hội trưởng của mình đã in hết cả lên mặt cô rồi. Nhìn thấy thế này, tự nhiên tôi lại nghĩ đến Cheon Sa-yeon.

'Khồng khồng, nó không giống nhau.'

Tôi là một người độc lập kia mà, vậy thế vẹo nào tôi lại nghĩ đến Cheon Sa-yeon được? Đánh bay khuôn mặt của Cheon Sa-yeon ra khỏi tâm trí, tôi nói vội.

“Cảm ơn vì đã nói tôi biết. Giờ tôi đi đây.”

“Gì cơ? Thật đấy à?”

“Ừ.”

Giờ hết thứ để nói rồi, và Kim Woo-jin đang đứng im trong cuộc trò chuyện này cũng đang để ý đến tôi. Tôi định đi, nhưng Cha Soo-yeon bất ngờ túm lấy tôi.

“Khoan!”

“Cô còn điều gì muốn nói nữa à?”

“Cũng không hẳn là vậy. Buồn cười thật đấy! Lần trước cũng vậy. Khi xong việc là cậu cứ thế đi luôn thôi à?”

Khi tôi ngây người ra, không biết phải làm gì, Cha Soo-yeon chìa tay trước mặt tôi với vẻ bực dọc.

“Đưa nó đây.”

“Đưa cô cái gì cơ?”

“Còn gì nữa? Điện thoại của cậu chứ sao!”

Tôi cũng ấy thế mà tự nhiên lấy điện thoại ra trước những lời lẽ hùng hồ của cô, nhưng rồi tôi sực tỉnh lại và lắc đầu.

“Chà, đưa thế này có hơi....”

“Cậu đang nói là cậu không muốn cho tôi số của cậu chứ gì?”

“Không, không phải thế.... “

“Thế thì là gì?”

Cô bị làm sao thế? Sao đáng sợ vậy trời.

“Đấy là do hoàn cảnh cả thôi....”

“Hoàn cảnh gì cơ?”

Dù có cười cười khó xử và đang lùi lại trước mặt cô, Cha Soo-yeon vẫn kiên trì. Ánh mắt ngoan cường khiến tôi toát mồ hôi lạnh, sau lưng truyền đến một giọng nói hà khắc.

“Biến đi. Cậu ta không muốn đưa cho cô rồi kia mà.”

Kim Woo-jin đã im lặng từ nãy đến giờ, giải trừ năng lực của mình. Cha Soo-yeon thấy Kim Woo-jin đứng sau tôi liền nhăn mày.

“Và kia là ai vậy?”

“Tôi là—”

Trước câu hỏi của Cha Soo-yeon, Kim Woo-jin liếc nhìn tôi.

“—B-bạn cậu ấy.”

“....”

Nếu cậu định nói điều gì đó, thì hãy mặt dày lên. Thế sao cậu còn nói lắp nữa vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.