Mặc dù sau khi năng lượng bùng nổ của Kim Woo-jin đã ổn định, cậu ta vẫn ngủ mà chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mãi đến khi trôi qua cả một ngày thì cậu ta mới mở mắt....
“Ưm....”
Vào khoảng năm giờ sáng, Kim Woo-jin rên rỉ tìm nước uống. Tôi vẫn ngồi yên bất động tại chỗ khi chờ đợi cậu ta tỉnh dậy, bèn đưa một ly nước ấm tới miệng cậu ta.
Kim Woo-jin nhận lấy nước và uống như một chú chim non đang được bón thức ăn mà chẳng biết người cho là ai, bỗng mở đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền lên nhìn tôi.
“.... Han Yi-gyeol?”
“Ồ.”
Kim Woo-jin mang một vẻ ngạc nhiên, khi giật bắn mình. Tôi đặt cốc nước đã cạn xuống bàn bên và ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
“Đây là....”
“Phòng bệnh của Hội đấy. Cậu đã ngủ được hai ngày rồi.”
“Hai ngày lận á? Làm sao mà....”
“Tôi nghe rằng cậu đã ngã gục sau khi xong cuộc phẫu thuật. Cậu không nhớ hả?”
“Ngất đi à....”
Có lẽ là do Kim Woo-jin vừa mới tỉnh dậy nên đầu óc vẫn còn mơ hồ. Trầm ngâm một hồi, cậu chàng mới lắp bắp, bối rối nói.
“Cơ thể tôi.... có hơi nóng. Tôi nghĩ đó chỉ là cảm lạnh thôi....”
Sau khi ngây người nhìn tôi một lúc, cậu ta cau mày rồi liền nắm lấy vai tôi.
“Cậu có bị thương ở đâu không? Cậu vẫn ổn đấy chứ? Cậu cứ vậy mà chảy máu không ngừng thôi— tôi đã sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra trước khi kịp tới được bệnh viên....!”
“Tôi không sao, nên là hãy bình tĩnh đi.”
Cặp mắt Kim Woo-jin đỏ bừng như thể chúng có thể sẽ khóc bất cứ lúc nào. Bàn tay đang giữ chặt lấy vai tôi cũng run lên.
Nó cho biết là cậu ta đã lo lắng cho tôi nhường nào đến mức khiến nguồn năng lượng của cậu mất kiểm soát thế này. Tôi nghĩ chắc cậu ta sẽ còn lo hơn nếu chỉ đi an ủi thôi, vậy nên tôi vừa cởi cúc áo vừa nói thật bình tĩnh.
“Đây, tự mình xem đi. Không để lại sẹo luôn đúng không?”
Tôi cởi hết cúc áo để lộ ra bên hông bị thương. Kim Woo-jin chớp chớp mắt vài lần khi nhìn chăm chăm vào người tôi, khẽ chạm nhẹ qua thắt lưng tôi thật cẩn thận.
“Giờ thì cậu đã hài lòng chưa?”
“....Ừm.”
Khi đó Kim Woo-jin mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi cài cúc áo lại rồi nói.
“Cậu còn đáng quan tâm hơn cả tôi đấy. Cơ thể cậu sao rồi?”
“Không sao hết. Nói đúng hơn là nó có vẻ nhẹ hơn trước.”
Có lẽ là không nhận thấy năng lượng của bản thân đã thay đổi, Kim Woo-jin nghiêng đầu với vẻ khó hiểu. Không cần phải tóm ngay lấy đứa nhóc vừa mới tỉnh dậy này rồi tuôn ra một tràng giải thích phức tạp đâu.
Khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tôi dùng lực đẩy vào vai Kim Woo-jin. Kim Woo-jin một lần nữa bị đẩy nằm xuống, ngước mắt lên nhìn tôi.
“Ngủ nữa đi. Sáng mai tôi sẽ quay lại cùng với Min Ah-rin- ssi. Có thứ cậu cần phải biết.... Sắp tới cậu sẽ bận rộn lắm đấy.”
“Sao thế? Có chuyện gì hả?”
“Khi cậu tỉnh dậy tôi sẽ giải thích cho.”
Năng lượng mất kiểm soát của cậu ta đã ổn định lại, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi do cơ thể đã gượng ép quá rồi. Thấy chưa này, cậu ta hẳn là đã rất mệt, Kim Woo-jin thả lỏng toàn bộ cơ thể mà không kháng cự. Cậu chầm chậm nhắm mắt lại vài lần rồi lại mở ra. Cậu ta ngập ngừng rồi mới lên tiếng.
“Han Yi-gyeol.”
“Sao thế?”
“Là lỗi của tôi....”
Sao tự nhiên lại đi xin lỗi vậy trời? Tôi nhìn lại cậu ta mà chẳng thể đáp lại một lời nào cho hợp lý, nhưng Kim Woo-jin vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh vậy mà nói tiếp.
“Cái câu hỏi ở cổng kia. Xin lỗi cậu.”
“Không sao đâu. Cái đấy cậu không cần phải xin lỗi đâu.”
Xin lỗi không phải là điều cậu nên làm. Ngay cả khi cậu có thất vọng đi nữa, thì bản thân tôi vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình.
“Trước đây, tôi muốn biết những gì cậu đang che giấu....”
“....”
“Còn giờ thì ổn rồi. Dù cậu có làm gì.... Thì tôi vẫn sẽ luôn ở bên cậu.”
Những lời nói ngắc ngứ còn có chút trẻ con ấy. Tôi nghẹn ngào với những cảm xúc mà thậm chí tôi không thể xác định được.
“Hãy để tôi được ở bên cạnh cậu, Han Yi-gyeol.”
Tôi nở một nụ cười cay đắng với Kim Woo-jin, người đang khẩn cầu nhìn tôi, khi đang đắp chiếc chăn bông lộn xộn lên đến ngực.
Ánh bình minh xanh thẳm khẽ chiếu lên gương mặt của Kim Woo-jin. Không hề có một câu trả lời nào, tôi quay người và rời khỏi phòng.
- ------------------------
“Hay lắm. Năng lượng của cậu ấy đã hoàn toàn trở lại bình thường rồi. Giờ chúng ta có thể thư giãn được rồi.”
Min Ah-rin đang nắm lấy tay Kim Woo-jin để kiểm tra năng lượng cho cậu ta, khi cô phấn khởi nói vậy.
“Tôi là hạng A á....”
Sau khi nghe tôi và Min Ah-rin giải thích, Kim Woo-jin vẫn không thể tin được vào những gì cậu ta đã nghe.
“Cậu có hẹn với bên trung tâm kiểm định đấy. Rồi cậu sẽ hiểu rõ hơn về năng lực của mình thông qua đợt kiểm định thôi.”
“Đây là trường hợp biến đổi cấp hạng đầu tiên ở Hàn Quốc đấy.... Có lẽ giới truyền thông cũng sẽ kéo quân tới đó thôi.”
Thực ra, có khả năng nó sẽ thành cả một cuộc náo động luôn ấy, chứ chẳng còn dăm ba cái tin truyền thông kia nữa đâu. Cậu ta thăng hẳn hai hạng liền từ hạng C lên hạng A mà, thế nên sẽ không có chuyện nó sẽ chỉ dừng lại ở một hay hai tờ báo đâu.
“Dù sao thì đó cũng là điều đáng để ăn mừng. Xin chúc mừng, Woo-jin- ssi.”
“Được rồi. Giờ đây cậu đã là hạng A, năng lực của cậu cũng sẽ thay đổi, thế nên cậu có thể ngừng lo lắng về việc bị kẹt mãi ở cái mác kẻ vô dụng rồi.”
Min Ah-rin và tôi lần lượt nói vậy khi Kim Woo-jin thì hơi cúi đầu xuống mím chặt môi mình. Cái này là biểu hiện của Kim Woo-jin mỗi khi cậu ta đang xấu hổ đây mà.
“À! Chúng ta vẫn còn thời gian mà, vậy sao cậu không thử làm này làm nọ chút đi, thử xem xem năng lực của cậu ra làm sao ấy?”
Min Ah-rin vỗ tay hào hứng nói vậy.
“Nếu cậu sử dụng năng lượng của mình, thì sẽ kích hoạt được năng lực của cậu. Tôi tò mò quá. Cậu thấy sao?”
Tôi cũng gật đầu. Có vẻ Kim Woo-jin cũng có chung suy nghĩ đó, với vẻ mặt ngại ngùng khi cậu ta giải phóng năng lực của mình.
“Hử?”
Có thứ gì đó mờ mờ ảo ảo bên cạnh Kim Woo-jin. Như thể đang nhìn vào một màn hình có chất lượng đường truyền kém vậy, nhìn thoáng qua thì hình dạng lập lòe kia trông khá giống với Kim Woo-jin.
“Kim Woo-jin, dùng nhiều năng lượng hơn nữa đi.”
“....Như này á?”
Tôi vừa dứt lời, cậu ta đã đẩy nhiều năng lượng hơn và hình dạng kia cũng trở nên rõ ràng hơn trước.
Min Ah-rin ngạc nhiên thốt lên.
“Có đến hai Woo-jin- ssi!”
Một Kim Woo-jin khác được tạo ra bằng năng lực của Kim Woo-jin, đang ngẩn ngơ nhìn tôi. Còn Kim Woo-jin thì đang hoang mang khi nhìn thấy bản sao của chính mình.
“G-Gì thế này?”
“Nó giống như một bản sao khác của cậu vậy? Hoặc là cậu có thể sao chép được mọi thứ chăng”
Dù thế nào thì Kim Woo-jin được tạo ra trước mặt tôi này cũng khá thú vị đấy. Tôi tiến lại gần để nhìn kỹ hơn, nhưng tôi chẳng tìm ra điểm khác biệt nào với người thật cả. Ngay cả nốt ruồi dưới lông mày bên phải cũng y vậy.
“Cậu phải đi kiểm định để tìm hiểu thêm rồi. Nhưng nhìn thế này cũng không tệ lắm đâu.”
Thấy Min Ah-rin nói vậy, tôi nhìn bản sao Kim Woo-jin, khi cậu ta hơi đỏ mặt và ngập ngừng vòng tay qua thắt lưng để ôm tôi. Do đây là một hành động mà Kim Woo-jin hàng thật sẽ không bao giờ làm, nên tôi đã để yên vậy, nhưng Kim Woo-jin lại sửng cồ nhảy cẫng lên.
“Thằng khốn này đang làm cái trò gì thế hả?”
Quaoo.
Hoàn toàn bị kinh ngạc trước sự hung dữ của Kim Woo-jin, đang không ngừng chửi mắng cái người trông y hệt bản thân kia, thậm chí còn gọi cậu ta là thằng khốn nữa này. Không thèm đếm xỉa tới người thật còn đang sửng cồ lên kia, bản sao không những ôm tôi mà còn dụi mặt vào vai tôi. Như một chú cún con vậy.
“Tôi đoán họ trông thì giống nhau, nhưng lại khác về tính cách nhỉ.”
“Thật thú vị nha.”
“Mày điên à.... Mày còn không mau bỏ cậu ta ra?”
Không như tôi và Min Ah-rin còn đang vui đùa, Kim Woo-jin lại hầm hừ về phía bản sao với vẻ ghét bỏ. Sau đó, chắc là bị dọa sợ, tên bản sao hơi rụt người lại và ôm tôi chặt hơn.
Chậc chậc. Nhìn cậu ta như vậy thấy có chút thương cảm, nên tôi vỗ nhẹ vào lưng bản sao và nói lại vài lời.
“Đừng làm thế chứ. Cậu ta đã làm gì mà khiến cậu tức giận vậy à?”
“Gì cơ?”
“Dù có cùng một khuôn mặt với Woo-jin- ssi, nhưng nhìn cậu ấy trông rất đáng thương....”
Chuẩn đét luôn. Tôi hỏi Kim Woo-jin, trong khi ôm lấy bản sao.
“Hãy bình tĩnh và tìm hiểu về năng lực của cậu. Cậu có thể liên kết giác quan với bản sao của cậu không?”
“Giác quan của tôi á?”
Kim Woo-jin do dự một hồi rồi cẩn thận gật đầu.
'Hừm, nó có thể không được ổn lắm.'
Như có cùng suy nghĩ giống tôi, Min Ah-rin lo lắng nói.
“Nếu bản sao bị thương, Woo-jin- ssi cũng sẽ cảm thấy nỗi đau tương tự.”
“Sẽ rất hữu ích nếu cậu có thể kiểm soát được nó. Nếu không, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải cẩn thận với cả bản sao.”
Mọi năng lực đều có ưu và khuyết điểm. Hiện tại, ngay cả với năng lực gió của Han Yi-gyeol, tuy nó rất linh hoạt nhưng sức tấn công của nó lại yếu hơn so với các năng lực hạng A khác.
“Chúng ta vẫn chưa thể nắm rõ hết được, nhưng nếu cậu đang chia sẻ giác quan của mình, thì cậu không nên sử dụng bất cẩn.”
“Ừm.”
Kim Woo-jin nhìn bản sao với một ánh nhìn phức tạp. Quả nhiên cậu ta vẫn chưa quen và vẫn còn lóng ngóng. Tôi ra hiệu cho cậu ta khi suy nghĩ xem nên làm thế nào.
“Kim Woo-jin. Qua đây. Từ giờ đấy sẽ là năng lực của cậu, thế nên hai người nên tìm hiểu nhau chút ít chứ nhỉ.”
Ý tôi là ôm bản sao như tôi đã làm kìa. Tuy nhiên, Kim Woo-jin trưng ra vẻ sợ hãi rồi lùi lại.
“Không muốn.”
Ngay khi Kim Woo-jin nói không, bản sao cũng cau mày và lắc đầu. Có vẻ mấy thời điểm kỳ lạ này họ lại khá hợp nhau đấy nhỉ.
“Dễ thương thế, nhưng mà cậu chàng Woo-jin này lại không nói được. Không lẽ là cậu ta không thể chăng?”
“Ừm, tôi nghĩ vậy....”
Tôi hướng ánh nhìn xuống bản sao khi ngẩn ngơ nói những gì tôi vừa mới nghĩ ra.
“Tôi nên nói sao nhỉ? Tôi không nghĩ trí thông minh của cậu ta cao vậy đâu. Nó gần như giống một con chó ấy? Cậu ta hơn ở chỗ là biết biểu đạt cảm xúc nữa.”
“Đậu mẹ, tôi thấy tồi lắm đấy.”
Kim Woo-jin xanh mặt. Ngay cả cậu ta có ghét bản sao của mình đi nữa, thì cậu ta cũng sẽ không thích việc nghe một người kém thông minh trông giống cậu.
“Từ những gì tôi đã nghe được, người ta nói rằng điều khiển nhân bản là năng lực khó nhất trong lĩnh vực này đó. Đây cũng là lần đầu tiên của Woo-jin- ssi nữa. Nó cũng không thể làm một phát ăn luôn được.”
“Nghe cũng phải.”
Sau cùng, nhân bản hiện giờ đang không nghe theo lệnh của chủ nhân mà đang tự ý hành động.
“Nhân tiện thì, cậu ấy cứ bám chặt lấy Yi-gyeol- ssi mà không chịu buông ra này. Tôi nghĩ cái này là do cậu ấy giống với bản gốc đấy.”
Thấy Min Ah-rin nói vậy, bản sao chạm mắt với Kim Woo-jin và tiến lại gần tôi. Đôi mắt của Kim Woo-jin cũng trở lên hung dữ hơn. Nghiêm túc mà nói, cái thằng này ấy....
“Phải. Hẳn là vậ....”
Chụt.
Tôi ngừng lại vì có cảm giác là lạ trên má. Một âm thanh dễ thương chợt vang lên trong phòng, ngay nơi chúng tôi đang nghiêm túc bàn chuyện về năng lực.
Tôi sửng sốt quay sang bên cạnh và bản sao đang cười một nụ cười rạng rỡ với tôi. Cha nội này thơm vào má tôi, như một đứa con nít vậy.
“Thằng khốn điên khùng kia—!”
Trước tiếng hét giận dữ của Kim Woo-jin, bản sao đang trong vòng tay tôi liền lập tức biến mất. Kim Woo-jin đùng đùng cắt đứt dòng năng lượng của mình. Vòng tay trống rỗng, cùng bao tiếc nuối tràn về.
“Sao cậu lại tức giận thế hả? Trẻ con nó thường làm vậy mà.”
“Phải đấy. Cậu ấy cũng dễ thương nữa.”
“Cả hai người.... Cả hai đều mất trí hết cả rồi.”
Kim Woo-jin dùng cả hai tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình. Có lẽ cậu ta đang thấy xấu hổ vì những gì bản sao kia đã làm. Tôi không biết sẽ mất bao lâu để cậu ta có thể kiểm soát được nhân bản của mình sau này đây.
“Đừng có vậy mà, hãy suy nghĩ lạc quan lên nào. Đó là một kỹ năng khá tốt đấy chứ.”
“Sao lần này cậu không nhân cơ hội thử thương lượng mức lương của mình với Hội trưởng nhỉ? Cậu đã từ hạng C lên hạng A mà. “
“Ồ. Hay đấy.”
Trong khi đang cùng nhau hợp trí với Min Ah-rin để moi thêm ít tiền từ Cheon Sa-yeon, thì bỗng có người đến gõ cửa phòng bệnh.
“Buổi sáng tốt lành.”
Là Woo Seo-hyuk đến thăm. Sau khi chào hỏi qua chúng tôi, anh ta đưa xấp tài liệu mang theo cho Kim Woo-jin.
“Tôi sẽ đi cùng cậu đến trung tâm kiểm định. Hãy đọc tài liệu trên đường đi.”
“Là Hội trưởng cử anh tới à?”
“Đúng vậy. Chúng ta phải rời đi trong mười phút để có mặt đúng giờ.”
Nếu anh ta đã nói vậy rồi.
Cũng không có nhiều việc phải làm, thế nên chúng tôi quyết định đi ngay.