Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 71: Chương 71: Thăng hạng(2)




Trung tâm kiểm định cách trụ sở quản lý Công Hội khoảng mười phút.

Khi chúng tôi bước vào trung tâm kiểm định dưới sự hướng dẫn của Woo Seo-hyuk, một người phụ nữ trong bộ vest chỉnh tề đã nhận ra chúng tôi khi cô tiến lại gần.

“Chào mừng, Công hội Requiem. Tên tôi là Park Ji-won. Trưởng nghiên cứu của trung tâm.”

Park Ji-won cười rạng rỡ bắt tay với tôi và hỏi.

“Tôi nghe chuyện từ Hội trưởng Cheon Sa-yeon rồi. Hôm nay ai sẽ là người đánh giá vậy.”

“Người này.”

Woo Seo-hyuk nói rồi đẩy Kim Woo-jin về phía trước, khi cậu ta đang đứng phía sau tôi. Kim Woo-jin cau mày với vẻ u sầu.

“Là Kim Woo-jin- nim đúng không? Theo tôi nào. Tôi sẽ hướng dẫn cậu đến phòng đánh giá.”

Không biết Kim Woo-jin có bất mãn hay không, Park Ji-won vẫn giữ nguyên nụ cười khi dẫn đầu và chỉ dẫn cho chúng tôi.

“Khi tôi nghe tin có người từ hạng C lên hạng A, tôi đã trì hoãn lịch của tất cả những năng lực giả khác lại. Tôi sẽ cố gắng hết sức vì Hội trưởng Cheon Sa-yeon đã trực tiếp giao cho tôi.”

Trung tâm kiểm định lớn hơn tôi tưởng. Nó rất náo nhiệt, luôn tấp nập người người đến nhận kết quả sau khi thức tỉnh, hoặc có những người muốn kiểm tra cấp hạng hay hiệu suất của một vật phẩm.

“Nếu cậu đã đọc tài liệu mà chúng tôi đã gửi cho cậu rồi, thì cậu nên biết rằng chúng tôi là trung tâm đánh giá có quy mô lớn nhất ở Hàn Quốc. Vì chúng tôi có đội ngũ nghiên cứu kiểm định giàu kinh nghiệm và có đầy đủ các thiết bị hiện đại, cậu có thể nhận được các lần đánh giá chính xác và an toàn hơn rất nhiều.”

Giọng nói của Park Ji-won giới thiệu về cơ sở khi cô ấy đi qua hành lang, tràn đầy sự tự tin. Khi chúng tôi đi vào thang máy và đến phòng đánh giá cơ bản trên tầng ba, cô ấy nhìn chúng tôi và nói.

“Chỉ những người được kiểm định mới có thể vào— đối với những người khác chúng tôi đề nghị mọi người hãy đợi ở bên ngoài. Mất khoảng hai giờ để hoàn thành toàn bộ quá trình, từ đánh giá cơ bản đến chuyên sâu và phân tích năng lực. Ở trung tâm có cả quán cafe để mọi người ngồi đợi đó nha.”

Khi nghe vậy, Kim Woo-jin trông có hơi u buồn. Cậu ta không muốn đi vào kiểm tra một mình nhỉ. Tuy nhiên, chúng tôi không thể vào theo được, nên chúng tôi chỉ có thể giao Kim Woo-jin cho Park Ji-won và các nhà nghiên cứu thôi.

“Chúc may mắn nhé.”

Khi tôi tạm biệt Kim Woo-jin đang nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh như thể hy vọng điều gì đó, khi cậu ta quay lưng đi với vẻ mặt thất vọng.

Chúng tôi tiễn Kim Woo-jin vào phòng đánh giá xong, và vì không có việc gì để làm nên chúng tôi đi tới quán cà phê mà Park Ji-won đã đề cập. Nhìn thấy chiếc bánh pho mát được bày biện trên kệ, Min Ah-rin kéo tay tôi hào hứng.

“Bánh! Hãy đi gọi vài chiếc bánh nhé!”

“Bánh ổn đấy. Woo Seo-hyuk- ssi, anh có muốn uống gì không?”

“Tôi sẽ lấy một cốc Americano.”

“Nếu mọi người đã lấy vậy rồi, thế ta lấy thêm bánh socola được không?”

“Ừ, được thôi.”

Tôi gật đầu khi rút thẻ ra với ý định muốn mua thứ gì đó cho Min Ah-rin, cô ấy cũng đã phải chống chịu cho đến tận bây giờ rồi mà. Min Ah-rin cũng là người yêu thích đồ ngọt như tôi, đã gọi món tráng miệng và đồ uống như thể cô sắp hết hơi tới nơi vậy, và Woo Seo-hyuk lùi lại một bước khi quan sát. Tôi có thể nhận thấy rằng anh ta không đời nào muốn tham gia cùng chúng tôi.

“Liệu tôi có thể đánh chén hết tất cả được không đây?”

Sau khi gọi đồ, Min Ah-rin trông có vẻ hối hận khi cô ấy quay lại. Thanh toán xong, tôi cất lại thẻ vào ví và an ủi cô.

“Không sao đâu. Cứ ăn đi và nếu thấy no thì cô có thể bỏ nó lại.”

“Yi-gyeol- ssi.... Cảm động quá.”

Như thể cổ rất vui khi nghe tôi trả lời vậy, Min Ah-rin mỉm cười mãn nguyện và đưa khay đầy đồ tráng miệng và đồ uống cho Woo Seo-hyuk. Woo Seo-hyuk, người đột nhiên cầm một cái khay trên tay, nhìn theo chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu.

- -----------------------

“Không có phần cho tôi à....”

“Cậu xong hết rồi hả?”

Đánh giá kết thúc sớm hơn dự kiến— Kim Woo-jin đã trở ra sau chưa đầy hai giờ. Thấy chúng tôi đang trò chuyện với món tráng miệng và đồ uống chất đầy trên bàn, Kim Woo-jin liền bĩu môi.

“Vất vả cho cậu rồi.”

Tôi nghĩ cậu ta sẽ giận lắm đây, thế nên tôi kêu Kim Woo-jin ngồi xuống ghế khi đẩy một món tráng miệng tới cho cậu ta. Kim Woo-jin liếc nhìn tôi, bắt đầu thư giãn và im lặng ăn bánh.

“Có ra được kết quả không?”

“Đại loại vậy. Các chi tiết sẽ được gửi qua giấy vào ngày mai.”

Kim Woo-jin nhanh chóng ăn chiếc bánh vì đói, nói vậy.

“Tôi đã được xác nhận là một pháp sư nhân bản hạng A. Nếu tôi rèn luyện đúng cách, thì tôi có thể tạo được tối đa hai nhân bản, và nếu tôi kích hoạt năng lực của mình, thì cơ thể tôi cũng sẽ được gia cố.”

“Cậu nói là nó được gia cố lên á— đây là một kỹ năng bổ sung sao?”

Trước câu hỏi của Min Ah-rin, Kim Woo-jin lắc đầu.

“Nó không đến mức đó đâu.”

Người ta nói một đòn tấn công của hạng B là sẽ có thể gây nên chấn thương. Nếu vậy, nó có nghĩa là Kim Woo-jin và bản sao của cậu ta sẽ không thể bị thương bởi những đòn tấn công từ dưới hạng C được.

“Dù cho cơ thể của cậu đã được gia cố, thì cậu vẫn cần phải có kỹ năng chiến đấu do cậu có chia sẻ các giác quan với nhân bản của mình.”

“Chắc chắn rồi.”

Woo Seo-hyuk yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện, đã lấy điện thoại ra khi anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Giờ đã làm xong cả rồi, chúng ta nên chuẩn bị trở về Hội thôi. Tôi sẽ báo cáo lại với Hội trưởng, nên hãy đi xuống trước đi.”

“Được rồi.”

Sau khi dọn bàn và để lại Woo Seo-hyuk, tôi xuống tầng một rồi dừng bước lại. Có rất nhiều phóng viên, những người mà chúng tôi đã không thấy trong buổi sáng nay, giờ đã vây kín ở lối vào của trung tâm.

“Dừng lại. Đợi chút đã.”

Tôi nhanh chóng bắt lấy Kim Woo-jin đang dửng dưng chuẩn bị rời đi, rồi nhìn xung quanh. Có vẻ như là có cả camera từ các đài truyền thanh nhỉ.

Min Ah-rin, người cũng hiểu tình hình như tôi, mang vẻ lo lắng.

“Ôi trời, tôi nghĩ tin tức đã bị truyền ra rồi.”

“Han Yi-gyeol- ssi.”

Woo Seo-hyuk theo sau chúng tôi đi xuống tầng một, vội vàng tiến lại gần.

“Có vẻ như thông tin về cấp hạng của Phụ tá Kim Woo-jin đã được đăng lên mạng rồi. Hội trưởng nói là hiện đang cử nhân viên an ninh tới, nên một lát nữa chúng ta mới đi được.”

Woo Seo-hyuk mở trang web cổng thông tin trên điện thoại của anh ta và đưa nó cho tôi. Tên của Kim Woo-jin đã có trong danh sách tìm kiếm rồi này.

「Xếp hạng xu hướng tìm kiếm

1, Hạng A

2, Requiem Kim Woo-jin

3, Thăng hạng

4, Kim Woo-jin hạng C

5, Kim Woo-jin 」

Dù có tên trong danh sách tìm kiếm nhưng biểu cảm của Kim Woo-jin vẫn không có nhiều biến động. Kim Woo-jin chỉ có vẻ khó chịu và thấy những thứ này thật phiền phức.

“Tôi nghĩ nó sẽ thu hút được nhiều sự chú ý, nhưng tôi không ngờ nó lại nhanh đến mức này.”

“Lúc này lại có thêm phóng viên đến rồi kìa. Phía trung tâm đã ngăn họ lại ở một mức nào đó rồi, nhưng mà.... “

Trước những lời nói của Min Ah-rin, Woo Seo-hyuk nhìn ra bên ngoài với vẻ bối rối. Các nhân viên an ninh có di chuyển nhanh đến mấy thì cũng phải mất ít nhất ba mươi phút mới đến được.

Tôi thở dài rồi lên tiếng.

“Không còn cách nào khác nhỉ. Woo Seo-hyuk- ssi, hãy hủy lệnh gọi nhân viên an ninh đi. Rồi cứ thế bay thôi.”

“Thế có ổn không?”

“Bốn người thì vẫn ổn. Chứ nếu chúng ta cứ ở đây, nó cũng chỉ gây phiền toái cho trung tâm thôi.”

“....Tôi hiểu rồi.”

Suy nghĩ một hồi, Woo Seo-hyuk cuối cùng cũng gật đầu.

“Tốt hơn là chúng ta nên rời đi trước khi đám phóng viên tới nhiều hơn. Rồi những người đó cũng chẳng còn tụ tập ở đây nữa đâu.”

“Ý hay đấy.”

“Kim Woo-jin, cậu thấy sao?”

“Tôi không quan tâm.”

Sau khi thảo luận xong, chúng tôi không trì hoãn lại thêm nữa rồi bước ra khỏi tòa nhà. Khi chúng tôi xuất hiện, các phóng viên đang chờ sẵn ngoài đó đã nhanh chóng bắt đầu chụp hình.

“Năng lực giả Kim Woo-jin!”

“Hãy trả lời phỏng vấn một chút đi!”

“Hãy nói đôi lời về cấp hạng của cậu!”

Kim Woo-jin cau mày trước lồng ánh sáng trắng xóa. Số lượng phóng viên tôi nhìn thấy từ đây nhiều hơn hẳn so với lúc tôi nhìn thấy họ từ bên trong trung tâm. Tôi chắc chắn cả ba đã nắm lấy cánh tay của tôi trước khi kích hoạt năng lực của mình để nhanh chóng tẩu thoát.

“Ôi, ôi?”

“Làm ơn chờ một chút! Năng lực giả Kim Woo-jin!”

“Đó là người sở hữu kỹ năng bay!”

Khi chúng tôi bay lên, các phóng viên hoang mang hét lớn tên của Kim Woo-jin. Tôi bắt đầu di chuyển hướng về phía Hội, bay cao đến mức mà tôi còn không nhìn thấy chân của mình nữa.

“Mọi người, hãy cẩn thận đừng buông tay ra nhé.”

“Quao, thật tuyệt vời. Cuối cùng thì tôi cũng được trải nghiệm năng lực của Yi-gyeol- ssi rồi này.”

“Nó không tuyệt như cô nghĩ đâu? Nó rất cao đấy— Cô không sợ hả?”

“Tôi đang vui lắm. Tôi không có sợ độ cao. Hai người ổn chứ?”

“Vâng.”

Woo Seo-hyuk điềm tĩnh trả lời câu hỏi của Min Ah-rin, và Kim Woo-jin gật đầu nhưng vẫn nắm chặt lấy cánh tay tôi. Nghĩ lại, Kim Woo-jin đã rất kích động trong lần cuối cùng chúng tôi đến gặp Cha Soo-yeon. Cậu ta giả vờ như không có gì, nhưng không phải là cậu sợ độ cao à? Tôi hơi hạ thấp độ cao của chúng tôi xuống.

Chúng tôi đáp xuống Công hội Requiem một cách an toàn. May thay, phía trước Hội, không có một phóng viên nào trong tầm mắt cả, có lẽ là do Cheon Sa-yeon đã ra tay nhỉ.

“Chúng ta hãy đến phòng đại diện. Hội trưởng đang đợi cậu đấy.”

Woo Seo-hyuk nói với Kim Woo-jin và tôi sau khi trao đổi vài lời với người phục vụ ở phía trước cửa Hội.

“Tôi sẽ quay lại với nhóm Healer bây giờ. Hẹn gặp lại nhé.”

Bỏ lại Min Ah-rin, người đã có lịch trình ban đầu, tôi đi lên phòng đại diện nằm trên tầng cao nhất.

Như thể đang đợi chúng tôi, Cheon Sa-yeon đóng tài liệu mà hắn đang xem và lên tiếng.

“Cậu đến sớm hơn tôi dự kiến đấy.”

“Tôi chỉ dùng năng lực của mình thôi. Thông tin về Kim Woo-jin— ai đã làm rò rỉ nó?”

“Tôi đoán đó là nhân viên của bên trung tâm kiểm định, nhưng giờ nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Dù sao, ngay sau khi hạng A được xác nhận thông qua đánh giá, tôi cũng đã chuẩn bị việc tiết lộ thông tin rồi.”

“Tôi nghĩ nó sẽ được coi như một tin đồn chưa được xác nhận. Nó vẫn chưa công bố chính thức, nhưng mới thế này thôi mà đã nhức hết cả đầu rồi.”

“Sau khi công bố chính thức, nó sẽ còn náo động hơn nhiều. Khi đó, đến cả truyền thông nước ngoài cũng sẽ kéo xô đến đây.”

Kim Woo-jin không đặc biệt hứng thú với chuyện này và thậm chí còn có vẻ thấy nó hơi phiền phức nữa, thế nên tôi đang rất quan ngại đây. Có lẽ nhận ra sự lo lắng của tôi, Cheon Sa-yeon từ tốn nói.

“Không giống như cậu, Han Yi-gyeol, Kim Woo-jin là thành viên của một Hội. Cậu không cần phải lo lắng quá vì cậu ta sẽ được quản lý và bảo vệ bởi Công hội.”

“Nếu thế.... Thật là nhẹ nhõm.”

Tôi miễn cưỡng nói vậy khi nhìn Kim Woo-jin.

“Hội trưởng nói đúng đấy. Đừng lo lắng quá.”

Kim Woo-jin tự đắc gật đầu trước cái nhìn của tôi. Tôi không biết liệu tôi có thể tin vào cậu ta vậy có được không.

“Kim Woo-jin. Tôi sẽ cung cấp cho cậu phòng tập luyện số 17 trong một thời gian. Tôi cũng đã chọn ra các thành viên cấp S trong Hội để chỉ dạy cho cậu rồi, vậy nên từ ngày mai, hãy bắt đầu rèn luyện năng lực của cậu và luyện tập mỗi lần trong sáu giờ.”

“Vâng thưa Hội trưởng. Cảm ơn ạ.”

Dù cho sáu giờ đồng hồ sẽ rất cực nhọc, nhưng Kim Woo-jin vẫn gật đầu mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào. Phải rồi, tôi cũng nghĩ cậu ta cần phải luyện tập mà, nhưng sáu tiếng đồng hồ thì quá dài rồi đấy.

“Công bố chính thức được ấn định là bốn ngày kể từ bây giờ. Cho đến lúc đó, hãy học cách kiểm soát nhân bản của cậu.”

“Vâng, thưa Hội trưởng.”

“Và Han Yi-gyeol.”

Gì hả. Tôi căng thẳng khi Cheon Sa-yeon nhìn tôi. Hắn gọi tôi để làm gì nữa?

“Tôi sẽ gửi một món quà đến phòng của cậu vào khoảng tuần tới. Đó là một vật quan trọng, vậy nên hãy đảm bảo rằng cậu sẽ nhận được nó.”

“Một món quà á?”

Sao tự nhiên lại là quà? Tôi nghiêng đầu vì không biết đó là gì, nhưng thay vì đưa ra câu trả lời thích đáng, Cheon Sa-yeon lại nhếch khóe miệng lên cười tinh nghịch.

“Nếu sau khi cậu nhận nó xong mà có thắc mắc gì, thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào nhé.”

“....Ừm, vâng Hội trưởng.”

Tôi thấy cứ kỳ kỳ sao ấy, nhưng tôi vẫn gật đầu. Tôi không biết nó sẽ là gì, nhưng chắc không cần phải từ chối đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.