Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 72: Chương 72: Thăng hạng(3)






Trong một ngôi nhà tối mịt, nơi chỉ có ánh trăng chiếu rọi, một người đàn ông thở hắt một hơi rồi phun ra những lời chửi bới.

"Chết tiệt, thằng khốn chó chết.... mày nghĩ tao là ai chứ...."

Mỗi lần người đàn ông mở miệng đều tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Người đàn ông uống hết ly này đến ly khác trong bộ vest tàn tạ, không nén nổi cơn giận mà ném ly rượu xuống đất.

Xoảng!

Ly rượu vỡ tan. Sau đó, người đàn ông hất phăng đống chai rượu chất đống trước mặt rồi lật đổ cả chiếc bàn. Tiếng đập phá, đổ vỡ vang lên trong căn nhà một hồi.

"Haa, haa...."

Rầm, rầm ầm.

Vừa kích động vừa say xỉn, khiến năng lượng của hắn dao động mạnh. Tòa nhà rung chuyển từ năng lực không kiểm soát của hắn.

Người đàn ông nhắm chặt mắt lại. Hắn nhớ lại ánh mắt khinh thường nhìn vào hắn.

- Thằng khốn vô dụng.

- C-Cha!

- Cút đi. Đừng quay về cho tới khi nào tao gọi mày.

- K-khoan đã, làm ơn! Cha ơi!

- Sao mà một thứ vô dụng thế này lại là con trai tao chứ.... hừ, chậc. Mày không nghe thấy tao bảo mày cút đi à?

Không thể nào. Dù có chuyện gì xảy ra, đến bây giờ, cha hắn vẫn chăm lo cho hắn nhiều như chính bản thân hắn cơ mà.

Nghĩ lại thì, hắn nghe được một tin đồn nổi lên trong giới chính trị gia trẻ tuổi rằng Cha đang đặc biệt quan tâm tới một cậu chàng nào đó. Không thể có chuyện Cha sẽ vứt bỏ đứa con đẻ của mình để nuôi kẻ khác được?

"Chó chết.... chó chết!"

Rầm, ầm!

Mặt đất lại rung chuyển một lần nữa, và dữ dội hơn. Người đàn ông suy ngẫm, liệu hắn có nên đi khuấy đảo mọi thứ lên không? Về khoản năng lực, thì hắn ta có thể làm nó ngay bây giờ cũng được ấy chứ.

Đúng thế, để tâm đến những kẻ cặn bã thì có gì hay cơ chứ? Nếu hắn định phá hủy mọi thứ, tốt nhất là nên bắt đầu với trụ sở quản lý kia....

"Không. Không phải cái đó."

Đôi mắt điên cuồng của người đàn ông lóe lên.

Cheon Sa-yeon, thằng khốn đó. Một thằng mồ côi bẩn thỉu trèo cao mà không biết vị trí của mình. Hắn phải bắt đầu với thằng khốn đó trước....

"Ôi trời. Đây như cái chuồng lợn vậy."

"....!"

Người đàn ông đang cười khúc khích một mình bỗng giật mình vì có giọng nói lạ phát ra từ sau lưng.

"Mày— Mày là ai?"

Một người lạ ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest đen, chậm rãi bước ra từ bóng tối. Nhìn thấy chiếc mặt nạ trắng bong trên mặt người kia, người đàn ông sợ hãi loạng choạng lùi về phía sau.

"M-mày chui từ đâu ra thế? Bảo vệ đang làm gì thế hả? Biến đi...."

"Thật ồn ào."

Đối phương búng nhẹ ngón tay. Sau đó, miệng người đàn ông nín chặt lại. Người đàn ông hoang mang rên rỉ lầm mò chạm vào miệng hắn, nhưng đôi môi của hắn thậm chí chẳng hề chuyển động.

"Ngươi là Kang Seung-geon đúng không, một năng lực giả hạng S của Hàn Quốc?"

Người đàn ông tên Kang Seung-geon ấy, sợ hãi tột cùng liền ngã quỵ xuống đất với khuôn mặt tái mét. Người trước mặt quá đáng sợ. Kang Seung-geon vật lộn và cố gắng trốn thoát, bị nỗi sợ mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước một con quái vật làm cho choáng váng, nhưng hắn ở trong đống rượu kia chỉ trượt chân ngã xuống trong tuyệt vọng.

"Haha, buồn cười thật đấy. Bẩn thỉu, hôi hám, ngu ngốc... Hoàn toàn xứng đáng với một gã sống trong cái chuồng lợn."

Người đàn ông đeo mặt nạ tiến lại gần, đá mạnh vào những chiếc ly và chai rượu đang lăn lóc trên sàn. Đôi giày đen của gã phản chiếu lấp lánh dưới ánh trăng.

"Ta không muốn ở cái nơi bẩn thỉu này quá lâu, nên đừng lo. Chỉ cần ngươi trả lời là sẽ hợp tác, thì ta sẽ rời đi ngay."

"Ư...Ưmm!"

"Câu trả lời của ngươi là gì nào?"

Kang Seung-geon, rên rỉ với cái miệng đang bị bịt kín đã nhanh chóng gật đầu. Thấy vậy, người kia phá lên cười hài lòng và lấy ra một thứ gì đó.

"Ư, Ưmm....?"

Nằm trên lòng bàn tay đeo găng tay trắng tinh kia, là một quả cầu có màu kỳ lạ. Ngay cả khi chỉ cần nhìn vào nó thôi, cái bản năng không muốn chạm vào quả cầu phát sáng kia liền dâng lên trong hắn.

"Ta nghe nói trụ sở quản lý sẽ sớm tổ chức một bữa tiệc."

"...."

"Ngươi mà cũng không thể tham dự sao? Trưởng Hội Blun."

Kang Seung-geon ngước đôi mắt run rẩy nhìn gã trước lời thầm thì tối nghĩa đó. Khi nhìn vào khuôn miệng tươi cười hình lưỡi liềm được khắc trên mặt nạ, đôi mắt của hắn vặn vẹo như thể não của hắn đang bị bóp nát vậy.

"Bây giờ, ngươi hãy nghe cho cẩn thận và làm theo những gì ta nói đây...."

Đột nhiên, quả cầu được đặt vào tay của Kang Seung-geon. Đôi mắt của Kang Seung-geon, khi hắn cầm lấy quả cầu bằng cả hai tay, dần nhòe đi.

- ------------------------

[Công bố chính thức về chủ đề nóng gần đây, Kim Woo-jin của Công hội Requiem, hiện đang được săn đón. Vào ngày 21, Kim Woo-jin đã chính thức được xác nhận là hạng A tại trung tâm kiểm định, chứng tỏ rằng cấp hạng của một người có thể nâng lên được....]

Tôi bật TV khi nằm trên ghế sofa, Cheon Sa-yeon và Kim Woo-jin trong bộ vest đen xuất hiện trên màn hình.

[Nhiều người đã hỏi tôi, nhưng tôi không rành về việc nâng cao được cấp hạng của mình lắm. Đây là một chuyện rất may mắn với tôi....]

Kim Woo-jin điềm tĩnh trả lời tất cả câu hỏi đến từ các phóng viên.

'Cậu nổi tiếng hơn rồi đấy, Kim Woo-jin.'

Trước đây cũng không đến nỗi tệ, nhưng ngoại hình của cậu ta hẳn là đã có chuyển biến sau khi trở thành hạng A. Khi thấy cậu ta ăn mặc chỉnh tề thế kia, tôi cảm giác vẻ ngoài cậu ta sáng sủa hơn hẳn.

Nhìn Kim Woo-jin vui vẻ vậy, tôi đặt xấp giấy đang cầm trên tay xuống. Đó là dữ kiện của cổng mà Kim Woo-jin nhận được trước khi cậu ta tham gia buổi công bố chính thức.

"Hử?"

Tôi đang đọc dở phần nguyên do cổng cấp C biến thành cấp B của Hội Jayna thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Không thể nào Kim Woo-jin lại quay về sớm thế được. Min Ah-rin cũng nói là hôm nay cô ấy bận.

'Là ai vậy nhỉ?'

Sau khi cất dữ kiện đi, tôi ra ngoài và thấy người nhân viên của Cheon Sa-yeon đang đứng đó, khi trên tay cầm một chiếc hộp lớn.

"Hội trưởng bảo đưa nó cho cậu."

"À cảm ơn anh."

Khi ấy tôi mới nhớ lại những lời của Cheon Sa-yeon nói rằng hắn sẽ gửi một món quà đến. Chiếc hộp mà người nhân viên đưa cho nó nặng hơn tôi tưởng.

Khi trở về phòng, do không có bàn để đặt nó lên, tôi bèn để nó xuống giường. Chiếc hộp quá sang trọng nếu mà để nó xuống sàn.

"....Cái gì thế này?"

Bên trong là một bộ com-lê. Từ áo trắng sơ mi đến cả giày, khuy măng sét cùng đồng hồ. Đây là lần đầu tôi thấy một bộ đồ được để trong một chiếc hộp như thế này, thế nên tôi có hơi bối rối.

Hắn nói đây là một món quà, nhưng đây như thể hắn đưa cho tôi một bộ đồ để mặc đi dự tiệc vậy. Tôi nhìn vào chiếc áo khoác đen pha chút xanh lam mà tôi lấy ra.

Đó là một thiết kế đề cao tính hình thức, kiểu dáng hai hàng khuy không quá cầu kỳ. Nó hẳn khá đắt tiền đấy vì khi cầm trên tay tôi thấy nó trơn mịn luôn này.

Khi tôi nhìn bộ quần áo hắn gửi theo thói quen của tôi trước kia, tôi khẽ lắc đầu.

Rất có chủ ý đây. Nhìn mấy chiếc khuy măng sét được gắn những viên ngọc đỏ hoa mỹ này xem, tôi day day trán mình.

Tôi vẫn chưa thử nó, nhưng rõ ràng là nó hoàn toàn vừa vặn với cơ thể tôi. Cheon Sa-yeon đã biết số đo của Han Yi-gyeol, thế nên nó chắc chắn là được may theo đúng kích cỡ như vậy rồi.

'Sẽ mất ít nhất một tháng để làm hoàn chỉnh nó.... Hắn đã bắt đầu chuẩn bị nó từ khi nào chứ?'

Suy nghĩ rằng đây sẽ là một vố đau cứ quẩn quanh tâm trí tôi. Tôi đã chấp nhận thỏa thuận và tôi không thể rút khỏi nó.

Dù sao thì, đúng là tôi cần quần áo để mặc, nên tôi quyết định giữ lại bộ đồ.

Ngày diễn ra bữa tiệc, được biết từ Cheon Sa-yeon nó sẽ rơi vào thứ bảy tới. Vì tất cả các Trưởng Hội trên toàn quốc sẽ quy tụ về, ngay cả có Cheon Sa-yeon bên cạnh, thì tôi vẫn sẽ phải cảnh giác để tránh có bị bắt.

'Chắc chắn Công hội Jayna sẽ đến này, và còn Roheon.... Ha Tae-heon sẽ ở đó nhỉ.'

Bây giờ anh ta đã trở thành Phó Hội rồi mà, thế nên đâu thể tránh được. Jayna cũng có Phó Hội rồi nên chắc cổ sẽ là bạn đồng hành đi cùng.

Nghĩ về nó thì, trong số các Công hội ở Seoul, thì chỉ có mỗi vị trí Phó Hội Requiem là còn trống nhỉ. Cheon Sa-yeon quản lý công việc rất tốt, hắn không hẳn là cần một người như vậy. Tuy nhiên, nếu mà có một Phó Hội thật, tôi sẽ không can thiệp vô nó đâu.

Thật tuyệt khi có thể đến một nơi quan trọng như vậy để thu thập thêm thông tin, nhưng cái suy nghĩ phải đi chơi với Cheon Sa-yeon cả ngày coi bộ sẽ khổ sở lắm đây.

'Cầu mong, hãy chỉ là những rắc rối mà tôi có thể xử lý được thôi....'

Tôi thở dài lo lắng.

- ----------------------

"Khi kết thúc cậu sẽ quay về luôn chứ?"

Kim Woo-jin ủ rũ hỏi.

Đến ngày tham gia bữa tiệc, cậu ta đã ở bên cạnh tôi suốt thời gian tôi mặc vest.

"Chắc chắn rồi."

"Và tôi không thể đi sao?"

"Cậu không thể."

Tôi không nói với Kim Woo-jin về thỏa thuận mà tôi đã giao kèo với Cheon Sa-yeon. Tôi quyết định vậy là mong muốn rằng Kim Woo-jin sẽ không cảm thấy có lỗi hay mắc nợ gì tôi cả.

Hơn nữa, nếu cậu ta mà phát hiện ra tôi làm thỏa thuận vì cậu, thì chắc chắn mọi thứ mà cậu ta làm sẽ còn nhiều hơn hẳn những thứ trước đây luôn ấy. Ngay cả với bây giờ, mỗi khi cậu ta quay về từ phòng tập đã kiệt sức và mệt mỏi lắm rồi, vậy nên tôi không thể để cậu ta phải chịu thêm điều gì nữa.

"Được rồi...."

Nhận ra bản thân không thể làm gì trước câu trả lời kiên quyết của tôi, Kim Woo-jin miễn cưỡng gật đầu.

Tôi thắt chiếc cà vạt cùng màu với áo khoác và cài khuy măng sét vào tay áo sơ mi. Quả nhiên, bộ đồ vừa khít cơ thể Han Yi-gyeol luôn này.

Tôi đổi chiếc vòng tay cấp A đang đeo ở cổ tay trái sang cổ tay phải và đeo đồng hồ vào cổ tay còn trống của mình. Sau khi đeo tất cả các phụ kiện xong, tôi ngắm lại toàn bộ ngoại hình của mình trong gương. Nó cũng không tệ.

"....Gì đây.... Sao việc này cậu cũng giỏi vậy?"

Kim Woo-jin đã dõi theo quá trình từ phía sau tôi, đỏ mặt khi lầm bầm. Tôi có chút cáu nhưng vờ như không nghe thấy khi bình thản đáp lại.

"Chỉ là mặc quần áo thôi mà."

Khi tôi bước ra cửa, Kim Woo-jin liền đi theo sau tôi. Trong tâm trí tôi cứ hiện lên suy nghĩ rằng đây là cảnh con chó đang ra tiễn chủ của nó đi vậy.

"Tôi sẽ quay lại."

"Ừm...."

Bỏ lại Kim Woo-jin, tôi rời khỏi phòng và đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Do tôi đã được thông báo trước, tôi ra khỏi tầng hầm thứ tư, tôi thấy Cheon Sa-yeon đang đứng cùng một vài nhân viên ở đó.

"Hừm."

Khi tôi tiến lại gần, Cheon Sa-yeon nhìn tôi cẩn thận từ đầu đến chân với một nụ cười bí ẩn.

Tôi hỏi, khi không thể làm lơ nó đi được.

"....Gì vậy?"

"Nó hợp với cậu hơn tôi tưởng."

"...."

Tôi cau mày và nhìn bộ đồ của Cheon Sa-yeon. Đập vào mắt tôi một chiếc áo khoác màu be sẫm với áo sơ mi đen xám. Cùng với bộ com-lê hai hàng khuy đơn điệu là chiếc áo khoác đen được khoác hờ trên vai, nó tạo ra một bầu không khí vừa trầm ổn vừa trang nhã.

Cheon Sa-yeon để kiểu tóc lộ trán, ra hiệu cho tôi đến gần hắn hơn.

"Hự...."

Đi vài bước, hắn nắm lấy cà vạt của tôi rồi kéo nhẹ. Thắt lưng của tôi hơi cong về phía sau, khi khoảng cách giữa tôi và Cheon Sa-yeon càng thu hẹp lại.

"Thậm chí cậu còn biết cách đeo cà vạt này."

"Vâng, đương nhiên rồi...."

"Tôi cứ nghĩ cậu sẽ đến đây khi cầm theo chiếc cà vạt của cậu cơ chứ. Cậu còn biết cách để mặc bộ đồ nữa này. Nếu tôi mà biết vậy, tôi đã gửi cho cậu đai kẹp tất nữa rồi."

Nghĩ lại thì, hắn đã nói là nếu tôi có thắc mắc cái gì, tôi có thể đến gặp hắn bất cứ lúc nào sau khi nhận được quà nhỉ. Tôi cau mày, sau đó cong khóe miệng lên thành một nụ cười.

"Anh biết cách mơ cao xa quá đấy. Ngay cả nếu tôi có không biết đeo cà vạt, tôi cũng sẽ không đến gặp Hội trưởng đâu."

"Sao thế? Tôi tự tin là tôi có thể dạy cậu rất tốt đấy."

Tôi hất tay Cheon Sa-yeon đang kéo cà vạt của tôi ra và chỉnh lại nó.

"Phải ha. Thế sao chúng ta không bắt đầu khởi hành đi nhỉ?"

"Tất nhiên rồi."

Cheon Sa-yeon trên môi cười tủm tỉm khi mở cửa xe ra. Có gì mà tâm trạng hắn lại tốt thế nhở? Cheon Sa-yeon càng cảm thấy tốt bao nhiêu thì tôi càng lo lắng bấy nhiêu, do tôi đã có kinh nghiệm về mấy cái hiệu ứng tác động phụ bên ngoài thế này rồi.

- -------------------

Garter belt: Đai kẹp tất



Nó kiểu thế này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.