Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 64: Chương 64: Thật bất thường(3)




“Đây là gì vậy?”

“Một loại kẹo giúp làm giảm mệt mỏi. Nếu cậu không định ngủ thì ăn hãy cái này, nó sẽ giúp cậu tỉnh táo được vào ngày mai.”

Nó có màu xanh lam nhạt trông rất giống một viên kẹo. Tôi cảm kích nhìn anh rồi cho viên kẹo vào miệng.

“....Cậu cứ chỉ ăn vậy mà chẳng hề nghi ngờ gì tôi à.”

Vị nó ngọt hơn tôi tưởng so với một thứ giúp làm giảm cơn mệt mỏi. Lăn viên kẹo trong miệng khi tôi hỏi Woo Seo-hyuk.

“Vậy tôi có nên cảnh giác không?”

“Không cần vậy đâu, nhưng mà.... Cậu thích đồ ngọt à?”

“Vâng. Nó rất tuyệt.”

Tôi đi quanh cổng cả ngày khi phải suy nghĩ về nó đến đau cả đầu, nhưng đến khi ăn kẹo này vào, tôi cảm thấy miệng mình mát lạnh cùng với tâm trí nhẹ tênh.

“Vậy thì tốt rồi. Nó là vật phẩm rất dễ kiếm. Nhưng đôi khi nó lại không có hiệu lực với một số người.”

Nó là một vật phẩm khá thú vị. Nếu bạn ăn kẹo này, nó sẽ đánh bay cơn mệt mỏi của bạn. Vì tôi có một thể trạng hạng A, nên nếu tôi cứ duy trì vậy, tôi có thể tự do đi lại mà không cần ngủ trong cả một tuần liền.

“Anh kiếm nó ở đâu thế?”

Tôi hỏi Woo Seo-hyuk khi có ý định bản thân nên mua vài viên để mang theo bên mình.

“Kể cả nó có được làm ra an toàn nhất đi nữa, thì nó cũng không phải một vật phẩm hoàn toàn không có tác dụng phụ.”

Woo Seo-hyuk đáp lại với vẻ kỳ quái khi ngó lơ câu hỏi của tôi.

“Đúng vậy. Chà....Anh nói phải.”

Cà phê và mấy thức uống chứa caffeine cũng có tác dụng phụ mà. Thế nên, hẳn nhiên là thứ này cũng sẽ có tác dụng phụ rồi. Tôi bối rối nhìn anh.

“Tôi cũng có thể cho cậu thêm kẹo, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy Han Yi-gyeol- ssi sẽ đi lạm dụng chúng quá nhiều.”

Sao anh biết hay thế? Tôi ngượng ngịu gãi đầu và hỏi.

“Vậy, chúng có bán ở....?”

“Đúng là đây có bán chúng. Tôi nghĩ có khoảng hai mươi chỗ có bán.”

“Haha, thật không thế. Đừng vậy mà, hãy cho tôi biết đi.”

“Xin lỗi cậu.”

“Tôi là hạng A này, thế nên dù có ăn một chút thôi cũng chẳng xảy ra chuyện nghiêm trọng nào đâu.”

Tôi năn nỉ một lần nữa, nhưng Woo Seo-hyuk vẫn kiên quyết như vậy.

“Tôi xin lỗi.”

“....”

Nếu anh mà như thế này thì đáng ra ngay từ đầu anh không nên đưa nó cho tôi mới phải. Anh đã làm tôi hào hứng đến vậy mà, quá đáng thật.

Tôi thầm rủa trong lòng khi nghĩ vậy.

'Tôi sẽ đi nhờ Cheon Sa-yeon giúp tôi.'

Không hiểu sao, tôi thấy càng ngày càng có nhiều thứ tôi cần ở Cheon Sa-yeon.

- -----------------------

Trong lúc các hội viên đang thu dọn nệm của họ, bên Park Geon-ho, Woo Seo-hyuk và tôi thì đang họp mặt với nhau lần nữa. Để quyết định xem nên làm gì với lối đi ẩn bên cạnh lối lên tầng hai.

“Nói thật thì, tôi nghĩ nó cũng đáng để vào xem chút mà, cơ mà tôi sẽ không ngoan cố làm thế nữa đâu.”

“Tôi không phiền nếu chúng ta chỉ ghé qua một chút đâu, nhưng với tư cách là người phụ trách, tôi không thể để cậu một mình được.... Lần này, tốt hơn hết là cậu đi một mạch lên thẳng tầng ba luôn đi.”

“Bọn tôi cũng nghĩ vậy đấy. Chúng ta không cần phải đi tìm hiểu vấn đề đâu.”

Sau cuộc thảo luận ấy, chúng tôi chốt lại rằng sẽ không đi vào đó. Dù có hơi tiếc, nhưng để lần sau quay lại cũng được.

“Ài, thế này chẳng vui gì cả.”

“Cấp quái vật cứ tụt thế này chán quá.”

“Tôi muốn chạm trán với các con quái mới ở những khu vực mới cơ!”

“Thế thử đi hết đường lên tầng ba xem?”

“Phải ha. Ngoại trừ mấy tên khó ở kia ra~”

Nói đúng hơn thì, chính những hội viên này là đang không tán thành với quyết định đưa ra ấy. Một bên không muốn tham chiến mệt mỏi nhìn bên hiếu chiến kia, những người tràn đầy khí thế sau đợt nghỉ ngơi đang sôi nổi chuyện trò.

“Phản đối. Việc thay đổi kế hoạch rồi cả lịch trình kéo dài hơn dự kiến đã đủ tệ lắm rồi.”

“Sao cơ? Lập trường của cậu đã đổi rồi à. Vừa mới hôm qua, Đội trưởng còn là người nói 'triển thôi' cơ mà.”

“Cậu đang bán đứng tôi đấy à?”

Park Geon-ho khinh thường nói với những hội viên lên tiếng phản đối.

“Mấy tên khốn ngu ngục này. Cậu nghĩ tôi đổi ý chỉ vì sợ bị kỷ luật thôi sao?”

“Không phải à?”

“Rồi sao?”

“Dù sao, bị kỷ luật thì cũng chỉ là đi viết kiểm điểm thôi. Thậm chí đấy còn chẳng phải là lần đầu tôi đi viết thứ đó. Cái điều mà tôi thực sự sợ kia....”

Park Geon-ho nghiêm mặt hạ giọng nói tiếp.

“Là bị Hội trưởng triệu tập ấy. Không có vui vẻ gì đâu. Tôi cảm giác rằng. Nếu mà hành động hấp tấp thì tôi sẽ bị gọi hồn đến phòng đại diện ngay....”

Tôi thở dài. Tất nhiên. Từ đầu đến cuối toàn là xạo ke cả đó.

Khá thú vị khi nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt của những hội viên đó. Quay qua nhìn bên cạnh, Woo Seo-hyuk cũng đang khinh bỉ nhìn Park Geon-ho.

Những hội viên bị Park Geon-ho thuyết phục đều im lặng mà làm theo chỉ thị. Khi chúng tôi đi lên cầu thang tầng hai, xuất hiện một cánh cửa lớn được làm bằng đá cát.

“Để xem nào.”

Park Geon-ho dùng chân đá mạnh lên mấy đống cát chắn trước cửa, khi giẫm lên phiến đá có khắc hình tam giác. Để mở cửa, chúng tôi phải chạm vào một thiết bị ẩn đó.

Rầm rầm ầm.

Cát rơi rải rác xuống khi cánh cửa được kéo lên như thể nó đang há miệng ra vậy. Ngay lúc đó, một mũi tên bất ngờ bắn thẳng về phía đầu của Park Geon-ho.

“Hử?”

Park Geon-ho hơi cúi đầu xuống để né đòn, khi anh ta bắn viên đạn sắt vào bên trong.

Kkéttt!

Tiếng thét của con quái vật vang vọng ra cùng với tiếng phát nổ. Một lúc sau, lần này là có hàng chục mũi tên đang bắn về phía chúng tôi.

“Đứng yên!”

Một hội viên chạy lên trước Park Geon-ho, mở ra một tấm màn trắng.

Tách!

May là, những mũi tên đó đều không thể xuyên qua tấm chắn khi chúng rơi hết xuống sàn.

“Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện thế này đấy. Lũ quái vật không ở bên trong mà lại đứng trước cửa sao?”

Park Geon-ho nghiêng đầu cau mày. Đám quái vật bị đội viễn chiến bắn ngã như những quân cờ domino.

Sau khi giải trừ tấm chắn và đi qua cánh cửa, tôi thấy xác quái vật nằm ngổn ngang đầy rẫy trên sàn. Đầu lâu đen và cung tên cũ mèm. Đây là một quái vật cung thủ cấp A, đáng lý nó không phải một kẻ địch dễ giết như thế này.

Định dạng viên đang cẩn thận kiểm tra cấp bậc của các cung thủ, nói với Park Geon-ho.

“Đội trưởng. Nó cao hơn tầng một rồi.”

“Nó lên thành cấp B hả?”

“Vâng. Là 78,4% cấp B. Trước đây, nó là 21,54% cấp A.”

“Cấp đã giảm, nhưng chúng lại trở nên hung hãn đến mức mò ra tận ngoài cửa này....”

Park Geon-ho nhìn trông không có mấy dễ chịu lắm. Cấp đã giảm. Đây là điều mà tôi đã mong từ ngay tầng đầu tiên rồi. Nhưng việc tấn công ngay khi chúng tôi vừa xuất hiện, như thể chúng đã đợi sẵn rồi vậy, hành động thế này thật khác so với trước đây.

'Chuẩn rồi. Như thể....Chúng đủ thông minh để biết khi nào chúng tôi đến vậy.'

Tuy nhiên, tôi không biết quái vật cấp S+ thì sẽ như nào, nhưng liệu một con quái vật đã tụt xuống cấp B sẽ có khả năng nhạy bén như vậy không?

Có lẽ có cùng suy nghĩ với tôi, Park Geon-ho đã tập hợp các hội viên lại.

“Cậu có thấy cái gì kỳ lạ không?”

“Tôi chẳng thấy gì cả.”

“Nó thật khó hiểu.”

“Nếu chúng vẫn còn sống, chúng ta có thể kiểm tra xem liệu chúng có đang bị yểm bùa lên không, nhưng chúng ta đã giết chúng mất rồi....”

Một vài trường hợp cũng đã được xem xét nhưng vẫn chưa thể đưa ra một kết luận cụ thể nào. Không còn cách nào khác nên cuối cùng, chúng tôi vẫn tiếp tục bước tiếp cùng với sự bồn chồn ấy.

“Bầu không khí thật quái dị.”

“Hãy cẩn thận. Kim Woo-jin, cậu cũng vậy. “

Tôi nhìn xung quanh khi chú ý đến Min Ah-rin đang có vẻ lo lắng, và Kim Woo-jin đang đi bên cạnh cô.

Tôi cảm thấy có gì đó thật kỳ quái, cùng cảm giác khó chịu cứ đeo bám tôi.

Loại quái vật thứ hai xuất hiện là sâu bướm khổng lồ, một ấu trùng khổng lồ cấp B. Mặc dù với thân hình chậm chạp như vậy nhưng chúng lại là một trong số quái vật khó tiếp cận nhất do lưng của chúng sẽ bắn ra hàng đống chất độc.

“Gì thế này?”

Tuy vậy, con Đại ấu trùng lại không hề nhúc nhích, cũng chẳng bắn ra tí chất độc nào. Tôi tự hỏi không biết chúng đã chết rồi chăng, nhưng phần thân của chúng có hơi động đậy kìa. Chúng vẫn còn sống.

Con Đại ấu trùng lớn hơn và mập mạp hơn các con đực trưởng thành kia, liền co rúm người lại khi các hội viên đến gần.

“Đề phòng, đội cận chiến đừng tới gần quá. Nó có thể bắn chất độc ra đấy.”

Đội viễn chiến nói vậy khi cẩn thận quan sát. Tôi bị mắc kẹt ở giữa khi dùng năng lực của mình để bắn vào con Đại ấu trùng kia.

Cơ thể của con Đại ấu trùng bị cắt đôi, nó cứ chết vậy mà chẳng hề kêu gào lấy một lần. Các Đại ấu trùng khác cũng vậy. Định dạng viên đi đến kiểm tra cấp bậc của cái xác.

“Cấp C 69,2%.”

“Vậy à....”

Park Geon-ho khoanh tay cau mày lại khi đang suy nghĩ thứ gì đó, rồi liền ra lệnh cho các hội viên đốt toàn bộ xác của những con Đại ấu trùng. Là do chúng không đánh trả lại như bình thường, nên anh ta lo rằng cơ thể của chúng sẽ sống lại hoặc bị thao túng bởi một sức mạnh nào đó nhỉ.

Xác của Đại ấu trùng bị tụt xuống cấp C, cháy rụi trước ngọn lửa bình thường kia. Xử lý xong xuôi, toàn đội lại tiếp tục di chuyển.

- ---------------------------

Toàn đội đã càn quét đám quái vật nhanh hơn dự kiến ban đầu, mọi người đều đã thu dọn hành lý để nghỉ ngơi trước cầu thang đi lên tầng ba.

Sau đám Đại ấu trùng, những con quái vật có cấp thấp hơn vẫn cứ liên tục xuất hiện. Cái tình cảnh này cũng thường quá rồi cho những người đang lo lắng rằng sẽ có một con quái vật cấp S+ sẽ xuất hiện kia.

Park Geon-ho và các thành viên của Cục Tác Chiến Đặc Biệt, những người hào hứng mong sẽ có một cuộc chạm trán kịch liệt với một con quái trâu bò giờ đang sắp chết vì buồn chán, nhưng trái ngược với đằng đó, đội không muốn tham chiến cùng với Woo Seo-hyuk thì lại nghĩ đây là một sự nhẹ nhõm hiếm hoi.

Còn với tôi, thật tốt khi thấy cấp bậc đang giảm đi thế này. Nó khiến tôi giảm bớt được phần nào những mối lo lắng của mình về Min Ah-rin và Kim Woo-jin.

'Hơn nữa, vấn đề không phải chỉ ở mỗi cấp bậc....'

Hành vi của con quái vật đều thật dị thường. Không chỉ có mình tôi, đến cả Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của nó, không như ở tầng một, tôi liên tục nhìn xung quanh một cách thật thận trọng.

“Yi-gyeol- ssi.”

Min Ah-rin đưa món đồ mà cô ấy đang cầm trên tay cho tôi. Đó là một cốc trà lúa mạch nóng hổi.

“Cảm ơn cô.”

“Cậu không thấy mệt sao?”

“Không sao đâu.”

Với tình hình hiện giờ thế này, tôi còn chẳng cảm thấy buồn ngủ. Có một cơ thể hạng A quả thực là rất hữu ích vào những lúc như thế này. Ngay cả tôi có không ngủ trong hai ngày, bằng cách nào đó tôi vẫn có thể chịu được.

Trái lại, Min Ah-rin và Kim Woo-jin, những năng lực giả không thể chiến đấu đang có làn da khô ráp kia. Chúng tôi đã di chuyển cả ngày, giường chiếu thì lại không được thoải mái, nên họ mệt mỏi như thế cũng phải.

“Cô hẳn là rất mệt rồi, Min Ah-rin- ssi.”

“Đúng là vậy, nhưng.... Tầng hai đã được xử lý xong cả rồi. Chúng ta chỉ cần chăm chỉ làm việc đến nốt ngày mai nữa thôi.”

“Đúng vậy. Hãy phấn chấn lên nào. Kim Woo-jin, cậu có ổn không?”

“Ừ.”

Kim Woo-jin lặng yên gật đầu khi thấy tôi hỏi vậy. Sau vụ nói chuyện ngày hôm qua, Kim Woo-jin vẫn cư xử như bình thường, nhưng thái độ xa cách thì vẫn còn.

Tôi thấy có hơi đau lòng khi tôi giả vờ không hay biết điều đó. Nếu tôi không thể chịu trách nhiệm hay có một lời giải thích chính đáng, thì tôi phải chấp nhận điều này thôi.

Min Ah-rin có vẻ đã nhận ra tình huống này ở một mức nào đó, và cô ấy cho rằng đó không phải là vấn đề mà một người ngoài có thể can thiệp vào, thế nên cô đã không khuyên can gì mà chỉ mỉm cười nói câu chúc ngủ ngon.

“Mai gặp lại nhé, Yi-gyeol- ssi. Woo-jin- ssi.”

“Chúc ngủ ngon.”

Thời gian dần trôi, khi tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, trừ một vài người đang canh gác ra. Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk liên tục đi xung quanh đoàn đội để đề phòng quái vật bất ngờ xông đến.

Tôi ngồi bên Kim Woo-jin và Min Ah-rin mà chẳng thể ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.