Đã ba ngày kể từ khi chúng tôi đi vào cổng. Mặc dù đã phát hiện ra một số điểm dị thường, cả đội đều an toàn đi lên tầng ba mà không gặp bất kỳ trở ngại nào trong suốt chặng đường của họ, và rồi tất cả đều mừng rỡ khi thấy những con quái vật cấp A.
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp quái cấp A mà vui thế này đấy.”
“Đây có thật là một cổng cấp S không thế....”
Những bóng ma cấp A khoác lên mình một lớp vải đen đang bay lơ lửng trên không. Có hơn hai mươi con lao đến với cặp mắt lóe lên ánh xanh, nhưng các đội viên chỉ cười khằng khặc khi vui vẻ giương vũ khí lên.
Grừ, gừ gừ!
Grừ!
Nhìn đám quái vật gào thét rồi ngã xuống dưới sàn làm tôi thấy chúng có hơi đáng thương. Những bóng ma trong khu di tích, vẫn giữ nguyên được cấp ban đầu của chúng là 11,3% cấp A khi chúng đều bị diệt sạch. Chúng còn không thể cầm cự nổi dù chỉ là mười phút.
Park Geon-ho dõi theo trận chiến khi nói.
“Với cái tiến độ thế này, chúng ta sẽ ra khỏi cổng trước bữa trưa hôm nay thôi.”
“Thật tốt khi được nghỉ sớm.”
“Ài. Sau khi ra khỏi cổng, tôi còn phải làm phỏng vấn rồi còn đi đến trụ sở quản lý nữa. Cánh cổng chẳng thú vị như tôi nghĩ gì cả, rồi lại còn cả một nùi việc cần phải xử lý nữa. Tiếc quá cơ.”
“Ngừng than vãn lại mà hãy đi làm việc đi, Đội trưởng.”
Tất cả đều thật phiền phức. Trong khi đang quở mắng Park Geon-ho, tôi thấy Woo Seo-hyuk đang chăm chăm nhìn vào thứ gì đó trong góc kia.
“Woo Seo-hyuk- ssi. Anh đang làm gì thế?”
Khi tôi tiến lại gần anh ta, Woo Seo-hyuk quay sang nhìn tôi khi chỉ vào thứ mà anh đang nhìn.
“Đây là.... là một cái đầu lâu?”
“Vào lần trước tôi chưa từng nhìn thấy dấu ấn này.”
Nó nhìn như một cái đầu lâu đang há miệng khi được bao quanh bởi một lớp khói đen. Tầng một và tầng hai đều không thấy dấu ấn này nên giờ ta cần phải kiểm tra thật kỹ càng.
“Đội trưởng.”
Suy nghĩ một hồi, tôi gọi Park Geon-ho đến. Cắt ngang cuộc trò chuyện của anh ta với các thành viên trong đội, và khi anh ta đi đến với một vẻ khó hiểu.
“Gì đấy?”
“Cái dấu ấn này. Anh đã thấy nó bao giờ chưa?”
Nhìn thấy cái đầu lâu đấy, Park Geon-ho nghiêng đầu cau mày.
“Hừm. Chưa từng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.”
“Thậm chí nó còn không có ở tầng một với tầng hai nhỉ? Tôi không có thấy nó ở đó.”
“Tôi nhìn thì đúng là nó không có ở đó thật.”
“Ngoại trừ mấy dấu ấn dùng làm thiết bị ẩn để mở cửa ra thì trong cổng chẳng còn nơi nào có dấu ấn như vậy cả.”
“Vậy thì đây là....”
“Đây hẳn là một điểm dị thường rồi.”
Park Geon-ho miết nhẹ môi rồi khẽ nhún vai.
“Hiện giờ đó không phải là vấn đề gì lớn, thế nên giờ chúng ta cứ để kệ nó vậy đi. Lúc này cũng chẳng có cách nào để ta ngồi xem nó cả.”
“Đúng là vậy.”
Dù Woo Seo-hyuk có đồng ý hay không thì giờ cũng chẳng thể nói được gì.
“Cứ vậy đi.”
Sau cùng, tôi bỏ lại dấu ấn khắc hình đầu lâu đó, Park Geon-ho choàng tay qua vai tôi rồi nói.
“Chúng ta sẽ phá xong cổng này nhanh thôi, vậy nên việc dùng bữa cùng nhau mà chúng ta đã bỏ lỡ quá lâu rồi thì thế nào.”
“Tôi mệt. Và không phải anh nói anh còn buổi phỏng vấn và phải đến trụ sở quản lý nữa à?”
“Các phóng viên đã đứng đợi ngay bên ngoài để tôi ra một cái là có thể phỏng vấn được ngay. Còn về chuyện trụ sở quản lý thì.... Chà, đây cũng chẳng phải là lần đầu tôi đến muộn, thế nên cứ quẩy thôi.”
“Làm ăn kiểu gì vậy hả? Đi mà làm cho tốt việc của anh đi.”
Khi đang trả lời mấy câu hỏi nhảm nhí của Park Geon-ho, tôi nhận thấy có cái gì đó không đúng. Nó có thể là gì nhỉ?
Khi tôi quay đầu lại, tôi đã biết là có điều gì khác với mọi khi rồi. Kim Woo-jin luôn cằn nhằn về Park Geon-ho giờ lại không thấy đâu nữa.
Nhìn quanh một lượt thì thấy Kim Woo-jin đang đứng cùng với nhóm healer. Kim Woo-jin, cậu ta đang trừng trừng mắt nhìn Park Geon-ho với cặp mắt lạnh lùng kia, nhanh chóng quay mặt đi khi mắt chúng tôi chạm nhau.
'Cái thằng này....'
Cậu làm cái vẹo gì thế? Định tránh mặt tôi đấy à?
Tôi đã nghĩ là tôi chẳng cần phải làm gì cả, nhưng khi tận mắt chứng kiến thái độ này, tôi có hơi khó chịu đấy.
“Vậy ngày mai thì thế nào.... sao thế?”
“....Không. Sao anh cứ bị ánh ảm bởi việc đi ăn với tôi thế vậy? Tôi tưởng là anh không còn bám theo tôi nữa chứ.”
Thấy tôi nói vậy, Park Geon-ho khẽ nhếch khóe môi rồi đáp lại.
“Tôi vẫn muốn mà. Không phải quá rõ rồi sao?”
“Tôi nghĩ anh đã bỏ cuộc rồi.”
“Chỉ là tôi không muốn thể hiện ra thôi, chứ tôi là người không dễ từ bỏ đâu. Thấy thất vọng lắm hả? Vậy thì sau này tôi phải cố mê hoặc cậu tích cực hơn mới được.”
“Thôi nghỉ, cảm ơn.”
“Đừng vậy mà. Sao chúng ta không thử chuyện trò khi dùng bữa chứ?”
“Để sau nhé, để lần sau đi.”
Chà, chưa cần thiết để lo đến chuyện của quá khứ, thế nên tôi không quan tâm lắm. Cảm thấy phiền phức tôi gạt cánh tay của Park Geon-ho ra khỏi vai tôi.
“Không cần gấp đâu. Dù gì thì anh cũng đang nợ tôi mà.”
“Để xem nào....”
Thái độ của Park Geon-ho như thể cha nội này đã quên sạch cái thỏa thuận của chúng tôi rồi vậy, hay nhỉ. Nhờ chuyện xảy ra ở phòng đại diện mà giờ tôi phải ở đây này....
Rầm rầm ầm!
“Đội trưởng!”
“Ách!”
Ngay sau đó, mặt đất liền rung chuyển dữ dội cùng với tiếng hét của các hội viên. Tôi gần như không thể đứng vững khi đang loạng choạng nhìn trước mặt.
“Cẩn thận!”
“Né đi! Chết tiệt!”
Sàn nhà nhanh chóng sụp xuống. Cái quỷ gì thế này! Khi nhìn các hội viên rơi xuống, tôi nhanh chóng giải phóng năng lực của mình.
“Hự, Han Yi-gyeol! Bắt lấy!”
Sàn nhà nơi tôi và Park Geon-ho đang đứng cũng sụp xuống ngay lúc đó. Tôi thấy Kim Woo-jin và Min Ah-rin khi đang bám vào Park Geon-ho, người đang ôm chặt lấy tôi.
“Kim Woo-jin! Min Ah-rin- ssi!”
May là, Woo Seo-hyuk đã bắt được hai người họ khi tránh va vào đống gạch đá. Tôi đã tận dụng thời cơ khi giải phóng năng lực của mình lên hết công xuất.
Vù.
Cơ thể của những hội viên rơi xuống liền được nhấc bổng lên trên không. May là, không như cổng ở Khu D17, lần này năng lực vẫn hoạt động bình thường. Các hội viên, những người đang hoang mang trước tình huống đột ngột này, hầu như đều không giữ được bình tĩnh.
“Còn thiếu ai nữa không?”
“Đã kiểm tra xong số thành viên! tất cả đều ổn ạ.”
“Đậu mẹ, tôi rơi mất vũ khí rồi.”
Dưới chân chỉ toàn là bóng tối, không có nơi để đáp xuống. Nhận thấy thấy năng lượng của mình đang giảm nhanh chóng, tôi gắng gượng nói.
“Tôi không thể— giữ được lâu hơn nữa.”
Lách cách.
Chiếc vòng tay rung lên nạp đầy lại năng lượng cho tôi, nhưng chắc chắn là nó sẽ không cầm cự được quá năm phút. Park Geon-ho nhìn tôi đang toát mồ hôi lạnh, liền hét lớn với các hội viên đang ở xung quanh anh.
“Hãy bám chặt vào nhau để không bị tách ra. Chúng ta sẽ đi xuống. Han Yi-gyeol, thả chúng tôi xuống vừa tầm đủ để không bị thương là được.”
“Anh đang lảm nhảm cái gì vậy....”
Tôi từ từ hạ cơ thể của các hội viên bằng năng lực gió của mình. Khi chúng tôi bước vào bóng tối, một vài hội viên liền lấy ra chiếc đèn pin và soi vào không gian bên dưới chúng tôi.
“Hử....”
Cộp.
Khi chân tôi chạm đất, tôi liền thở ra một cách nhẹ nhõm.
“Làm tốt lắm.”
Park Geon-ho đỡ lấy tôi khi cơ thể tôi đã kiệt sức, rồi hỏi Woo Seo-hyuk.
“Đằng đó cũng ổn chứ?”
“Hiện tại thì ổn, nhưng tiếp đây có thể là vấn đề đấy.”
“Yi-gyeol- ssi!”
Min Ah-rin và Kim Woo-jin chạy đến chỗ tôi. Min Ah-rin cẩn thận kiểm tra làn da nhợt nhạt của tôi.
“Cậu có sao không? Năng lượng của cậu....”
“Giờ nó đã đỡ hơn chút rồi.”
Tôi nhìn vào chiếc vòng. Viên ngọc đỏ sáng lấp lánh kia. Hẳn đây là một vật phẩm cấp A rồi, cũng tốt đấy.
“Để đề phòng tôi sẽ truyền cho cậu chút năng lượng.”
“Thế thật tốt quá. Từ lúc này tôi không chắc sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.”
Nhận được năng lượng truyền tới từ Min Ah-rin và bình tĩnh quan sát tình hình. Chúng tôi đã rơi xuống, nên ít nhất là đã rơi xuống tầng hai. Hoặc có thể là xuống sâu hơn.
Woo Seo-hyuk được một hội viên đưa cho một chiếc đèn pin khi anh soi đèn ở cả hai hướng.
“Bản thân khu vực này đã như một khu di tích rồi.”
“Nếu vậy.... địa điểm ẩn ở tầng đầu tiên mà chúng ta định vào ấy.”
“Chúng ta đã rơi từ tầng ba xuống, thế nên không phải là không có khả năng.”
“Đội trưởng.”
Một thành viên trong đội vội vã chạy tới. Đấy là Shim Soo-yeon, chàng hội viên sử dụng thương buộc tóc đuôi ngựa, dẫn theo định dạng viên đi tới.
“Gì vậy?”
“Nhìn cậu ta này. Đột nhiên cậu ta nói là không được khỏe.”
“Để tôi xem nào.”
Lúc đó, Min Ah-rin sau khi truyền năng lượng cho tôi xong đã liền chạy tới. Định dạng viên nhăn mặt khó khăn nói như thể là đang rất đau đớn vậy.
“Thật kỳ lạ. Tôi thậm chí còn không dùng đến năng lực của mình, vậy mà tôi lại cảm thấy thật choáng váng như thể tôi bị mất hết nặng lượng vậy.”
Min Ah-rin đang nắm lấy tay cậu ta, nghiêng đầu kiểm tra cẩn thận.
“Tình trạng thì vẫn ổn. Nhưng có vẻ nó còn có một thứ gì đó khác ngoài năng lượng kia nữa.”
“Hự....”
Shim Soo-yeon đỡ lấy vai của định dạng viên còn đang loạng choạng.
“Tôi nghĩ là tôi đang bị chóng mặt chút thôi....”
“Thế thì tệ thật.”
Shim Soo-yeon cõng định dạng viên đang bất tỉnh trên lưng.
“Chúng ta nên làm gì, Đội trưởng?”
“Nếu vấn đề không nằm ở năng lượng, thì chính khu vực này mới là vấn đề. Chúng ta cần phải ra khỏi nơi này trước khi lại có thêm nạn nhân nữa.”
Trong lúc tôi lặng im quan sát tình hình, tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau.
'Gì vậy?'
Tôi quay lại xem, nhưng lại chẳng thấy gì cả.
Ngay lúc tôi nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm, tôi lại thấy một thứ gì đó đang ngoe nguẩy trong bóng tối kia.
Xào xạc xào xạc.
Tiếng động di chuyển rất cẩn thận. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Kim Woo-jin!”
Tôi vội vàng túm lấy cánh tay của Kim Woo-jin trước mặt.
Kétttt Kkéttt!
Ngay trong khắc cơ thể của Kim Woo-jin ngã vào người tôi, con yêu nhện đang nhắm vào đầu cậu ta liền thét lên dữ tợn. Sau đó, đám yêu nhện từ phía sau cũng đồng loạt thét lên.
Kétttt Kkéttt!
“Mau lùi lại!”
Woo Seo-hyuk xé áo khi biến đổi cánh tay của mình. Nghe thấy anh ta nói vậy, tôi nhanh chóng lùi lại khi đang giữ chặt lấy Kim Woo-jin. Định dạng viên cùng với Shim Soo-yeon cũng nhanh chóng lùi xuống.
“Bảo vệ đội viễn chiến và nhóm healer. Đội cận chiến vào vị trí.”
Park Geon-ho hạ lệnh xong liền bắn ra một viên đạn sắt.
Bùm.
Mặt đất chấn động cùng khói lửa bắn ra tứ tung.
Kétttt!
Có một thứ khói nào đó bốc lên từ đống máu tím kia. Đội cận chiến liền bịt mũi lại khi hét lớn.
“Là khí độc!”
“Chậc. Đổi đội hình! Đội viễn chiến!”
“Ở yên đây.”
Tôi bỏ lại Kim Woo-jin đang mang vẻ lo lắng cùng với nhóm healer, khi lao về phía trước. Tôi phất tay đẩy ngược làn khói độc lại.
Rầm! Rầm! Rầm!
“.... Cái tiếng gì thế?”
Tiếng động vang lên liên hồi phát ra từ phía sau đám yêu nhện kia.
Rầm! Rầm! Rầm!
Các hội viên đều lo lắng lùi lại phía sau khi tiếng động ấy ngày càng lớn.
Kétttt Kkéttt!
Khètttt!
Khi tiếng động ấy vang lên, đám nhện đều đồng loạt ngừng lại không tiến tới nữa. Như thể chúng đang chực chờ một thứ gì đó, một linh cảm chẳng lành liền dâng lên trong tôi.
“Tình hình tệ rồi đây.”
Tiếng động vang lên liên hồi càng lúc càng gần. Đám quái vật vẫn đứng yên chờ đợi. Tôi nuốt khan khi nhìn lại Park Geon-ho.
“Đội trưởng, có lẽ đây là....”
“Chuẩn rồi. Hiện giờ chúng ta không thể đối phó với nó được.”
“Tốt hơn hết là chúng ta nên chạy khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Tất cả các hội viên đang căng thẳng theo dõi tình hình hiện giờ đều đồng loạt tán thành.
“Để đề phòng, tôi sẽ mở màn chắn lên. Trong lúc đó, hãy mau chạy đi!”
Năng lực giả dùng khiên chắn ấy hét lên khi chạy về phía trước. Ngay lúc đó—
“....!”
Những xúc tu màu đen bắn ra từ trong bóng tối rồi quấn chặt lấy cánh tay tôi. Nó dày và nhớp nháp như những xúc tu bạch tuộc, chúng bám chặt vào cánh tay tôi rồi kéo mạnh tôi đi.
“Hự....!”
Kíttt!
Tôi cố sức chống chân xuống đất, nhưng tôi vẫn bị kéo về hướng của con quái vật.