Tôi Là Bảo Bối Của Ai

Chương 2: Chương 2: Áng mây phiêu bạt




Trong căn hầm tối tăm này, tôi đã bị giam bao nhiêu ngày? Không có ánh sáng ban mai, không có ráng chiều đỏ rực, chỉ có tối đen khôn cùng, hỗn loạn, tôi thực sự đã rất yếu ớt, không còn thiết đếm thời gian.

Không có hành hạ lăng nhục, không có cảnh tàn sát khốc liệt, chỉ không ăn không nước, chậm rãi chờ đợi tử thần khủng bố.

Toàn thân đã không còn sức lực, dần dần, tôi buông rơi nguyện vọng muốn sống. Tôi chỉ là một cô hồn xuyên không, chết thêm lần nữa, cùng lắm là trở về lúc ban đầu.

Ý chí của tôi càng ngày càng tan rã…

Một cô bé tám tuổi ngồi xổm ở vườn hoa, lạnh run, khóc nức nở, giữa hai lần thở là những tiếng nấc nghẹn.

“Bối Bối.” Một tiếng gọi dịu dàng từ một cậu bé mặc âu phục màu trắng, cả người dường như được bao phủ trong một luồng sáng chói loá.

“Anh họ, làm sao bây giờ? Ba mẹ em chết rồi….. Hu hu… Em không muốn bị đưa vào cô nhi viện….. Chỗ đó tối lắm….. Rất tối…..”

“Ai muốn đuổi em vào cô nhi viện?” Cậu bé 12 tuổi, rạng rỡ như ánh mặt trời nhíu mày.

“Không có…. ai….. Thích em….. Họ đều nói ba mẹ không nên để di sản lại cho em….. Bọn họ muốn em vào cô nhi viện…” Cô bé cất tiếng khóc thất thanh.

Bé trai lặng lẽ lau nước mắt cho cô bé nhỏ, đôi mắt đặt trên gương mặt tuấn tú lóe lên một tia sáng: “Bối Bối, có anh ở đây, không ai dám bắt em đi.”

“Ngay cả bà nội cũng nói….. Em và nhà mình một chút quan hệ…… Cũng không có…. Bà nói….. Bà nói…. Đưa em đi…..” Cô bé gục xuống, ngoại trừ cha mẹ nuôi, người duy nhất tốt với cô, chỉ còn cậu bé bên cạnh.

Trên người cậu bé tản ra một loại khí chất gan góc, hoàn toàn không phù hợp với tuổi: “Bà nội sẽ không đưa em đi! Anh sẽ nói với ba, em là cô dâu duy nhất Lăng Lỵ muốn cưới, anh sẽ bảo vệ em đến chết mới thôi!”

Cô dâu? Cô bé mê man khó hiểu, nhưng cô bé biết anh họ muốn bảo vệ cô, vậy là đủ…

Mang theo nụ cười an tâm, nước mắt trên mặt bị những cơn gió xuân chậm rãi tẩy khô, cô bé nhỏ dựa vào ngực anh họ, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Không hề phát hiện, cậu bé vẫn nhìn cô rất lâu bằng cặp mắt đầy yêu thương.

Vóc dáng cậu bé dần dần lớn lên, ánh mắt chăm chú vẫn gắt gao nhìn vào cô gái, phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ, dường như không thể nghe thấy: “Bối Bối, em cũng phải nghe anh, cố học cách dũng cảm, kiên cường để sống sót.”

“Ngươi nói cách cách kia liệu có chết không?” Phía trên, vang lên tiếng nói khe khẽ.

“Đáng đời cô ả! Ta đã bảo ngươi cứ một đao làm thịt cô ta, ngươi còn nhát gan nói sợ nhìn thấy máu, dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy, để Tiêu Dao Vương biết thì làm sao bây giờ!” Giọng nói kia cố kìm cho nhỏ, có vẻ hung tợn.

Trong lúc mơ màng, tôi bị những tiếng đối đáp phía trên đánh thức. Yếu ớt nằm ở trong căn hầm lạnh như băng, khát đến mức môi miệng nứt rạn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, đừng nói gì đến giãy dụa kêu cứu.

Bỗng từ trên truyền đến “Rầm!”, âm thanh của tiếng đá vào cửa.

“Vương gia!” Tiếng đầu gối quỳ sụp xuống đất nghe đánh cộp.

Tiếng bước chân vững vàng bước vào phòng.

“Các ngươi mấy ngày nay vụng trộm gạt ta làm cái gì?” Giọng nam ôn hòa mà không mất uy nghiêm vang lên.

“Gia….. Không có…. Bọn nô tài không làm gì.” Giọng nói hung tợn ban nãy giờ này run rẩy sợ hãi.

“Người giấu ở đâu?”

“Gia, việc này xin người đừng quan tâm, Tiểu Anh không muốn liên lụy đến người, Tiểu Anh nếu không có Phượng Ca đã sớm đói chết đầu đường, ả cách cách chết tiệt này lại làm hại…. Làm hại…. Phượng Ca thành như vậy, Tiểu Anh phải thay Phượng Ca báo thù. Gia, xin người nhắm một mắt mở một mắt! Gia….” Giọng nói bi thương của một người đàn ông trẻ tuổi truyền xuống.

“Người giấu ở đâu?” Tiếng nói ôn hoà không thay đổi.

“Gia…” Tiếng cầu xin bi thương nhưng kiên quyết.

Bốn phía lặng lẽ như cũ.

Mí mắt tôi càng lúc càng nặng, bóng tối u ám ập xuống…

“Bối Bối! Dũng cảm lên!”

“Bối Bối! Em phải kiên cường mà sống!”

Giọng anh Lăng – ấm nhuận như ngọc quay cuồng trong đầu tôi….

Trong khoảnh khắc đó, sự can đảm không hiểu từ đâu bỗng dội lên trong lòng, tôi muốn sống, tôi phải sống sót, tôi muốn sống, sống thật lâu, đến tận thời khắc người tôi yêu nhắm mắt!

Tôi mở mắt, cố đẩy hai cánh tay yếu ớt, sờ soạng xung quanh, cho tới lúc chạm tay vào một mảnh gỗ vụn cách đó không xa, tôi dùng hết phần sức lực cuối cùng, ném về phía cửa hầm.

“Cạch” Tiếng động mỏng manh, mảnh gỗ vuột khỏi tay tôi, rơi trên mặt đất…

Xin lỗi, anh họ, em rất muốn kiên cường mà sống…

Tôi mở to đôi mắt mông lung, chỉ có thể bi ai chờ tử thần bước tới…

“Rầm!”

Ánh mặt trời chói mắt chiếu sáng khắp mọi góc trong căn hầm tối tăm.

Một bóng người dong dỏng, áo trắng, bước châm trầm ổn đi tới, dừng trước mặt tôi.

Tôi rơi vào một vòng tay dịu dàng, yên ổn….. Ấm áp…..

Bóng đen trùm lên tôi….Ý thức chậm rãi tan biến….

Anh ta là ai?….. Anh ta cũng có vầng sáng vàng nhu hòa bao bọc…. Ở trên người anh ta phát ra ánh sáng như ngọc…Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong một căn phòng chìm trong ánh chiều đỏ rực, khẽ rung động, lúc sau mới biết phòng ở trên thuyền.

Bên ngoài văng vẳng tiếng hát yên bình.“Tiểu thư, người tỉnh rồi?” Một cô bé trông còn chưa lớn hẳn, khá xinh đẹp bưng chậu rửa mặt đi vào.

“Đây là đâu?” Giọng nói của tôi vẫn còn yếu ớt lắm.“Đây là Túy Hương thuyền phường.” A hoàn nhỏ cười khanh khách trả lời.

“Túy Hương thuyền phường?”

“Đúng, trong kinh thành ai chẳng biết đến Túy Hương thuyền phường, là nơi khiến những hoàng tôn công tử có tiếng phải tiêu hồn.”

Không thể nào! Tiêu hồn? Không phải là….. Kỹ trại (nơi tập trung kỹ nữ « chuyên nghiệp »)?! Tôi bị tên công tử cao quý cả người phát sáng kia để lại trại kỹ nữ?!

Tôi mạnh mẽ đứng thẳng lên: “Tôi muốn đi!” Trước mắt, một luồng sáng loé lên, đầu tôi cháng váng, lại ngã ngồi ở mép giường.Mẹ ơi… Tôi muốn ra ngoài…

“Tiểu thư, người yên tâm, gia của chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện bất lương với kỹ nữ.” Ánh mắt nha hoàn xinh đẹp không dấu vẻ ngưỡng mộ với chủ nhân cô ta.

Cô ta bưng bát cháo cho tôi: “Đây là gia dặn tôi chuẩn bị cho người, gia nói người đã lâu chưa được ăn, nên ăn thức ăn lỏng trước, không nên ăn thịt cá.”

Vị chủ nhân cẩn thận làm lòng tôi như có một sợi tơ ấm áp lướt qua, tôi cẩn thận hỏi: “Gia của các người là vị ấy?”

“Gia chúng tôi chính là Tiêu Dao Vương lừng lẫy!”

Quả nhiên! Không biết người đàn ông gây cho tôi có cảm giác ấm áp kia là địch hay bạn?

Tiếng ca hát vang động xôn xao làm cho lòng tôi càng nôn nóng bất an. Sáng sớm hai ngày sau, tôi đi dọc theo mép thuyền, chậm rãi tiến về sàn tàu.

Gió nhẹ khẽ vuốt ve, mới làm tôi thật sự cảm nhận được, tôi đã thật sự đi tới đời Thanh, Tiết Bảo Bảo thế nào, tôi không muốn biết, Tiết Bảo Bảo sau này phải thay thế tôi, hy vọng cô ta bình thản, an tâm.

Lại một cơn gió mát, mang theo hơi thở đầy bùn đất của biển, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác tươi mát tinh khôi. Mọi thứ rồi sẽ tốt hơn…

Tự cổ vũ mình, tôi chậm rãi mở mắt.

Trên sàn tàu, một vạt áo trắng phiêu bạt theo chiều gió, một người đàn ông theo gió ngắm nhìn hai bên bờ, phong thái điềm tĩnh, như một bức tranh tuyệt đẹp.

Tôi bị anh ta thu hút mà không thể tự chủ, từng bước một đến gần, người đàn ông áo trắng dung mạo tuyệt mỹ, khiến vạn vật cũng ảm đạm, phần nhiều như vầng dương mới hé, lại vương một chút yếu mềm, hai mặt mâu thuẫn bù trừ lẫn nhau vừa vặn, khí chất điềm tĩnh, đạm bạc, như một áng mây phiêu bạt chân trời.

Ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, trời đất dường như đang ngừng quay, chỉ còn mỗi tiếng nhịp đập trái tim tôi, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ và dồn dập.

“Anh…..” Không phải là cố ý phá vỡ cảnh tượng duy mỹ lúc này, nhưng ngay cả bản thân tôi cũng không khống chế được lời nói.

Anh ta lạnh nhạt quay đầu.

“Ngươi tỉnh rồi?” Anh ta dường như biết tôi.

“Anh là…” Đúng! Áo trắng! Anh ta chính là người đã cứu tôi, Tiêu Dao Vương!

“Ái Tân Giác La Vân Sở.” Mắt anh ta vẫn không nhìn về phía tôi, thản nhiên tự giới thiệu.

“Tôi là…..”

“Ta biết.” Anh ta ngắt lời tôi, hình như không muốn nói chuyện với tôi.

“Cám ơn anh cứu tôi.” Giọng nói của anh ta rất êm tai, tôi muốn nghe anh ta nói nhiều hơn.

“Không cần. Là do người của ta không đúng trước.” Anh ta cuối cùng cũng nhìn tôi, đôi mắt trong suốt như hoa cúc mùa thu, dù nói lời xin lỗi, nhưng đôi mắt không có một chút ý hối tiếc, thậm chí….. Tôi nhận ra trong mắt anh ta xẹt qua một luồng sáng ác cảm.

“Ta đã phạt bọn chúng, mỗi người lĩnh ba mươi roi, bọn họ đã phải trả giá. Còn ngươi? Ngươi phải trả giá thứ gì mới đủ?” Ngay cả một câu hỏi vặn, anh ta cũng thốt ra thật thong dong.

“A?…..” Trong không khí bao trùm một hơi thở mê hoặc, tôi không nghe rõ anh ta hỏi gì, tôi phải đáp thế nào. Đôi mắt chỉ mê man nhìn vào mắt, vào mặt anh ta. Người đàn ông quá khôi ngô! So với một minh tinh ở thế kỷ hai mươi mốt còn chói mắt hơn, dù luồng sáng chói mắt bị khí chất đạm bạc của anh ta che đậy kỹ càng.

“Mỗi người đều phải vì việc làm của chính mình mà trả giá.” Sắc mặt anh ta không chút hờn giận.

Á! Tôi sao lại như một kẻ háo sắc nhìn chăm chăm vào anh ta! Phút chốc, mặt tôi nóng ran.

“Cái gì…. Cái gì trả giá?” Đầu óc tôi vẫn rối loạn.

“Ngươi tìm một gã đàn ông thô bỉ chiếm đoạt Phượng Ca, hành vi của ngươi, ngươi có cảm thấy hẳn là ngươi nên trả giá cái gì đó?” Trong giọng nói lạnh nhạt của anh ta, hiện lên một tia sắc bén.

Chiếm đoạt?? Không phải là….. Cưỡng bức! Mẹ ơi! Đầu tôi như bị tạt một bát nước lạnh, bừng tỉnh. Đoạn đối thoại giữa Cung Thân Vương và Ngạch Nương như một cuộn băng từ từ tua lại trong não. Hoá ra….. Tiết Bảo Bảo bất mãn hôn phu tương lai lưu luyến nơi kỹ viện, sủng ái ca kỹ Phượng Ca, nên tìm người…..

Tôi hít vào một luồng khí lạnh… Nỗi oan này….. Quá lớn! Nhưng, bây giờ tôi là Tiết Bảo Bảo… Không thể không….. Lưng!

Anh ta nhìn chăm chăm vào tôi, trong ánh mắt chán ghét, luồng khí sắc bén càng ngày càng đậm, tôi cảm thấy lạnh run… Trả giá? Trả giá …Cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.