Tôi Là Cữu Vĩ Hồ Ly

Chương 30: Chương 30: Lưỡng Bại Câu Thương, Thế Giới Rộng Lớn




- Tôi... tôi... - Tên thủ lĩnh ấp úng.

- Câm miệng, tao không cần mày phải giải thích! - Quát.

Tôi đứng ở ngoài nghe, tròn cả mắt, đây là kiểu nói chuyện gì thế? Bảo người trả lời ta trả lời rồi lại bảo câm miệng, thất thường như thế. Thật khó mà tin được, chẳng lẽ đây là một lão già cổ quái.

- Đúng là ở ngoài này hiếm khi ta gặp được một đối thủ xứng tầm! Nào lên đây. - Hắn chỉ vào tôi, đưa tay về phía trước thách thức.

Tôi thầm nói trong lòng:"Ngoài này..." có vẻ khá khó hiểu, chẳng lẽ "trong" thì có rất nhiều cao thủ giống hắn sao. Chợt hắn cử động, bàn tay chuyển động nhanh hơn, tôi nhận thấy xung quanh hắn không khí đang dao động.

- Anh bạn không lên thì để ta lên. - Giọng khàn khàn vang lên rồi đạp chân xuống đất.

- Băng Sương! Hàn Thủ. - Lao về phía tôi vung chưởng, còn nói thêm vài chữ nữa.

Tôi biết đây là 1 cao thủ nên không dám lơ là để mọi thắc mắc lại phía sau. Nắm tay lại dùng quyền anh đánh tới.

"Bành" chưởng và quyền giao nhau. Tôi bị văng ra 2m lăn vài vòng trên mặt đất, còn tên lão đại thì lùi về 2 bước.

- Lạnh quá! - Nắm đấm của tôi không bị đau chỉ hơi tê nhưng lại lạnh buốt, cảm giác như vừa nhúng tay vào thùng nước đá vậy. Các khớp hơi cứng lại, tay hắn làm từ băng hay sao mà lạnh thế chứ, chẳng lẽ hắn là người tu thần trong ký ức của mình(giải thích tại chỗ luôn nha các bạn, tu thần tức là tu luyện võ kỹ và thân thể, trái ngược với tu tiên là thuật pháp và thần thông).

Tôi điều hướng cho mộc khí chảy xuống cánh tay để làm dịu lại độ lạnh. Vừa rồi giao phong không lâu nên cũng chỉ 1 phút thì mọi cái lạnh đều biến mất rồi. Đưa bàn tay lên ngoe nguẩy mấy ngón tay thử thấy ok rồi thì tôi quay lên nhìn lại tên lão đại. Đánh giá hắn xem thế nào nhưng nhìn quài chỉ thấy bộ áo choàng và cái mặt nạ.

- Mày...! Dám khinh thường ta? Hừ. Đáng chết. - Trong lòng tên lão đại phát giận, hắn nghĩ vừa rồi mình coi đối phương là đối thủ nên mới đánh đã dùng tuyệt chiêu võ công, mà đối phương chỉ dùng tay thường đánh với mình, đó còn không phải là khinh thường mình sao. Nhưng hắn cũng ngạc nhiên, không ngờ không dùng nội lực lại có thể không bị thương trong tay mình, quái vật gì đây chứ?

Hắn quát lên bằng cái giọng đã qua bóp méo:

- Băng Sương! Băng cước. - Chớp mắt nhiệt độ xung quanh hai chân và hai tay của hắn lại giảm thêm.

Tôi đương nhiên là cảm nhận được điều đó rồi. Giờ đánh với hắn tức là tự gây bất lợi cho bản thân, đụng phải hắn không phải là mình bị lạnh buốt sao, vậy đánh một hồi cả cơ thể cứng ngắc lại thì lúc đó trở thành bao cát mất. Cuối cùng tôi quyết định lợi dụng ưu thế của mình.

- Dừng lại. Ta có điều muốn nói với anh bạn.. - Tôi lên tiếng, nhưng... hắn lại không chịu dừng lại. Lần này hắn bay ... cái gì, tên lão đại bay thẳng tới mặt tôi vung tới một cước. Sự bất ngờ khiến tôi không kịp suy nghĩ, vội đưa tay thành hình chữ thập ra đỡ 1 cước của hắn. Lực đạo và một sự lạnh giá xâm nhập vào, đẩy tôi bay đập vào tường. Lão đại sau khi tung cước đầu tiên thì càng phát cáu:

- Vẫn còn khinh ta, vậy thì để hôm nay ta tiễn mày đi tây thiên. - Hắn đương nhiên tức hơn nữa. Đối phương vẫn không chịu xuất ra nội lực, hắn không tin tôi không có nội lực, vì nếu một người bình thường không có nội lực thì đá chết thẳng cẳng dưới cú đá vừa rồi vả lại đối phương còn không có bị nội lực Băng Sương của mình làm đóng băng tay cơ mà làm sao mà một con "gà" được chứ. Nhưng quả thật bây giờ tôi vẫn không biết nội lực là cái gì cơ mà.

Thấy hắn càng tức giận, tôi chẳng hiểu vì sao cả. Cái gì mà khinh hắn chứ, tự hỏi mình đã làm gì có lỗi với hắn đâu. Hắn lại lao tới, hai tay thì bị buốt rồi đành phải dùng chân nhảy lùi về phía sau. Mấy phút sau thì hai tay cũng trở lại bình thường, tôi cũng nhận ra không phải tên lão đại đang bay mà hắn nhảy, hắn nhảy rất cao mà lại còn có thể làm cho tốc độ rơi xuống bị chậm lại coi như là ở trên 15m thì cũng phải 15 giây sau mới rơi xuống đất,thế nên hắn không bị gì cả.

Thật là một khả năng kỳ diệu, tôi mà có thứ này thì đâu đến nổi phải dùng Phong cước để nhảy lầu hay nhảy cao các loại cho hao tổn sức khỏe chứ. Nhất định sau này phải tìm cách moi ra cái thuật kì diệu này. Để lợi dụng lợi thế của mình là đòn hiểm Trọng Phong cước, tôi đành dùng Phong cước để ngăn cản hàng loạt đòn tấn công của hắn. Gồng sức vào đùi và cơ đùi sút thẳng một phát về phía hắn(khi dồn vào cơ đùi ở phần đầu gối trở lên cho tới hông thì sẽ tung ra Phong cước, còn nếu còn từ đầu gối trở xuống sẽ thành Trọng cước).

Lão đại ruốc cuộc thấy đối phương cũng ra đòn, hắn cũng nhìn thấy vội dừng thế công lại, nhảy lùi về sau 2 bước, hắn nghĩ là đã thóat rồi nhưng không ngờ vẫn bị trúng đòn, bay về bên trái 2m, ôm tay đau điếng. Lần này đến lượt tay trái của lão đại đau buốt, nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn không hiểu tại sao chân của đối phương đã đá hụt mình mà sao mình vẫn trúng đòn chứ, làm hắn không kịp vận dụng nội lực để bảo hộ cánh tay, cánh tay này giờ phải cần vài ngày để cho nó lành lặn, giờ hắn... đã chấp đối phương 1 tay.

- Thì ra nãy giờ mày dấu nghề. Haha, thật ra khó hiểu, có thể trả lời ta tại sao mày không đá trúng ta mà vẫn có thể gây thương tích không? ta thì có nghĩ đến một trường hợp... không thể nào, lẽ nào là cao thủ nội lực hóa hình. - Lão đại cứ đứng luyên thuyên một chỗ, tôi nghe chả hiểu gì, đành lên tiếng:

- Ta kêu anh bạn dừng lại là để chúng ta dùng một chiêu phân thắng bại. Thế nào?

- Được. Chuẩn bị đi, ta cũng đang có ý đó. - Sau khi đã bị "chấp 1 tay", hắn càng mong trận này kết thúc sớm để mà về dưỡng thương, tự nhiên có cái thang quăng ra ngu gì mà hắn không leo xuống chứ.

Tôi thả lỏng người, hít thở thật sâu bước chân trái lên một bước, bắt đầu tụ lực chân phải. Tên lão đại thì múa may lung tung gì đó rồi thốt lên:

- Băng Sương ! Băng Sơn chưởng. - Không khí xung quanh 2 tay hắn bắt đầu lạnh đi. Hắn nhảy lên không trung lao về phía tôi.

Khi hắn bay lên tôi ảo giác như ở trên đầu tôi là một ngọn núi băng ở bắc cực, đây là khí thế khiến người hoảng sợ trước thiên nhiên hùng vĩ. Hắn đưa tay phải chưởng xuống, vừa lúc đso chân phải nãy giờ tụ lực sút thẳng vào tay hắn ta.

*Oành* Một tiếng động không hề nhỏ vang lên, tôi và hắn như 2 quả tên lửa bay ngược về 2 bên đâm thẳng vào vách tường làm sụp mất một mảng, hắn ta thì cũng đạp vào một vách tường nhưng lại không có nặng như tôi. Hai người đánh nhau làm cho băng nhóm bị thu tiền lúc nãy chạy mất từ đời nào, tôi cũng coi như bị thương, cả người như ở trong hầm băng, mà chân phải vừa đâu lại vừa lạnh hơn mấy chỗ khác trên cơ thể nhiều, đến nổi giờ nó cứng luôn rồi không cử động được nữa, tôi nhắm mắt lại không cử động nữa, điều động mộc khí đi điều hòa lại nhiệt độ cơ thể đang tụt dần, nếu tôi là người bình thường thì cho dù không bị chấn động mạnh gì hay bị thương nhưng chắc chắn cũng sẽ chết do nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống như thế này, cứ lấy người thường thấp hay cao hơn 37 độ là sốt rồi đừng nói cơ thể giờ còn tầm 10 độ.

Bây giờ lão đại mới đứng lên được, hắn ho khụ khụ, có máu chảy ra khỏi mặt nạ. Hắn nhìn về phía tôi đang ngồi thiền ở góc bên kia, hắn giật mình kinh ngạc:

- A,Cửu..."tóc bạc". Cửu ngưỡng đại danh, không ngờ anh bạn cũng có võ công cao thâm đến mức đó. Không biết là ai là sư phụ hoặc môn phái nào có thể dạy ra được một cao thủ trẻ tuổi như vậy?

Tôi đang điều tức nhưng cũng nghe hắn ta hỏi gì:

- Tôi không hiểu anh đang nói gì. Nhưng mà tôi cũng không ngờ trên đời lại có người mạnh như anh, chẳng lẽ anh cũng bị biến dị sao? - Tôi cũng bất ngờ, không lex hắn là người biến dị giống mình hay là tu thần đây.

- Anh không hiểu? Không cần giả vờ, tôi đến từ "thế giới ngầm", hay theo cách nói của chúng ta là Đông Phương Võ Lâm Cảnh.

- Thế giới ngầm? Đông Phương Võ Lâm Cảnh? Tôi chưa bao giờ nghe, xem ra anh không giống tôi. - tôi lăc đầu nói.

- Thật sự! Không lẽ anh bạn là một tên dị nhân của GodW ra. Haha, nhìn anh tóc trắng như thế có lẽ là tóc tự nhiên đi.

- Đúng là tóc tự nhiên nhưng tôi đây cũng là lần đầu nghe GodW.

- Khó tin... Vậy anh bạn từ chỗ nào chui ra?

- Tôi tự nhiên là ở Việt Nam này sinh sống rồi. Anh kể cho tôi nghe về 2 thứ anh vừa nói đi.

- Võ Lâm cảnh và GodW à, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại thì tôi sẽ kể, haha. Chỉ có thể nói Võ Lâm cảnh nôm na là một thế giới khác, còn GodW là một tổ chức hùng mạnh. Còn về phần Võ Lâm cảnh tuy cũng ở trên Trái Đất nhưng lại không phải Trái Đất. Tạm biệt, hẹn ngày tái ngộ, haha. À mà quên, mày đem hết tiền cho hắn ta đi. - Hắn trước khi đi quay lại nói với tên thủ lĩnh.

Nói xong hắn không đợi tôi hỏi tiếp, thân thể đã tan biến trong bóng tối, để lại cho tôi mồm hình chử O. Đúng, hoàn toàn là tan biết, cơ thể hắn phiêu tán dần dần, từ chân lên đầu. Đây lại là thứ gì nữa vậy, càng nghĩ tôi càng quyết tâm phải tới cái gọi là Võ Lâm cảnh hay là GodW để học được những thú kỳ lạ như vậy, mình tuy là có cả kho thuật pháp nhưng lại không có điều kiện để mà tu luyện trừ mộc hệ ra thì mấy hệ khác thiệt là khó mà kiếm.

Nghĩ ngợi lung tung làm tôi quên mới đống tiền đám đàn em tên áo đen bỏ đi để lại. Định đứng dậy lấy thì:

- Ặc, au, đau quá... lạnh quá. - Cơ thể tôi đã cứng ngắc rồi, con người thì có 75% cơ thể là nước, bị cái nhiệt độ gần bằng 0 của cơ thể tôi thì nó đã gần đóng băng. Mỗi lần cử động thì rất khó và đau đớn, thầm mắng: "Khốn kiếp, không biết đó là thứ công phu gì mà đáng sợ quá, giờ ta làm sao mà đi đây". Biết giờ không cử động được, tôi đành ngồi im điều hòa mộc khí để giải tỏa.

Cùng lúc đó, tại một căn phòng không có chút ánh sáng cách đó vài cây số, bóng tối đang ngưng tụ thành một hình người, đó chính là tên lão đại. Hắn lại ho kịch liệt, mặt nạ cũng rơi xuống, chỉ tiếc rằng căn phòng này không có một chút ánh sáng nếu không cũng có thể nhìn được khuôn mặt thật của hắn rồi. Hắn vội thiền xuống, tay thì cứ điểm điểm gì đó trên cơ thể giống như trong phim kiếm hiệp người ta điểm huyệt vậy. Hắn thầm mắng:

- Không ngờ lại là Cửu, không biết hắn sử dụng võ công gì mà lực đạo mạnh như thế. Không ngờ lại còn có thể chống chọi được với nội lực băng sương cực lạnh của mình nhập thể, trước giờ ngoài những người có nội lực cao hơn mình thì chưa từng có ai có thể sống khi bị nhiễm nội lực băng hàn của Băng Sương mật tịch. Cũng thật là may mắn cho mình, may mà năm ngoái có đoạt được 1 viên Hắc Ám dị châu của một tên dị nhân GodW gần chết, nếu không thì tự hỏi mình rời khỏi chỗ đó như thế nào. Không biết hắn ruốc cuộc ở độ cao nào, thật chờ mong hắn vào Võ Lâm cảnh chiến với mấy tên truyền nhân Ngũ Bá*.

Nói xong hắn lại nhắm mắt, ngồi vận công. Còn tôi vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, đã 3h sáng rồi, chẳng lẽ nằm đây luôn. Cái thứ lạnh buốt đáng ghét này dai ghê, không ngừng lan tỏa và lớn mạnh trong cơ thể tôi, mộc khí điều hòa được phần nào thì phần khác nó mạnh hơn. Cứ như 1 chiếc tàu ngầm giữa đại dương, bị lủng nhiều lổ, bít lỗ này thì lại hổng lỗ kia, thật là bất lực. Giờ nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn một cách để thử duy nhất, đó là thử chuyển sang trạng thái 3, rồi lao thật nhanh về trọ tìm cách chữa trị sau. Nhưng ngay lập tức bỏ ngay ý định vừa rồi, trọ tôi cách đây tầm 20 cây số, tại đi làm chuyện mờ ám nên tránh xa hang ổ một chút cho đỡ bị phát giác, tôi sợ cái kim trong bọc có ngày lòi ra, tôi trước giờ dật của lũ bất lương cũng phải vài trăm triệu rồi, cũng may đó là lũ bất lương nên sẽ không có các thánh điều tra nhập cuộc.

Xa như vậy thì không thể nào trong 10 phút của trạng thái 3 có thể chạy tới được. Nghĩ tới nghĩ lui nhức hết cả đầu, đã hơn 4h rồi, sắp sáng rồi. Đang định buông xuôi thì tự nhiên lóe lên, tôi hét:

- Phải ha, trọ con Dung cách đây 10 cây số.- Nghĩ là làm liền, tóc dài ra, phía sau mọc ra 1 chiếc đuôi trắng tinh. Tôi, một vệt trắng trong màn đêm lao đi như gió. Bàn chân nhẹ nhàng đạp trên từng mái nhà, 10 phút sau tôi đã đến trước cửa trọ nó, nó ở trọ nhưng lại ở lầu 2 của 1 ngôi nhà 3 tầng. Tôi nhảy thằng lên ban công lầu 2 luôn, thầm nghĩ chắc giờ này nó còn đang ngủ, con này max ngủ nướng mà, đành phải đập cửa, nhưng lại không dám gọi, sợ đánh thức người khác.

*Cốc**Cốc**Cốc*

*Cốc**Cốc**Cốc*

*Cốc**Cốc**Cốc*

*Cốc**Cốc**Cốc*

Dung đang ngủ ngon trong phòng tự nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài ban công, nó ngồi dậy dụi mắt nhìn đồng hồ hô lên:

- Giờ này còn sớm mà ai không gõ cửa thế không biết, có để cho người ta ngủ không hả? Lại còn gõ ban công, cửa chính đó để chưng chơi à? - Tại đang ngủ ngon mà bị người phá đám nên nó khá bực mình.

Nói xong nó mơ hồ đi ra ban công, đột nhiên nó nhớ tới cái gì. Tỉnh hẳn luôn, chạy lên giường núp, run cầm cập.

*Cốc**Cốc**Cốc*

*Cốc**Cốc**Cốc*

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, nó sợ quá. Giờ này trời còn tối, mà ngoài ban công lại có tiếng gõ cửa là sao? Đâu có lối nào đi ra ban công ngoài từ phòng mình ra đâu cơ chứ. Chẳng lẽ là ma hay ăn cướp, mà cướp thì ngu gì để cho người ta biết mình tới trộm, chắc là ma rồi. Nghĩ tới đó nó lại càng sợ, không dám bước xuống giường luôn, mò mẫm chiếc điện thoại định điện cho ai đó.

Tôi ở ngoài cửa càng ngày sốt ruột, cái lạnh đã tạm thời ép xuống nhưng mà trạng thái này sắp duy trì không nổi rồi. Gấp quá rồi tôi đành hét lên:

- Mở cửa cho tao Dung!

Nó đang gọi điện thì nghe tiếng tôi hét, nó liền nhảy xuống dường, cân nhắc một chút rồi nó từ từ bước lại ban công. Nó hỏi nhỏ:

- Ai đấy? Vũ à?

Tôi đang sắp chịu không nổi thì nghe tiếng nó hỏi, tôi mừng quá, như sắp chết đuối bám được một cây sào cứu mạng:

- Ừ, lẹ đi, tao sắp chết rồi.AAAA.

- Ừ ừ! - Dung vội vàng mở cửa.

Thấy cửa mở là tôi nói luôn:

- Có chuyện gì để sau nói. Tao ở tạm vài ngày nghe, chết tiệt. - Nói xong nhảy vào trong phòng tìm một góc khoanh chân xuống.

Vừa thiền được 1 giây thì trạng thái 3 tự tiêu biến, biến thành trạng thái 2. Cái lạnh buốt óc lại xuất hiện, vận mộc khí chuyền đi, nếu cứ thế này duy trì một tuần 2 tuần cũng không sao. Tôi thở phào, Dung thấy một màn như vậy không tin được vào mắt mình, cái gì mà yêu quái biến thành người trong phim giờ nó cũng thấy tận mắt luôn rồi, nó hiện lên hàng tá câu hỏi muốn hỏi tôi nhưng mà thấy tôi gấp như vậy nó đành để lại sau.

Đang tĩnh tâm để trị thương thì nghe âm thanh của Dung:

- Á, sao mày lạnh quá vậy, như cục nước đá vậy.

- Đừng đụng vào tao, mấy ngày nữa tao khỏi rồi tao sẽ giải thích sau. Giờ im lặng để tao nghỉ ngơi tí, mày buồn ngủ thì ngủ đi.

- Thôi, mày làm tao hết buồn ngủ rồi đó con chó. Bữa sau bắt mày đền lại, hừ. - Nói xong hất mặt leo lên giường nằm tiếp.

Tôi nhắm mắt lại, nhưng bất ngờ, tôi lại cảm giác được trạng thái 2 đang lung lay, sắp giải thành trạng thái 1. Thôi chết, quên mất là mỗi lần dùng trạng thái 3 thì sau đó 1 tháng không được dùng sức mạnh và cũng không còn sức để mà duy trì trạng thái 2 nữa. Tự trách mình sao mà ngu quá vậy, lần trước ở đà nẵng một lần rồi mà còn quên. Với trạng thái 1 là người bình thường thì làm sao chịu được cái lạnh buốt giá từ trong cơ thể như thế này, chết chắc, chết chắc. Chẳng lẽ mình lại chết một cách lãng xẹt như vậy sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.