Chết tiệt, cơ thể tôi ngày càng cứng, tóc đang chuyển thành màu đen, lạnh buốt giá. Giờ tôi muốn run cũng run không được nữa, sắc mặt cũng
muốn trắng theo. Mỗi lần tôi thở là có khói bay ra nhìn rất rõ, y như là đang ở sapa mùa tuyết rơi vậy. Càng tuyệt vọng tôi càng niệm quyết
chuyển sang trạng thái 2 càng nhiều nhưng cũng càng bất lực, không thay
đổi được gì hết chỉ làm chậm quá trình biến đổi trở về trạng thái 1 một
cách rõ ràng hơn, dễ dàng thấy hơn mà thôi. Dung đang nằm lăn quăn trên
giường nghe nhạc thì thấy tôi có vẻ không ổn, nhìn bây giờ không khác gì một xác chết biết thở trong mấy phim kinh dị vậy, làn da trắng xám, thở dốc. Nó cũng lo lắng bước lại hỏi:
- Mày
làm sao vậy? Đừng làm tao lo nghe chó... á, sao giờ lại gần mày lạnh hơn hồi nãy vậy? Cứ như mày là một cục nước đá hình người vậy. Đợi tao
chút. - Nó tự hỏi tự trả lời rồi tự chạy đi đâu đó lun.
Tôi đâu có thời gian phân tâm ra để ý nó để làm gì, tôi biết nếu không
có phương pháp gì cứu giúp thì chỉ 1 chút nữa tôi sẽ chết cóng. Bất kỳ
người bình thường nào trúng phải thứ lạnh giá không thể nào hiểu nỗi này đều sẽ phải chết, không biết tên áo đen lão dại đã luyện thứ thuật pháp hay võ kỹ gì nữa, mình tuy đã không còn là người nữa rồi nhưng cũng
chưa bao giờ trải qua dày vò, chờ cái chết tới từ từ từng giây như vậy,
hận mình đã quá manh động, hận mình đã quá khinh địch, hận... Nhưng giờ
có nói gì cũng vô dụng, tôi cố dằn những oán niệm trở lại, nhắc mình
phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Suy tư vài giây
tôi chợt lóe lên, phải rồi, mình còn có ký ức vô danh với hàng đống
những thứ kỳ diệu : thuật pháp, võ kỹ... Vội vàng lục lọi lại những phần ký ức xa xôi kia, bỗng dưng cơ thể lại lạnh hơn. Tôi thực sự kinh sợ và tiếc nuối, lẽ nào tìm được con đường để đi rồi mà lại chết ở ngay khi
bước 1 bước đầu tiên sao. Tôi không cam lòng, với nhiệt độ còn 0 độ C
như bây giờ mỗi một cử động nhỏ đều làm cơ thể đau đớn vô cùng. Định
buông xuôi thì Dung chạy đến mang theo cái thau:
- Đây, tao mang cả một thau than hồng cho mày sưởi ấm nè. Mới ra đầu
đường dùng hết sức năn nỉ bà bán bún đó, trả tiền gấp đôi mới chịu, ho
đi mày.- Nói xong nó đặt cái thau xuống đất.
Tôi làm sao cử động được nữa mà hơ, vội nói gấp:
- Lẹ lên đổ hết lên người tao, nhanh đi tao sắp không xong rồi.
- Nhưng...- Tôi vội ngắt lời:
- Không nhưng nhị gì cả, tao không phải người bình thường đâu mà sợ bỏng, không đổ lên là năm sau mày làm giỗ cho tao đó con chó.
Nói nghe thế lúng túng 1 giây rồi đổ hết cả thau than hồng lên người
tôi. Cảm giác cơ thể cuối cùng cũng trở lại, nhiệt độ xung quanh giúp
tôi cảm thấy được tử thần đã dừng bước. Thở phào một hơi, tuy nhiệt độ
của than hồng ngoài tiệm bún chỉ tầm vài trăm độ C nhưng với nhiệt độ cơ thể như nước đá cộng thêm vào mức độ trâu bò của trạng thái 2(giờ đang ở giữa trạng thái 2 và 1), khiến tôi không bị bỏng, mà còn có hơi hơi ấm. Tôi nhìn Dung gật gật đầu, rồi tiếp tục nhắm mắt chìm vào suy tưởng.
Tôi muốn tìm ra một loại thuật pháp gì đó khắc chế sự lạnh lẽo này.
Bỗng trong ký ức xa xưa có một đoạn giải thích gì là :"Ngũ hành tương
sinh, tương khắc". Nghĩ tới tương khắc, tôi nhớ là hình như thủy khắc
hỏa, nhưng trong đó cũng có miêu tả rằng thủy hỏa đều khắc nhau, cái nào khắc cái nào thì còn phải xem cái nào mạnh hơn. Tôi thầm trách mình sao hồi trước không chịu tìm hiểu thêm về thuật pháp hệ hỏa nhỉ. Tôi bắt
đầu tìm kiếm thuật pháp hệ hỏa, nào là LY HỎA HÀNH LỤC, LỤC HỎA ÂM MINH
BÍ, HOÀNG KIM PHƯỢNG HỎA MẬT TỊCH, DUNG NHAM LONG VIÊM THẦN CÔNG.v.v,
toàn những thứ cần điều kiện tu luyện quái ác, kiểu như LỤC HỎA ÂM MINH
BÍ thì cần phải lấy những vật gì gì ở cái minh giới gì đó mới có thể
luyện thành hoặc giả không có thì có thể tìm lữa lục hỏa của người chết
để thay thế, nhưng biết tìm ở đâu.
Còn
cái HOÀNG KIM PHƯỢNG HOÀNG HỎA thì phải tìm hỏa phôi bất diệt gì đó còn
không có thì đi tìm và me lúc phượng hoàn đang niết bàn mà hấp thụ. DUNG NHAM LONG VIÊM THẦN CÔNG tuy là mang danh thần công nhưng điều kiện có
lẽ là dễ dàng nhất, nhưng cũng không dễ dàng gì, đó là ngâm mình trong
dung nham mà luyện... Trong số những hỏa hệ thuật pháp mà tôi tìm được
thì có lẽ là kém nhất và dễ tu nhất là TÀN DƯƠNG HỎA HÀNH THUẬT PHÁP, nó chỉ cần lúc hoàng hôn ở bên nhúm lửa mà tu luyện thôi. Còn thuộc loại
top cao nhất thì phải kể là HỎA THẦN KIẾP, nó không phải là một thuật
pháp tu mà miêu tả cũng thật khó hiểu, tóm lại nó giống như một cái
skill trong mấy cái game vậy, được miêu tả có thể đồ thần diệt ma, à mà
thôi bỏ qua đi.
Tôi tiếp tục tìm kiếm
những thứ có thể học được cấp tốc, cũng chả quan tâm chất lượng của
chúng nó, tìm hụt hơi hết 10 phút đòng hồ, cũng không tìm được cái nào
cả, môn dễ học nhất cũng tốn một ngày thời gian, mà tôi nghĩ là mấy cái
than hồng này cũng không đủ điều kiện để tu luyện nữa, chúng nó còn nóng chắc ầm 15 đến 20 phút nữa là cùng, giờ tương sinh tương khắc ngũ hành
gì gì đó chỉ còn mỗi hỏa hệ, mà tìm có ra thuật phap đi chăng nữa thì
cũng không có điều kiện và thời gian dể hoàn thành, giờ phải làm sao đây chứ. Lại lăn quăng tìm kiếm hơn 10 phút nữa nhưng cũng chả có kết quả
gì hay, có rất nhiều phương pháp nhưng đại đa số cần thiên tài địa bảo
gì gì đấy mà ở trái đất này chắc là không có rồi, còn cần linh lực hỏa
hệ để chữa trị lại càng không. Thở dài một tiếng, lần này tôi đã bỏ cuộc thật sự, nhắm mắt dưỡng thần chờ than hồng mất hết nhiệt lúc dodstsex
biết kết quả thôi. Tôi quay qua nói với Dung:
- Cảm ơn mày nghen, cảm ơn vì đã làm bạn với tao.
- Mày nói gì kỳ vậy thằng kia, tao với mày là bạn lâu rồi mà. Mà sao
người mày lạnh như cục nước đá vậy, nếu không phải mày biết nói và thở
thì người ta tưởng mày là một tượng băng rồi đó. Mày có sao không đó,mày làm tao lo quá.
Tôi mỉm cười, nhìn nó:
- Tượng băng haha, t... A, tương sinh tương khắc.. mình còn một cái để
thữ nữa dó là tương sinh, sao mình ngu thế nhờ, tương sinh tương khắc,
nếu đã trúng băng hàn lạnh lẽo sao không tự biến mình thành một người
băng luôn chứ. - Lại một lần nữa tìm được con đường để thử, tôi mừng quá luyên thuyên 1 tràng.
Cảm ơn nó lần nữa:
- Cảm ơn mày tập 2 nha, đợi tí, đừng nói gì cả. Suỵt...
Tôi vội vàng tìm thuật pháp băng hệ, một nhánh của thủy hệ. Tôi nhanh
chóng vớ đại một thuật pháp có tên là MA BĂNG QUYẾT, mặc kệ là ma hay
thần cứ cứu mạng cái đã rồi tính tiếp. Diều kiện tu luyện thì có sẳn
rồi, là lực lượng lạnh lẽo đang âm ỉ trong cơ thể. Bắt đầu niệm quyết...
Dung nó cũng nghe lời tôi, im lặng không nói gì cả mà đi ra ngoài mua
đồ ăn sáng. Mười 15 phut sau nó về, mang theo cho tôi một bịch phở những vẫn thấy tôi bất độ, nhiệt độ cơ thể xung quanh lại lạnh hơn, nó cũng
không dám tới gần. Mười lăm phút nữa, tóc đã ngắn lại và đen hoàn toàn,
đã trở về lại trạng thái 1 và cơ thể lại càng thêm lạnh. Nó chờ ở nhà từ sáng tới tối nhưng tôi vẫn không cử động, người yêu rủ cũng không đi
chơi. Tiếp đó một ngày, nó vẫn cứ trông tôi ở nhà, không thấy gì khác
ngoài lạnh với lạnh mặc dù nó rất muốn đi chơi và đi lên trường học. Lại một ngày nữa, cơ thể tôi đã có những chuyển biến đặc biệt rõ ràng, làn
da hoàn toàn thành màu trắng xám, đến cả tóc cũng trắng xám. Nhưng khác
với kiểu bán đổi trạng thái của tôi là nó chỉ đổi màu tóc và màu da mà
không thay đổi ngoại hình, à mà nó cũng chỉ làm cơ thể trở nên rất lạnh, hiện tại chưa hết mức nhưng tôi nghĩ cũng có thể so sánh với BĂNG SƯƠNG gì đó của tên lão đại, tiếc là nó không có tính xâm thực như hắn thôi.
Dung cũng quá quen rồi nên không để ý(mà cũng có thể nó coi tôi là bạn
nên mới không sợ chứ bình thường gặp là đã sợ tới khiếp rồi), giờ này ở
ngoài thì nắng châng chang nhưng ở trong phòng thì Dung phải mang áo
khoác, khăn quàng cổ vì cái lạnh buốt giá ở đây(đối với tôi, một người
không phải là người thì thì nhiệt độ hiện tại tầm 12 13 độ không phải là lạnh quá nhưng đối với người thường, lại là dân sống quen ở nơi nóng
quanh năm như Dung thì 12 13 độ là lạnh cóng tay chân rồi). Chợt có
tiếng gõ cửa,Dung cũng thắc mắc hỏi lên:
- Ai gõ cửa đấy?
- Anh nè Dung!
Dung chột dạ, không thể để anh ấy biết được, một là vì bí mật của bạn, hai là vì sợ anh ấy hiểu lầm mình với Vũ.
- Có chuyện gì không anh yêu?
- Sao mấy hôm nay em lạ thế Dung? Anh rủ đi chơi cũng không đi.
- Tại em thấy mệt thôi! Em muốn nghĩ ngơi.
- Vậy anh có mang hoa quả tới thăm em nè, mở cửa cho anh đi.
Nó phân vân không biết có nên mở hay không? Thằng Vũ thì ngồi bất động ở đó, đến cả cử động cũng không có, lại lạnh đến như vậy, nhìn vào ai
cũng nghĩ là xác chết, mấy món đồ ăn mình mang để lại gần cho thằng Vũ
đều bị đóng băng cả rồi. Không được, không thể để ảnh biết được:
- Giờ em đỡ rồi, anh xuống dưới đợi em ở cổng đi, em thay đồ rồi ra.
- Sao em không mở cửa cho anh vào, em có điều gì giấu diếm anh có phải không?
- Anh đa nghi quá, không có gì đâu mà.
- Vậy mở ra cho anh vào đi.
- Ơ hay, phụ nữ thay đồ anh vào làm gì, xuống dưới kia chờ đi. - Nó cáu lên.
- Ừ được rồi. Anh xuống đây, nhanh lên nhá.
Chờ tầm 5 phút thì không có tiếng người nữa nó mới yên tâm. Nhắm mắt
lại chuẩn bị tinh thần một xíu rồi quay lại nói với tôi, mặc ù lúc đó
tôi không nghe thấy gì cả:
- Mày sớm tỉnh giùm tao cái, rắc rối quá. Tao yêu ảnh lắm mày có biết không? Thôi tao đi đây...
Nó vừa mở cửa ra thì tôi cũng vừa tỉnh sau một giấc ngủ dài để luyện
hóa hàn lực trong cơ thể. Dung vừa định đóng cửa phòng thì Nam, người
yêu nó chờ sẳn chạy tọt vào trong, xem ra thằng cha này đa nghi dễ sợ.
Vừa bước vòa phòng thì nó co quắp luôn, lạnh quá phải chạy ra lại.
- Phù, phù... Phòng...phòng em có gì trong đó mà lạnh thế. - Anh ta vừa 2 tay ôm lấy nhau vừa xoa, từ một nhiệt độ tầm 34 35 độ tự nhiên thành 12 13 độ thì đúng là phản ứng không kịp.
-
Không có gì đâu, em cũng chả biết, hihi. Mà thôi kệ đi, mình đi chơi. -
Nó thò đầu vào trong nhà ngó quanh 1 lượt rồi đóng cửa lại, quàng vai
anh người yêu kéo mau ra xe phía trước. Dung thầm may mắn là Nam không
thấy tôi, ơ... nghĩ tới đây nó mới để ý nó ghé vô phòng cũng không thấy
tôi đâu. Chắc là tôi đã tỉnh rồi, mà thôi kệ, nó không nghĩ nữa, yên
lòng ôm eo người yêu trên chiếc xe máy.
Tôi đứng ở trên ban công nhìn xuống, không hiểu sao lòng tôi giờ yên
tĩnh đến đáng sợ. Hàn lực trong người đã được đưa ra làm "thức ăn cho
heo" MA BĂNG QUYẾT. Giờ thì tôi chắc chắn một điều rằng MA BĂNG QUYẾT
này phải chịu "đói" rồi, vì đâu còn cái gì lạnh để cho nó hấp thụ nữa
đâu, thật hi vọng gặp lại tên lão đại. À nhắc tới tên lão đại mới nhớ
bọc tiền mình để quên hôm đó. Thử kiểm tra lại cơ thể mình xem thế nào
thì thật bất ngờ, giờ thì ngoài mộc khí màu xanh lá thì còn có một luồng khí lạnh màu trắng xám nữa.
Tôi nhảy thẳng xuống sân....*bịch*, ngã một cú rõ đau, nhói cả mông. Sặc, tôi giờ mới
để ý rằng mình da trắng xám chứ không phải là da trắng, nãy giờ cứ tưởng mình ở trạng thái 2, thế còn đây là cái gì, trạng thái 1 à. Đúng là dựa vào sức mạnh, dẻo dai và sức chịu đựng đúng là trạng thái 1 rồi, nhìn
vào tấm cửa sổ bằng kính ở tầng 1, tôi thấy mình rõ ràng đúng là trạng
thái một, nhưng hình như da và tóc đều trắng xám. Ặc nhìn ghê quá, như
người chết vậy. Nghĩ lại thấy thôi kệ vậy, dù sao mình cũng không bình
thường từ lâu rồi.
Tôi muốn chuyển sang
trạng thái 2 nhưng nghĩ lại trạng thái này cũng rất thoải mái, có thể
làm tâm mình cực kỳ bình tĩnh, không một gợn suy nghĩ nào cả, cứ như
phảng phất là tôi ở dưới cơn mưa vậy, ngày xưa tôi lần đầu tiên thất
tình ở dưới cơn mưa cũng như vậy, làm tôi bây giờ cực thích mưa và gió.
Đi được một đoạn thì tôi cảm thấy người mình hơi bị khó chịu, chính xác
hơn thì những phần cơ thể không có trang phục che thì hơi khó chịu, cứ
hơi rát rát. Đệt, tôi vội trùm kín người thì cảm giác đó không xuất hiện nữa. Chẳng lẽ tu MA BĂNG QUYẾT thì thành ma thiệt hả trời, thấy sợ ánh
sáng rồi đó nghe.
Để kiểm tra suy nghĩ
trong đầu, tôi vội chuyển sang trạng thái 2, cởi áo khoát ra thì vẫn
thấy bình thường. Thôi không lan man nữa, chạy về địa điểm tối hôm đó.
Cùng lúc đó tại một trường đại học danh tiếng ở Sài Gòn, trong lớp học
này toàn là những thành phần "biến thái" về lực học, cũng có thể coi là
một ngôi trường quốc tế, Trường đại học Leigii, nghe nói là do một tập
đoàn tài phiệt nước ngoài mở ra, có nhiều chi nhánh trên thế giới, mục
đích chủ yếu đương nhiên là đào tạo nhân lực cho tập đoàn đó rồi, năm
tôi thi đại học thì trường này cũng gửi giấy trực tiếp trúng tuyển cho
tôi nhưng tôi cũng không chọn vì quá nghiêm ngặt về độ chuyên cần của
học sinh. Trên bục giảng có 1 giáo viên người Pháp dùng tiếng anh nói
chuyện [cho phép dịch luôn hehe]:
- Như các
bạn cũng đã biết, trường chúng ta là một trường quốc tế. Có trụ sở chính ở Washington, khu thực hành Ezgle, thư viện Lulz đều là những nơi mà
các học sinh, giáo sư, tiến sĩ hay các nhà khoa học đều muốn đến để làm
việc và học tập. Các bạn có biết vì sao không?
Có một nam sinh viên dơ tay lên:
- Thưa thầy, theo em được biết thì Ezgle là một phòng thí nghiệm lớn, có
rất nhiều trang thiết bị hiện đại cũng như là mẫu thí nghiệm, người được quyền vào đó sẽ sữ dụng miễn phí các vật tư cần thiết tùy theo cấp độ
của mỗi người. Còn thư viện Lulz là nơi lưu trữ rất nhiều kiến thức của
nhân loại từ thời xa xưa đến giờ, cũng như rất nhiều lĩnh vực, được mệnh danh chỉ cần không phải là mới thì cần là có. Hai nơi như thế thì ai mà không muốn đến.
- Goodjob,boy. Giờí
thiệu cũng đã giới thiệu rồi, giờ trụ sở chính cần tuyển 1 sinh viên
xuất sắc nhất khu vực Đông Nam Á của nhà trường để đâò tạo tại 2 nơi nói trên, vậy thì trong học kỳ này. Em nào được số điểm cao nhất trường sẽ
được tuyển đi thi với các sinh viên trong khu vực để được lựa chọn.
- Vậy thưa thầy, nếu nói như vậy thì chứng tỏ kỳ thi kiểm tra để được học ở 2 nơi đó cực kỳ khó phải không thầy. - Một nữ sinh thắc mắc.
- Đúng vậy cực kỳ, cực kỳ khó, các em chỉ có thể chứng tỏ tài năng của
mình qua thi cử mà thôi, mà thi cử thì chỉ có một người thắng cuộc duy
nhất.
- Thì ra là thế, chắc có lẽ mình
không đậu được rồi, mình chưa bao giờ coi thường bản thân nhưng cũng
biết mình chưa bao giờ là nhất cả.
- Mình cũng cảm thấy như vậy...
-bla bla...
- À, quên nói với các em, ở Việt Nam có một trường hợp đặc biệt, có thể đặc cách đưa đi đào tạo mà không cần qua thi cử.
- Ai vậy thầy? ai vậy... - Cả bọn nhao nhao lên, không biết kiểu thần
thánh như thế nào mới được đặc cách, con chủ tịch nước chăng, hay là con bầu Đức..v.v.vai
- Đó là sinh viên Phạm
Lam Vũ của trường đại học xyz(chả biết bịa làm sao), người được cho là
phát minh ra thiết bị đọc sóng điện não của con người và còn có thể giao tiếp với họ qua suy nghĩ, nhưng hiện tại nhà trường vẫn chưa liên lạc
được với sinh viên đó. Hôm nay tôi chỉ phổ biến tin này thôi, các bạn có thể nghỉ. À mà thầy kể để cho các em thấy rằng, cơ hội không phải là
duy nhất, nếu như các em có thể như sinh viên đó phát minh ra một thú gì mới mẻ, bye class.
Ở dưới thì một đám
xôn xao, ai cũng tự tin ra mặt, đương nhiên họ toàn những người giỏi
trên cả nước tụ tập lại. Chỉ có một người ngồi ở góc lớp là vẫn bình
tĩnh, đó là một cô gái. Nếu tôi mà ở đây thì chắc sẽ nhận ra ngay cô gái này là Tuyết Trang. Cô nàng cũng mỉm cười tự tin rồi ôm cặp đi ra khỏi
lớp mặc cho chúng bạn đang bàn tán.
------------- Lời tác giả --------------
Xin lỗi các bạn, những người độc giả Không phải là mình cố ý ra chậm
nhưng thực sự là mình rất là bận, mong các bạn thông cảm, sang kỳ 2 mình có thể đẩy gấp đôi tiến độ. Cảm ơn.