Tôi Là Thằng Em Kế Độc Ác Của Nhân Vật Chính

Chương 27: Chương 27




Edit: Bàn

123.

Lúc tôi về nhà, Bách Liên vẫn chưa về, tôi liền bỏ sủi cảo vào nồi trước.

Lúc mở vung ra, hơi nước nóng hổi đập vào mặt, tôi vớt sủi cảo tôi làm ra chia vào 2 cái bát, sau đó cẩn thận chọn ra những cái xấu và thủng ra cho Bách Liên.

Tôi vừa chia xong thì Bách Liên mở cửa đi vào.

Hắn thấy tôi trong phòng bếp, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nói: “Em đang nấu cơm à?”

Tôi nói: “Cho dù là nhìn thấy người vượn Nguyên Mưu đang đánh lửa thì anh cũng không cần phải lộ ra cái vẻ mặt hốt hoảng vậy đâu.”

Tôi đổ giấm vào đĩa, ngẩng đầu chỉ vào cái bát bên phải nói: “Cho anh này.”

Bách Liên nhìn cẩn thận một cái, nói: “Nhân thịt nấu được đấy, nhìn trông chín hết rồi.”

Sau khi hắn so sánh sủi cảo trong bát tôi và bát hắn một chút, lại nói: “Lý Vọng, em đúng là em trai tốt.”

Tôi nói: “Quá khen.”

124.

Đối mặt với sự lạm dụng uy quyền của giai cấp chính trị, tôi không thể không đổi bát với hắn.

Tôi chưa viết bản thảo bao giờ, bản thảo tuần sau lên sân khấu là Bách Liên viết giúp tôi. Lúc hắn ở trên bàn cơm đọc đến “Học một cách lười nhác không khác gì học cách lười nhác, chỉ khi đặt tâm tư vào học tập, chăm chỉ kiên định tiến lên, mới có thể thu được kiến thức thực sự,“ tôi suýt nữa chết nghẹn vì viên thịt.

Tôi nói: “Em thực sự phải đứng trước mặt hơn một nghìn người nói lời thế này sao, thấy ngại chết mất.”

Bách Liên nói: “Ba em cũng gọi điện cho anh, bảo gần đây em học tiến bộ rất nhiều, ổng rất vui, bảo anh ngày nghỉ dẫn em ra ngoài chơi một chút.”

Hắn đẩy đẩy gọng kính, mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Anh vốn tưởng chỉ tiến bộ một hai trăm hạng, không ngờ em tiến bộ một lần hơn bốn trăm, chứng tỏ em vẫn rất thông minh.”

Tôi đắc ý, ngửa cằm nhìn hắn, muốn nghe hắn khen tôi thêm mấy câu nữa.

“Lý Vọng, nghe đồn sờ tóc em một lần phải đưa em 100 tệ.” Hắn nói, “Anh có cần đưa tiền trước không?”

Tôi rũ đầu xuống, tiến đến trước mặt hắn, nói: “Anh là anh trai em, đương nhiên là phải muốn sờ thì sờ rồi.”

Lòng bàn tay Bách Liên như có một mặt trời nhỏ, lúc vò vò tóc tôi, tôi ngay cả trong lòng cũng cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Ba tôi đã lâu lắm rồi không cổ vũ tôi như vậy, tôi cảm thấy ba tôi làm phụ huynh hơi không đạt tiêu chuẩn, ổng rất có trách nhiệm với tôi, nhưng ổng không hiểu tôi chút nào.

Hắn nói: “Bạn nhỏ Lý Vọng, mở tay ra, nhắm mắt vào nữa.”

Hắn thả một bông hoa hồng trên lòng bàn tay mở ra của tôi.

Chính là cái loại cắt giấy thủ công ở mẫu giáo.

Tôi nói: “Anh, em đã là học sinh cấp 3 rồi.”

Bách Liên nói: “Em để nó dưới gối, tối sẽ có ông già Noel tặng quà cho em.”

Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Giờ có phải lễ Giáng sinh đâu.”

Bách Liên nói: “Đấy là ông già Noel tăng ca sớm, tránh mùa cao điểm để tặng bất ngờ cho em.”

125.

Nhưng mối quan hệ anh em hài hoà hữu nghị như vậy của bọn tôi đến 10 giờ tối thì tan vỡ.

Chia năm xẻ bảy, rối tinh rối mù.

126.

Lúc miệng tôi vẫn đang ngậm bàn chải, liền bị hắn túm cổ áo đè lên gương nhà vệ sinh.

Tiếng hắn rơi xuống gạch men, như thể băng đá rơi vỡ trên kính, vừa lạnh lẽo vừa bén nhọn: “Em sau khi tan học đi đâu? Kia là quần ai?”

Tôi bị hắn làm cho sửng sốt, trong lúc nhất thời không nói gì, một lát sau mới ngắc ngứ ấp úng nói: “Đi, đi đến nhà bạn làm bài tập.”

Lúc Bách Liên đeo kính trông còn vô hại ôn hoà chút, vừa bỏ kính xuống liền rất hung dữ, tôi không có sức đối diện hắn, cũng không dám lớn tiếng cãi nhau với hắn.

Bách Liên nói: “Em để người khác đụng vào em?”

Tôi ngậm miệng thật chặt, không chịu hé răng trả lời hắn.

Bách Liên lúc tức giận và lúc bình thường hoàn toàn là hai người. Lúc này lòng bàn tay hắn sẽ không nóng, còn lạnh như băng, lúc ngón tay hắn xuyên qua đằng sau của tôi, lạnh đến nỗi tôi rùng mình một cái.

Tay kia của hắn siết chặt lấy tay phải của tôi.

Tôi không chịu nổi cảm giác hắn tiến vào như vậy, run giọng nhận lỗi với hắn, nói về sau tôi sẽ không làm chuyện đó nữa.

“Lý Vọng, em nghe lời, anh liền thưởng cho em.” Bách Liên nói, “Nhưng em không nghe lời, cũng sẽ có hình phạt.”

Tôi không rõ lắm hắn bôi cái gì vào, thứ kia vừa lạnh vừa trơn. Mặt gương bị mặt tôi áp lên nóng hầm hập rồi, tôi cố sức nắm lấy cạnh bồn rửa mặt, nén chịu hắn dùng ngón tay khuấy đảo đâm rút đằng sau.

Chất lỏng trơn trượt trong cơ thể và thứ hắn bôi vào đều theo đó chảy xuống, chân tôi đang phát run, lý trí nói với tôi bây giờ phải chạy, nhưng tôi ngay cả một bước cũng không đi nổi.

Lưỡi kiếm của hắn từng chút từng chút chen vào cửa.

Bách Liên bảo tôi gọi hắn là anh, tôi gọi rồi, nhưng hắn không buông tha tôi.

Hắn ôm eo tôi, đâm mạnh lưỡi dao vào. Tôi không có bất kỳ sự chuẩn bị tinh thần nào, đau đến mức không thèm để ý mặt mũi gì nữa, nhoài người trên gương khóc không thở nổi.

Lúc nước mắt tôi rơi, động tác của Bách Liên liền hơi thả nhẹ một chút. Hắn cúi đầu xuống hôn cổ tôi, nói: “Em thích người kia?”

Tôi lắc đầu.

Bách Liên nói: “Không phải, hay là không biết?”

Lưỡi kiếm nóng bỏng của hắn nghiền qua thành ruột tôi, đúng lúc tôi tưởng hắn định rút ra, hắn lại tàn nhẫn đâm vào, đâm đến nỗi tôi run chân không thể đứng vững, ngón chân co quắp lại vì đau, chỉ có thể gắng gượng giữ lấy bồn rửa mặt.

“Em không thích nó, em chỉ là muốn người ta yêu em.” Hắn nói, “Bây giờ có phải lại cực kỳ ghét anh rồi không? Lý Vọng, anh không chịu nổi em như vậy.”

Đèn lại tắt rồi.

Động tác của hắn ngừng lại, khe khẽ thở dài bên tai tôi.

“Anh không chịu nổi thứ này, em bị thương anh sẽ khó chịu, nếu em thích người khác, anh sẽ phát điên.”

127.

Hắn trút đồ của hắn vào bên trong tôi hai ba lần, tôi hơi hơi cử động sẽ có thứ men theo bên trong bắp đùi tôi chảy xuống.

Tôi ở trong bóng đêm nặng nề, khàn giọng, rất khổ sở mà nói với hắn: “Anh vốn không phải một người anh tốt.”

Bách Liên nói: “Bây giờ không phải.”

Hắn nói xong, không lên tiếng một hồi lâu, nói tiếp: “Nhưng em là một người em tốt.”

Nước mắt tôi chảy xuống, nói: “Anh còn rất hai mặt!”

“Được rồi, sáng mai em muốn ăn gì?” Bách Liên lại thở dài, ôm tôi, nói, “Ngày mai anh lại quay về làm người anh tốt, được chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.