Edit: Bàn
128.
Tôi và Bách Liên nằm trên một cái giường, cánh tay hắn rất có lực, khoá tôi trong ngực hắn.
Cúc áo ngủ của tôi bị hắn cởi hết, đầu v* bị hắn gặm vừa căng vừa đau.
“Lý Vọng.” Bách Liên gọi tên tôi, giọng hắn mềm mỏng lại rồi, cứ như cái người bây giờ vẫn còn nhét đồ vào bên dưới của tôi không phải hắn, “Quần em mặc về là của ai?”
Âm thanh đi ra từ trong cổ họng tôi đã nát vụn hết rồi, không biết hắn chọc đến chỗ nào, một cơn rùng mình đầy vui sướng bổ tới tôi như thuỷ triều. Tôi hé miệng thở dốc, toàn thân ướt sũng, thân dưới nhão nhoét thứ chất lỏng trong suốt lẫn vào nhau của tôi và hắn.
“Không muốn trả lời?” Hắn đè trên người tôi, ép lưỡi kiếm vào sâu hơn, “Quần lót của em không phải Snoopy thì là Doraemon, cái quần đó cũng không phải mới mua, em tưởng anh không biết à?”
Tôi bái phục hắn cày cấy trên người tôi lâu vậy rồi mà vẫn có sức nói lắm đến thế, còn tôi thì tã đến không thốt nổi một lời.
Bây giờ tôi cũng không biết nên nghĩ về chuyện này thế nào đây, tôi với con trai mẹ kế tôi chịch nhau rồi, nghĩ kiểu gì thì đây cũng không phải chuyện nên làm để gia tăng tình cảm anh em!
Tôi lười giãy, thế là quay sang ôm lấy lưng hắn, đổi cho mình một tư thế thoải mái chút.
Tôi có một phát hiện, khi tôi ngửa mặt lên hôn hắn, ánh mắt hung dữ của hắn sẽ dịu lại, cũng sẽ không chất vấn câu hỏi khó trả lời này với tôi nữa.
Bách Liên cắn cắn đầu lưỡi tôi: “Em hôn anh là có ý gì?”
Tôi không lên tiếng, chỉ mở to mắt nhìn hắn.
Bách Liên nói: “Thích anh không?”
Tôi nếm được vị tanh ngọt trên đôi môi bị cắn rách, buồn bã nói: “Lúc anh đưa tôi hoa hồng, tôi còn hơi thích anh.”
Qua chốc lát, tôi lại không nhịn được lo lắng, lầm bầm: “Nếu ba tôi biết, có khi nào đánh gãy chân tôi với anh không?”
Bách Liên cười cười, con mắt màu đen nhìn tôi chăm chú, nói: “Lý Vọng, em là của anh, anh cũng là của em.”
Hắn nâng mặt tôi, nụ hôn như mưa trút xuống.
“Không có người dạy em, anh sẽ dạy cho em.” Hắn bóp dái tai tôi, nói, “Yêu là thuần hoá, Lý Vọng, em có hiểu được không? Em thuần hoá anh, anh thuần hoá em.”
Mắt tôi bị bàn tay to của hắn che lên.
Hắn nói với tôi: “Hôm nay chỉ tới đây thôi, em ngủ đi. Ngày mai đọc thuộc lại bản thảo cho anh nghe.”
129.
May mà ngày tiếp theo không phải đi học, nếu không Bách Liên sẽ lại phải xin nghỉ với giáo viên là bệnh trĩ của tôi tái phát.
Khi tôi tỉnh lại, vết tích gặm nhấm trên người vẫn chưa mờ hết, nhưng những thứ ngổn ngang kia đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hình như Bách Liên đi mua bánh bao sữa đậu nành rồi, lúc tôi đi nhà xí ngồi bồn cầu đánh răng, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn.
Tôi vò mái tóc xoăn rối bù, đi đôi tất trắng, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha bắt đầu đọc bản thảo.
Sau một lát, tôi nhớ tới lời hắn hôm qua nói, liền chui vào phòng mình xoay tới xoay lui, vậy mà lại thực sự phát hiện ra một cái hộp không to không nhỏ dưới giường mình.
Đặt trong phòng tôi, vậy hẳn là cho tôi đúng không?
Thế nên tôi mở hộp ra.
Tôi mở to hai mắt, nâng mô hình lên bằng hai tay, ngửa đầu nhìn kỹ hồi lâu, quàooo liên tục mấy tiếng mới hồi phục lại tâm tình.
Là mô hình Optimus Prime mà tôi cực kỳ cực kỳ muốn!
Nó nhìn trông còn ngầu hơn cái lúc tôi nhìn nó qua tủ kính nữa!
Là Bách Liên tặng à?
Hay là có ông già Noel thật?
Tôi nghe thấy tiếng đóng mở cửa, không để ý đến việc đi giày vào nữa, liền xông thẳng ra ngoài, hưng phấn nhảy cẫng lên trước mặt Bách Liên, nói: “Là anh mua cho em à? Em muốn nó từ lâu lắm rồi!”
Bách Liên bỏ giày thể thao vào tủ giày xong, thở dài, nói: “Ông già Noel tăng ca đưa đến đấy.”
Tôi nhào lên người hắn, nói: “Em không giận nữa! Hôm nay anh là anh trai tốt!”
Bách Liên vừa đỡ lấy mông tôi, vừa cười nói: “Lý Vọng, em vẫn nên thù dai vào, nếu không dễ bị lừa bán lên núi đào than lắm.”
___________
Đúng là ngốc bạch ngọt vỏ ngoài máu chó