Lúc này tiên nữ Thanh Thủy nói: “Vận mệnh của cô gái này rất bi thảm, đưa cô ta đi cũng được, hàng ngày có thể hút âm khí, hơn nữa còn có thể giúp cô ta trở nên mạnh mẽ hơn”.
“Cô đang nói gì thế?”, tôi không hiểu Lý Ngọc Liên mạnh lên có nghĩa là gì.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thuật hút âm khí, âm dương giao hòa, ngươi nhận được lợi ích to lớn thì người phụ nữ cũng vậy”.
“Ví dụ như, làn da của cô ta sẽ ngày càng đẹp hơn, khỏe mạnh hơn, một vài cô gái có thiên phú còn học được thêm những kỹ năng mới”.
“Chỉ cần ngày nào ngươi cũng hút âm khí của Lý Ngọc Liên thì cơ thể cô ta dần dần sẽ có thay đổi”.
Hóa ra là vậy, tôi vui mừng khi nghe thấy điều này, thật không ngờ, chuyện này còn có nhiều lợi ích đến như vậy.
Thế là tôi và Lý Ngọc Liên thu dọn đồ đạc, Lý Ngọc Liên vô cùng kích động khi nghe tôi nói sẽ đưa chị ấy đi cùng.
Tôi xách một vali đồ của mình, sau khi Lý Ngọc Liên sửa soạn xong bèn nói: “Sơn Thành, chị về nhà một chuyến, cậu ở đây đợi chị, buổi tối chị sẽ lẳng lặng tới đây”.
“Nhà chị có một chiếc xe đạp điện cũ, chúng ta cùng đi nhé”.
Sau khi Lý Ngọc Liên rời đi, một mình tôi ở lại trong căn phòng nhỏ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Trước khi làm thầy khai quang, tôi đã định an phận sống ở thôn này cả cuộc đời, qua vài năm nữa thì sẽ cưới vợ, làm ruộng giống như những người dân khác trong thôn, đến khi có con thì có thể ra ngoài làm ăn kiếm tiền hỗ trợ cho gia đình.
Từ sau khi làm thầy khai quang, những sự việc mà tôi gặp phải đều ứng nghiệm với câu nói “làm thầy khai quan sẽ bị xui xẻo ám thâm”.
Nếu con gái trong thôn không được khai quang thì chú rể sẽ gặp họa đổ máu, cả gia đình sẽ gặp xui xẻo, còn sau khi khai quang xong thì tất cả những xui xẻo đó sẽ đổ dồn lên người thầy khai quang.
Người già trong thôn vô cùng tin vào những chuyện này, người trẻ thì bán tín bán nghi, thậm chí có người còn một mực không tin.
Còn tôi giờ đây đã tin hoàn toàn rồi, nếu không, cuộc sống vốn bình lặng bao năm qua của tôi, chẳng bao giờ xảy ra chuyện gì sao gần đây lại xảy ra chuyện liên tiếp như vậy.
Nếu tôi không có tiên nữ Thanh Thủy giúp đỡ thì e rằng đã gặp chuyện từ lâu rồi.
Hơn chín giờ tối, Lý Ngọc Liên khoác một chiếc túi nhỏ, lái xe đạp điện tới.
Sau khi đi vào từ cửa sau, Lý Ngọc Liên nói: “Chị chẳng có gì để mang theo cả, chị còn hơn một nghìn tệ tiền để dành, chị cũng mang theo đây”.
“Nếu chị cầm nhiều đồ ra, bố mẹ chồng phát hiện thì không hay”.
“Bây giờ chắc vẫn còn có người đi dạo loanh quanh trong thôn, mấy người già không ngủ được ấy thích đi dạo ban đêm, đợi tới hơn mười giờ thì chúng ta đi nhé”.
Tôi và Lý Ngọc Liên đã bàn bạc xong, cả hai chúng tôi đều hết sức căng thẳng.
Lý Ngọc Liên nắm tay tôi, áp sát vào ngực tôi, khuôn mặt ánh lên vẻ hạnh phúc: “Chúng ta cùng rời khỏi thôn này tới nơi khác, cậu yên tâm đi Sơn Thành, dù khổ sở vất vả thế nào thì chị sẽ không để cậu phải cực khổ đâu, chị sẽ chăm sóc cho cậu”.
Lời nói này khiến tôi thấy thật ấm áp, hình như tôi phải là người nói những lời đó mới đúng chứ? Sao tôi có thể để người phụ nữ này chịu cực đây?
Tôi nói: “Chị dâu, chị yên tâm, tôi sẽ chăm sóc chị, sau này, tôi phụ trách kiếm tiền, chị trông coi nhà cửa là được”.
“Đợi tôi có tiền rồi chắc chắn tôi sẽ bắt những người đã đuổi tôi đi phải trả giá!”
“Tôi tin cậu có bản lĩnh đó”, Lý Ngọc Liên nói: “Chúng ta còn trẻ, chúng ta hãy giống như chị Văn Nhã, kiếm thật nhiều tiền quay về, tới lúc đó, sẽ chẳng còn ai dám khinh thường, ức hiếp chúng ta nữa”.
Lý Ngọc Liên đã đánh cược tất cả khi bỏ đi cùng tôi, tôi không thể phụ lòng chị ấy.
Tôi không hề nghĩ gì nhiều khi lần đầu tiên xảy ra quan hệ với Lý Ngọc Liên, nhưng con người mà, ai cũng có cảm xúc, khi tôi càng thấu hiểu Lý Ngọc Liên hơn thì tình cảm của tôi cũng ngày càng sâu đậm, mối quan hệ giữa chúng tôi đã thay đổi một cách kỳ diệu.
Tình yêu và thiện cảm giữa hai chúng tôi cũng vì thế mà tăng lên.
Lúc này giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy vang lên trong đầu tôi: “Thuật hút âm thiên biến vạn hóa, chỉ cần là những người phụ nữ đã từng lên giường với ngươi thì đều có tình cảm với ngươi cả”.
“Tình cảm này đầu tiên tới từ cảm quan cơ thể, những người phụ nữ từng xảy ra quan hệ với ngươi đều được cảm nhận khoái cảm mà trước giờ họ chưa từng được trải nghiệm, khiến họ mê đắm ngươi, và càng ngày càng nghiện ngươi hơn”.
“Dù cho người phụ nữ không thích ngươi thì sau khi được trải nghiệm cảm giác lâng lâng đó cũng sẽ dần thích ngươi thôi, dù họ không yêu ngươi nhưng cảm quan và cơ thể sẽ không đánh lừa được”.
Tôi hết sức kinh ngạc, còn có cả quá trình như vậy cơ à? Nhưng những gì tiên nữ Thanh Thủy nói đều là thật, “thực, sắc, tính, dã” là bản tính của con người mà, bất luận là nam hay nữ thì đều thích chuyện đó, hơn nữa khoái cảm giường chiếu của nữ giới còn hơn của nam giới rất nhiều lần.
Tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục nói: “Sự mê đắm sẽ khiến người phụ nữ không thể rời bỏ được ngươi, phụ nữ đều là động vật cảm tính, đối với phụ nữ mà nói, trao thân rồi thì chắc chắn họ sẽ là người của ngươi”.
“Dù là người phụ nữ lạnh lùng tới đâu, chỉ cần xảy ra quan hệ với người thì trái tim băng giá cũng dần tan chảy, sẽ bị ngươi chinh phục”.
Nói như vậy thì Lâm Ngọc Lam sẽ thích tôi sao? Vậy còn Trần Thái Linh? Cô ta có thích tôi không?
Mười phút sau, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền vào.
Cả hai chúng tôi giật mình.
Đã muộn thế này rồi, còn ai tới phòng khám chứ?
Hơn nữa, Trương Vân Sơn đã quay về rồi, mọi người đều tới đó khám bệnh, ban ngày đã không có ai tới tìm tôi chứ đừng nói tới ban đêm.
Tôi nói Lý Ngọc Liên ở trong buồng đừng đi ra, chị ấy cuống cuồng vì chiếc xe đạp điện vẫn còn đỗ trong sân, để người khác phát hiện thì rắc rối to.
Tôi nói: “Chị yên tâm, chị dâu, tôi sẽ không để ai vào trong sân đâu”.
Tôi bước ra nhưng không mở cửa mà đứng phía sau cánh cửa hỏi: “Ai vậy?”
Một giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền vào: “Là tôi, Sơn Thành, Lâm Ngọc Lam đây”.
Lâm Ngọc Lam sao?
Tôi hỏi: “Ngọc Lam, muộn lắm rồi, chị tới tìm tôi có việc gì không?”
Tôi đã hẹn với Lâm Ngọc Lam là tối nay sẽ tới nhà cô ta nhưng hôm nay tôi phải rời khỏi thôn nên không thể đi được.
Lâm Ngọc Lam nói: “Tôi có chuyện tìm cậu, cậu mở cửa trước đã”.
Tôi mở cửa, nhìn thấy phía sau lưng Lâm Ngọc Lam còn có một cái túi lớn và một chiếc xe điện đỗ ở bên ngoài.
Tôi ngây người, chuyện quái gì thế này?
Lâm Ngọc Lam dí cái bọc vào tay tôi, nó nặng khiếp, bên trong toàn là đồ của Lâm Ngọc Lam.
Lâm Ngọc Lam đẩy chiếc xe đỗ ở ngoài đường vào trong.
Tôi thấy bất an, vội vàng nói: “Ngọc Lam, chị làm gì vậy?”
Lâm Ngọc Lam trừng mắt, nói: “Còn làm gì nữa chứ? Cậu bị đuổi đi rồi, tôi ở lại trong cái thôn này còn có nghĩa lý gì chứ?”
Người tôi cứng đơ, Lâm Ngọc Lam đẩy chiếc xe điện vào bên trong, tôi vội vàng nói: “Ngọc Lam, chị định đi cùng tôi sao?”
“Ừ”, Lâm Ngọc Lam nói: “Cả ba người nhà mẹ chồng đã đi bán lương thực lúc chiều nay rồi, nhà chẳng còn ai cả”.
“Tôi suy nghĩ kỹ rồi, dù sao tôi cũng là người của cậu nên tôi sẽ đi cùng cậu”.
Cả người tôi bấn loạn, tôi vừa kích động, hào hứng lại vừa căng thẳng, sợ hãi, xen lẫn chút bất an…