Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 91: Chương 91: Chuyện bất ngờ




Lâm Ngọc Lam luôn là nữ thần trong lòng tôi, là người phụ nữ trong mơ mà tôi theo đuổi, mặc dù lần trước tôi đã có được cô ta nhưng tôi biết, tôi vẫn không có được trái tim của Lâm Ngọc Lam.

Còn bây giờ tôi đã nhận ra, Lâm Ngọc Lam muốn đi cùng tôi, muốn ở cạnh tôi, muốn làm người phụ nữ của tôi.

Tiên nữ Thanh Thủy đã nói rồi, chỉ cần là người từng xảy ra quan hệ với tôi thì sẽ dần dần mê đắm tôi, nhưng tôi không ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy.

Đương nhiên có quá nhiều chuyện đã xảy ra giữa tôi và Lâm Ngọc Lam, tôi từng cứu cô ta mấy lần, còn chữa khỏi cả bệnh u xơ cho cô ta, hơn nữa chuyện tôi luôn thầm thương trộm nhớ Lâm Ngọc Lam, cô ta đều biết cả.

Nhưng trong phòng tôi vẫn còn một người phụ nữ khác, đó là Lý Ngọc Liên!

Giờ phải làm sao đây?

Bọn họ đều không biết những chuyện xảy ra giữa tôi và người còn lại.

Nếu như Lâm Ngọc Lam phát hiện Lý Ngọc Liên đang ở trong phòng tôi, hoặc là Lý Ngọc Liên phát hiện ra Lâm Ngọc Lam cũng muốn đi cùng tôi thì hỏng bét!

Hai người phụ nữ mà chạm mặt thì chắc tôi không còn là người nữa quá!

Chuyện quái quỷ gì thế này!

“Ngọc Lam, chị không thể đi cùng tôi được”, tôi vội vàng đóng cửa, chặn Lâm Ngọc Lam lại.

“Cậu có ý gì vậy?”, khuôn mặt Lâm Ngọc Lam lập tức biến sắc.

Tôi nói: “Ngọc Lam, sao đột nhiên chị lại quyết định như vậy? Chị tới đột ngột quá”.

“Thật sự là chị không thể đi cùng tôi được”.

“Cậu chắc chứ?”, vẻ mặt Lâm Ngọc Lam rất lạnh lùng nhưng mắt thì đỏ hoe.

Tôi không biết phải giải thích thế nào: “Ngọc Lam, chị đừng giận, nếu chị bỏ đi, chuyện này mà lan ra ngoài thì người khác sẽ nghĩ rằng tôi lôi kéo chị, rồi họ báo cảnh sát thì phải làm sao?”

Lâm Ngọc Lam rơi nước mắt, hét lên: “Trương Sơn Thành!”

“Cậu có biết tôi phải hạ quyết tâm tới mức nào để đi cùng cậu không?”

“Tôi là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái đã kết hôn, cậu có biết có bao nhiêu lời dị nghị khi tôi đi cùng cậu không? Cậu có biết tôi phải chịu áp lực nhiều như thế nào không?”

“Vậy mà tôi còn không sợ thì cậu sợ cái gì?”

“Không phải từ nhỏ cậu đã thích tôi sao?”

Tôi luống cuống khi thấy Lâm Ngọc Lam khóc bèn vội vàng giải thích: “Ngọc Lam, tôi không có ý đó”.

“Vậy ý cậu là gì?”, Lâm Ngọc Lam nói: “Cậu chê tôi phải không?”

“Có phải cậu đã chiếm được tôi nên giờ lật mặt, không chịu nhận người nữa!”

“Tôi cứ tưởng cậu sẽ cảm động lắm khi tôi bỏ đi cùng cậu, nào ngờ, cậu không cần tôi!”

Sao tôi có thể là loại người đó được chứ.

Tôi lau nước mắt cho Lâm Ngọc Lam nhưng bị cô ta gạt tay ra, tôi nói: “Ngọc Lam, nhà họ Trần khá giả, chị ở lại nhà họ sẽ không phải chịu khổ, nếu chị đi cùng tôi, cuộc sống dãi gió dầm sương chắc chắn sẽ khổ sở lắm”.

“Ngọc Lam, chị đừng vì tôi mà đánh mất đi tất cả”.

Lâm Ngọc Lam quắc mắt lạnh lùng: “Tôi có tay có chân, có thể tự lo cho mình! Chúng ta đều còn trẻ, lẽ nào lại sợ chết đói ở bên ngoài sao?”

“Cậu xem chị Văn Nhã, đi làm mấy năm ở Thâm Quyến giờ kiếm được khối tiền kia kìa”.

“Chúng ta cũng tới Thâm Quyến, nhờ chị Văn Nhã sắp xếp tìm việc giúp, lẽ nào lại không được?”

“Quan hệ giữa cậu và chị Văn Nhã tốt như vậy, chẳng lẽ chị ấy lại bỏ mặc chúng ta sao?”

“Cậu yên tâm, dù cho bố mẹ chồng có biết tôi rời khỏi thôn, dù cho họ báo cảnh sát thì làm sao chứ? Tôi có quyền được tự do, là tôi tự nguyện rời đi, sẽ không liên lụy tới cậu đâu!”

Thái độ của Lâm Ngọc Lam rất kiên quyết, cô ta đã hạ quyết tâm muốn đi cùng tôi.

Tôi bấn loạn, không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp từ góc sân đi tới, chính là Lý Ngọc Liên.

Tôi nhìn vị trí bước ra của Lý Ngọc Liên đoán ra ngay là chị ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Hỏng rồi, sao lúc này Lý Ngọc Liên lại xuất hiện chứ.

Mới một người phụ nữ mà tôi đã sứt đầu mẻ trán, không giải quyết được, giờ hai người phụ nữ đối đầu nhau lại không cãi vã long trời lở đất chắc?

Lâm Ngọc Lam kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Ngọc Liên, cô ta hoảng hốt, vội vàng lau nước mắt, giấu đi tâm trạng của mình: “Chị Lý Ngọc Liên, sao chị lại ở đây?”

Sắc mặt Lý Ngọc Liên hơi khó coi, chị ấy cười gượng: “Chị thấy hơi khó chịu nên nhờ Sơn Thành kiểm tra giúp”.

“Giờ thì không sao, tốt hơn nhiều rồi”.

Tôi tưởng Lý Ngọc Liên sẽ gây sự, thật không ngờ chị ấy lại nói như vậy.

Vừa nói Lý Ngọc Liên vừa đẩy xe điện, tôi cuống cuồng đi tới: “Lý Ngọc Liên, tôi…”

“Tôi không sao”, Lý Ngọc Liên cười dịu dàng: “Tôi nhớ thuốc cậu kê rồi, ngày mai tôi sẽ đi lấy thuốc”.

“Cũng khuya rồi, tôi nên về thôi”.

Phải làm sao đây? Có ai nói cho tôi biết tôi phải làm gì không?

Rõ ràng Lý Ngọc Liên muốn tác thành cho tôi và Lâm Ngọc Lam, chị ấy không cãi vã, không làm loạn, chỉ nói là tới tìm tôi khám bệnh.

Tôi đã hứa với Lý Ngọc Liên sẽ đưa chị ấy đi, vậy mà giờ đây giữa chừng lại lòi ra cái cô Lâm Ngọc Lam này.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cảm nhận được nỗi đau và sự uất ức bất tận trong lòng chị ấy, nhưng chị ấy chỉ biết nhẫn nhịn, gượng cười.

Trong lòng tôi thấy khó chịu vô cùng.

Lâm Ngọc Lam đi tới, tỏ ra nóng vội, hỏi Lý Ngọc Liên: “Lý Ngọc Liên, có phải…Có phải chị đã nghe thấy hết những lời em vừa nói không?”

Lý Ngọc Liên cười nói: “Ngọc Lam, cô yên tâm, chị sẽ không nói cho bất kỳ ai đâu, có một người phụ nữ bên cạnh Sơn Thành cũng tốt, có thể nấu cơm giặt giũ, có thể chăm sóc cho cậu ấy”.

“Đàn ông mà không có phụ nữ bên cạnh là không ổn đâu”.

“Chị Lý Ngọc Liên, chị thật tốt”, Lâm Ngọc Lam kéo tay Lý Ngọc Liên, xúc động nói: “Chị Lý Ngọc Liên, em thích Sơn Thành thật lòng nên mới muốn đi cùng cậu ấy”.

Lý Ngọc Liên cười miễn cường khi nghe thấy vậy: “Mấy đứa đều tốt cả, hứa với chị, chăm sóc tốt cho Sơn Thành nhé”.

“Dạ”, Lâm Ngọc Lam gật đầu, nói: “Lý Ngọc Liên, để em tiễn chị”.

Tôi bối rối, nhìn thấy Lâm Ngọc Lam tiễn Lý Ngọc Liên, tôi vội vàng hét lên: “Tôi không đi nữa!”

“Tôi không muốn rời khỏi thôn của chúng ta!”

“Càng không muốn rời khỏi những người bên cạnh mình!”

Tôi thấy Lý Ngọc Liên khẽ run lên, lại thấy tay chị ấy lau vội mặt, chắc chắn là chị ấy đang khóc.

Chị ấy hiểu ý tôi, tôi không muốn rời xa chị ấy.

Lâm Ngọc Lam lao tới, hét lớn: “Cậu bị thần kinh à?”

“Cậu không đi thì ngày mai người dân trong thôn cũng đuổi cậu đi thôI!”

Lý Ngọc Liên quay người lại, mắt đỏ hoe, chị ấy nói với tôi: “Sơn Thành, cậu và Ngọc Lam đi đi, hai người hãy cao chạy xa bay, hai người nhất định sẽ hạnh phúc mà”.

Tôi là đàn ông, sao có thể đi được chứ?

Nếu tôi cùng đi với Lý Ngọc Liên, sống tốt ở bên ngoài thì có thể quay về tìm Lâm Ngọc Lam.

Còn Lý Ngọc Liên thì khác, chị ấy ở nhà bị ức hiếp, bị giày vò, tôi không nỡ để chị ấy ở lại.

Nếu tôi đưa Lý Ngọc Liên đi thì sẽ phải giải thích thế nào với Lâm Ngọc Lam đây?

Tôi và Lý Ngọc Liên đã xảy ra quan hệ, chắc chắn Lâm Ngọc Lam không thể chấp nhận chuyện đó.

Vì vậy tôi chỉ có thể lựa chọn ở lại, sau này tôi sẽ giải thích cho Lâm Ngọc Lam những chuyện này, cô ấy cần thời gian để từ từ chấp nhận chứ không phải nói thẳng ra vào giây phút quan trọng này.

Lý Ngọc Liên lớn tuổi hơn chúng tôi rất nhiều, chị ấy rất trưởng thành, xử lý chuyện gì cũng thấu đáo, nhưng đối với tính khí của Lâm Ngọc Lam mà bây giờ nói ra thì cô ta sẽ vạch trần tất cả, sự việc chỉ càng rối rắm, phức tạp hơn mà thôi.

Vậy nên, tôi phải ở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.