Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 323: Chương 323: Câu lạc bộ




Lý Cương bị mức lương đó làm cho kinh ngạc, nói: “Ông chủ, chi tiêu của cả nhà chúng tôi bốn nghìn tệ một tháng là đủ rồi”.

“Tôi thật sự không biết cách quản lý, bảo tôi đứng canh cửa, bảo tôi lao động thì tôi làm được, nhưng còn chức vụ này... tôi không biết làm...”

Anh Đao lạnh lùng lên tiếng: “Bảo cậu làm thì cậu cứ làm, nói nhiều thế làm gì?”

“Cho cậu tiền và chức vị cao mà cậu không thích sao?”

Tôi cười nói: “Anh Đao, đừng dọa Lý Cương”.

Tôi nói với Lý Cương: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, ngày mai nhận chức”.

“Còn ông...”, ánh mắt tôi dừng trên người tên giám đốc, nói: “Ông phụ trách dạy Lý Cương làm việc, trong thời gian ba tháng phải giúp Lý Cương học được hết tất cả. Nếu không học được hết, quản lý không tốt, lúc đó tôi sẽ đánh gãy chân ông!”

“Vâng, vâng, vâng”, tên giám đốc vội vàng đồng ý.

Tôi nói với Lý Cương: “Về sau, tên giám đốc này sẽ là cấp dưới của cậu, một tháng trả lương ông ta hai nghìn năm trăm tệ, nếu ông ta có biểu hiện tốt thì tăng lương cho ông ta”.

Lý Cương gật đầu chắc chắn, nhìn tôi với vẻ cảm kích.

Tôi lại vỗ vai Lý Cương, cười nói: “Làm cho tốt”.

“Còn cậu kia”, tôi nhìn sang người thanh niên đứng ở bên phải vừa rồi, nói: “Cậu qua đây”.

Thanh niên đang quỳ ở dưới đất, lê chân qua, mặt như đưa đám nói: “Ông chủ, tôi đáng chết, là tôi có mắt không tròng, không biết thân phận của anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi”.

Tôi thản nhiên nói: “Tôi không nói sẽ làm gì cậu cả, sau này cậu tiếp tục canh cửa ở đây, làm tốt công việc, trừ cậu ba tháng lương liên tiếp”.

“Từ nay, người cao nhất ở nhà hàng này sẽ là Lý Cương, mọi việc đều phải nghe theo Lý Cương”.

Thanh niên vội đáp: “Cám ơn ông chủ, cám ơn ông chủ”.

Tôi cũng không muốn làm khó mấy người làm công như họ.

Cứ như vậy, sự việc đã được giải quyết.

Âu Dương Bác đưa mắt nhìn quanh, nói: “Được rồi, mọi người đều giải tán hết đi”.

“Sơn Thành, đi thôi, chúng ta đi uống rượu!”

Đi vào trong nhà hàng, tôi còn tưởng rằng cách bài trí của nhà hàng đắt đỏ này sẽ vô cùng nguy nga lộng lẫy, không ngờ lại mang phong cách giản dị, cổ xưa.

Hơn nữa, trong nhà hàng không có đại sảnh, chỉ có một quầy bar đơn giản, sau đó là từng dãy hành lang và phòng riêng, trên hành lang có một vài chậu cây. Kết cấu của nó cho người ta cảm giác chẳng khác nào phòng khách sạn.

Nền lót sàn gỗ, tường cũng bằng gỗ, treo một vài bức tranh sông núi.

Bầu không khí xung quanh cho người ta cảm giác thanh nhã, hoàn toàn khác với cách bài trí của những nhà hàng cao cấp khác.

Không gian hết sức yên tĩnh, khách trong phòng riêng có làm ồn thế nào cũng không lọt tiếng động ra ngoài.

Tôi hiểu rồi, cách bài trí ở nơi đây trông có vẻ đơn giản, nhưng lại dùng chất liệu kết đôi vô cùng mắc tiền.

Chúng tôi đi đến phòng số tám, ở bàn ăn có bốn người đang đợi chúng tôi, trong đó có hai người phụ nữ trung niên da trắng dáng đẹp và hai người đàn ông trung niên. Tôi chưa từng gặp họ bao giờ.

Trên bàn có tám món ăn nhẹ và vài bình rượu, thuốc lá cao cấp.

Mọi người nhìn thấy tôi đi vào thì đứng lên, đây là sự tôn trọng đối với tôi.

Âu Dương Bác bắt đầu giới thiệu đôi bên.

Đây vẫn là lần đầu tiên tôi ăn cơm với nhiều nhân vật lớn như vậy, tôi cũng chưa từng tham gia vào bữa ăn nào kiểu này, thật sự sợ mình thất thố và thất lễ.

Nhưng tôi có tiên nữ Thanh Thủy giúp tôi.

Ăn cơm, uống rượu, trò chuyện, thật ra tôi rất ít khi chen lời vào, khi nào những người chưa hiểu về tôi hỏi chuyện tôi, tôi sẽ trả lời tất.

Mọi người đều rất khách sáo, nhiệt tình với tôi, còn rót rượu, mời rượu tôi. Dường như trên bàn ăn này, tôi là người quan trọng nhất, cao quý nhất.

Những người ở đây đều là bạn của Âu Dương Bác, Âu Dương Bác vô cùng kính trọng tôi, nên tất nhiên bọn họ cũng rất kính trọng tôi.

Tôi và những người này không có qua lại gì, đều chỉ vì Âu Dương Bác mà thôi.

Khi nghe Âu Dương Bác kể về chuyện của tôi, mọi người đều khen ngợi tôi. Nhất là khi kể chuyện của Đàm Quý Dương ngày hôm nay, bọn họ lại càng mở rộng tầm mắt, kinh ngạc không thôi. Sự nhiệt tình và thái độ của họ với tôi lại tiếp tục dâng cao, thậm chí còn xem tôi là nhân vật lớn ở cùng đẳng cấp với Đàm Quý Dương.

Hai người đàn ông trung niên đều nói muốn giới thiệu con gái mình cho tôi, nhưng vì uống đã nhiều, hai người tranh nhau đến đỏ mặt tía tai, chọc cho những người khác cười ha hả.

Bình thường những ông lớn này ở bên ngoài rất oai phong, được người ta tôn trọng, nhưng khi uống nhiều vào cũng giống như người bình thường, thất thố các kiểu.

Tửu lượng của những người này đều vô cùng tốt, nhưng không tốt bằng tôi, hoặc có thể nói là thể chất không tốt bằng tôi.

Theo tu vi của tôi dần dần tăng lên, thể chất của tôi cũng thay đổi rất nhiều. Bây giờ lúc uống rượu, tôi nốc cả bình rượu trắng vào cũng không có cảm giác gì.

Hơn nữa, tiên nữ Thanh Thủy cũng có thể giúp tôi, bất kể tôi uống bao nhiêu rượu đều có thể dùng linh khí hóa giải.

Món ăn của nhà hàng vô cùng tinh tế, thậm chí có cả các món cao cấp mà tôi chưa từng được thấy như tay gấu, tổ yến, bào ngư...

Thật ra tôi không quen ăn những món này, nó còn không thực tế bằng một chén cơm ăn cùng với mấy món thường ngày ở nhà.

Mọi người uống rất vui vẻ, lần lượt mời rượu tôi. Tôi uống không say, những người khác cũng uống rất nhiều.

Trong không khí náo nhiệt, bữa tiệc kéo dài đến mười giờ hơn, mọi người đã say nghiêng ngả, nhưng vẫn chưa gục hoàn toàn.

Bữa tiệc kết thúc, là lúc tôi nên đi rồi, nhưng Âu Dương Bác lại đề nghị đưa tôi đến câu lạc bộ chơi, những người khác cũng đồng ý.

Tôi muốn về trước cũng không được, mọi người cứ kéo tôi đi, còn nói sẽ giới thiệu cho tôi mấy cô nàng xinh đẹp.

Tầng mười hai của tòa nhà này là một câu lạc bộ cỡ lớn.

Tôi đã từng này tuổi mà chưa đi câu lạc bộ bao giờ, tôi cũng muốn tới chơi, trải nghiệm một chút.

Chúng tôi đến trước cửa câu lạc bộ, bốn cô gái xinh đẹp ra nghênh đón. Cô nào cũng cao hơn một mét bảy, trang điểm lộng lẫy, mặc xường xám chẽ đôi, lộ ra bắp đùi thon dài trắng nõn.

Ba vệ sĩ dìu mấy người đàn ông vào trong. Tuy hai người phụ nữ uống không nhiều, nhưng hai người phục vụ ở bên trong vẫn biết điều dìu hai phú bà đi vào.

“Anh Đao, hóa ra là anh tới chơi”, một người đẹp vóc dáng cao gầy lập tức tiến lên đón, sau đó nói vào tai nghe: “Khách quý đến rồi, mau tìm một phòng tốt nhất cho anh Đao”.

Xung quanh thỉnh thoảng có một vài nam nữ trẻ tuổi qua lại, trong phòng truyền ra tiếng ca hát.

Hóa ra đây là phòng karaoke với hình thức câu lạc bộ.

Mọi người đi vào trong, đèn trong phòng rất tối, đủ mọi màu sắc. Chúng tôi ngồi trên ghế sofa mềm, chẳng bao lâu, trên bàn trà trước mặt đã bày đầy bia, hoa quả, còn có một số đồ ăn vặt.

Người phụ nữ vừa rồi đón chúng tôi bắt đầu nói chuyện với anh Đao và mấy người đàn ông, chủ đề câu chuyện rất khó nghe, hỏi chúng tôi thích kiểu phụ nữ như thế nào.

Thậm chí còn hỏi hai phú bà kia thích kiểu đàn ông như thế nào.

Trời ạ, tôi biết ngay mà, làm sao những ông lớn này chỉ đơn thuần là vào đây hát được chứ? Hóa ra là còn gọi các cô gái tới!

Được thôi, chuyện đàn ông chơi gái tôi cũng chẳng lạ gì. Đàn ông đi tìm phụ nữ rất bình thường, nhưng phụ nữ tìm đàn ông thì vẫn khiến tôi kinh ngạc.

Có thể là do tôi hiểu biết ít.

Tôi nghe người phụ nữ kia giới thiệu, có cả học sinh, người mẫu, tiếp viên hàng không, phụ nữ có chồng, béo gầy đẹp xấu, người nước ngoài, thậm chí là... gay cũng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.