Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 324: Chương 324: Người đẹp hộp đêm




Nếu là một người phụ nữ xinh đẹp dáng chuẩn thì tôi còn có thể hiểu, là người nước ngoài thì tôi càng tò mò hơn, tôi chưa từng nhìn thấy người nước ngoài ở ngoài đời.

Nhưng dáng vẻ vừa xấu xí, vừa lùn, vừa mập, vừa già nua này là thứ gì vậy? Trông cứ như nửa người nửa yêu quái ấy, không hiểu kiểu quái gì?

Khẩu vị nặng như vậy sao?

Còn nữa, dường như câu lạc bộ này mở cửa cho tất cả mọi người, những người có địa vị như Âu Dương Bác tới đây, không sợ bị đồn thổi ra ngoài sao?

Anh Đao dạn dĩ nhất, ôm những người đẹp đến tiếp chúng tôi vào trong lòng, để người đẹp ngồi lên đùi, thỏ thẻ một hồi bên tai anh ta.

Mấy phút sau, lại có thêm mười mấy người đẹp lần lượt tiến vào.

Các cô gái đều mặc xường xám màu xanh ngọc, dáng hình cao ráo thon thả, xường xám bó sát vào cơ thể, khoe ra bộ ngực đầy đặn và vòng eo thanh mảnh, tóc búi cao, để lộ gương mặt diễm lệ trang điểm đậm.

Mười mấy cô gái đều cao khoảng một mét bảy, thân hình rất đẹp, nước da trắng nõn, trước ngực mỗi người đều đeo một tấm thẻ có mã số.

Những người đẹp xếp thành một hàng ngay ngắn, chân phải để phía trước, xường xám chẽ đôi ở dưới hông, từng bắp đùi trắng mịn như tuyết lộ ra trước mặt chúng tôi.

Các cô gái cùng chắp hai tay, nở nụ cười ngọt ngào, đồng thanh nói: “Xin chào ông chủ”.

Ánh mắt của tôi quét qua từng gương mặt của các cô gái. Những cô gái này đều trang điểm rất kỹ càng, có thể tay nghề của thợ trang điểm rất cao, nhìn qua thì lớp trang điểm tuy đậm nhưng lại không quá lộ liễu, cùng một sắc hồng giống nhau bao phủ lên những gương mặt, diễm lệ mê người, toàn thân tràn đầy sự quyến rũ.

Nhưng ngoại hình và vóc dáng của những người này không thể so sánh được với người phụ nữ của tôi.

Ánh mắt người đẹp tình tứ, lặng lẽ nhìn mấy người đàn ông chúng tôi, đợi chúng tôi chọn lựa giống như tuyển tú của thời xưa vậy.

Âu Dương Bác cười nói: “Sơn Thành à, thích cô nào thì cứ thoải mái chọn”.

Tôi vô cùng lúng túng, đây giống như đi mua sắm vậy, thích cái nào chọn cái nấy.

Thậm chí tôi còn cảm thấy hơi khó xử, trong mắt tôi các cô gái đó đều giống hệt nhau. Hơn nữa, đừng chỉ nhìn ánh mắt đưa đẩy tình tứ của họ, tôi nhận ra được sự ghét bỏ trong ánh mắt của từng người, có một số người còn thầm chửi mắng trong lòng, còn một số người lại khấp khởi vui mừng, tối nay họ gặp được mấy vị khách quý rồi.

Những cô gái đẹp này đều chỉ vì tiền mới ở đây bán nụ cười, bán giọng hát, thậm chí là bán thân.

Tôi không mở miệng, tôi không thích cảm giác góp vui lấy lệ này.

Anh Đao thấy tôi không lên tiếng bèn nói: “Nếu Sơn Thành không thích, đổi nhóm khác!”

Có đổi mười nhóm, một trăm nhóm tôi cũng không thích, đây là lần đầu tiên tôi tới chốn trăng hoa này, tôi không có tí kinh nghiệm nào, được chưa. Tôi chẳng có chút hứng thú nào với những cô gái này, được chưa.

Những cô gái cúi chào một lần nữa, đồng thanh nói: “Cảm ơn ông chủ”.

Tất cả các cô gái đi ra ngoài, mấy phút sau, lại có mười mấy cô gái khác tiến vào, lần này họ đồng loạt mặc đồ học sinh, giống như loại nội y học sinh gợi cảm được rao bán trên mạng vậy.

Áo màu xanh trắng đan nhau, trên ngực lộ ra rất nhiều da thịt trắng nõn, khe ngực hiện ra rất sâu. Áo hở rốn, cô nào cô nấy đều có bụng phẳng lì, không chút mỡ thừa.

Phía dưới mặc váy ngắn, đi tất cao đến đầu gối, để lộ hoàn toàn bắp đùi trắng nõn, thậm chí lộ cả bờ mông ra ngoài, mỗi người đều để mái ngang trán, tóc buộc đuôi ngựa hai bên, trang điểm nhẹ, nhìn vô cùng thuần khiết dễ thương.

Các cô gái xếp thành một hàng ngay ngắn, chào hỏi chúng tôi.

Anh Đao nhìn nhóm người đẹp lần này, ánh mắt sáng rực mà nói: “Tôi rất hài lòng với nhóm này, tất cả ở lại đi, chúng ta cùng hát hò một chút, tửu lượng tốt là được”.

“Nếu mọi người không hài lòng, có thể gọi thêm vài nhóm nữa, hôm nay tôi rất vui, tôi bao tất cả!”

Chúng tôi có chín người ở đây, bảy nam hai nữ.

Sau khi những cô gái nghe thấy tất cả ở lại cũng vô cùng vui vẻ, lập tức nhào tới đám người anh Đao và Âu Dương Bác, mà... không có ai tới bên cạnh tôi.

Dưới ánh đèn mập mờ, người đẹp ngồi bên cạnh đám đàn ông, bắt đầu rót rượu, uống rượu, ve vãn tán tỉnh, sau đó hai cô gái đứng dậy ca hát nhảy múa...

Điệu nhảy đó thật sự quá quyến rũ, thân thể người đẹp uốn éo như con rắn, đi kèm với tiếng nhạc sống động mờ ám, đưa tay tự vuốt ve khắp cơ thể chính mình, ánh mắt đắm đuối, miệng phát ra tiếng kêu nhẹ, lưỡi vươn ra ngoài miệng như có như không, trêu đùa với khách.

Rất nhanh Âu Dương Bác đã nhận ra không có người đẹp kề bên tôi mà chỉ vây quanh bên họ, ông ấy lập tức mất hứng, yêu cầu hai cô gái tới bên cạnh tôi.

Sau khi hai cô gái tới, gương mặt không ngừng nở nụ cười ngọt ngào, rót rượu, mời rượu tôi, thỉnh thoảng cơ thể còn cọ lên người tôi, hoặc là luồn vào trong lòng tôi, tôi không từ chối cũng chẳng đưa đẩy theo.

Tôi cụng ly với họ và uống, các cô gái nhanh chóng đùa giỡn cho tôi vui, họ toàn nói những chủ đề mà đàn ông thích nghe, tôi đáp lại câu được câu mất.

Nói thật thì tôi không thích tình huống này, đây là lần đầu tiên tới đây, có chút không thể tiếp thu nổi, nhưng tôi hiểu những người có tiền ở đây bàn chuyện làm ăn, cùng nhau vui vẻ là điều rất bình thường.

Trên bàn rượu, những người đàn ông xây dựng mối quan hệ, bàn chuyện khách hàng, hoặc tìm vài người đẹp, công việc sẽ tiến triển rất nhanh. Tôi đều nhìn thấy những thứ này trên TV rồi.

Trước giờ tôi không khinh thường những cô gái ở chốn trăng hoa nam nữ này, nhưng tôi cũng không đồng tình, tôi không thích, nhưng cũng không bài xích.

Mỗi một ngành nghề đều có giá trị và tính tất yếu riêng của nó.

Tôi uống rượu một mạch, những người khác nói chuyện hát hò vô cùng vui vẻ, nhưng tôi thật sự rất buồn chán, hai cô gái bên cạnh thấy không có cách nào dỗ dành tôi vui lên được thì cũng có chút chán nản.

Nhưng hai cô gái đó rất chuyên nghiệp, đã được đào tạo bài bản, cho dù tôi có nói chuyện hay không, họ cũng đều thao thao bất tuyệt, nghĩ mọi cách để mua vui cho tôi.

Tôi cũng thuận miệng nói chuyện với họ, hỏi họ tại sao vừa vào đã đều nhào sang phía những người đàn ông trung niên kia mà không để ý đến tôi.

Các cô gái lấp lửng đáp lời, nói rằng họ không nhìn thấy tôi, nói anh Đao là khách quen của họ.

Rõ ràng các cô gái không muốn trả lời chủ đề của tôi.

Tôi đã nhìn ra lí do trong ánh mắt của họ, tôi ăn mặc quê mùa, trông rất nghèo nàn, hơn nữa còn trẻ tuổi, thoạt nhìn giống như tay sai hoặc đàn em của những ông lớn kia, chắc chắn họ sẽ không muốn ngồi cùng tôi.

Đối với những cô gái này mà nói, những vị khách kia trông rất giàu có nên họ sẽ nhiệt tình tiếp đãi ngay. Thông thường đàn ông trung niên nhiều tiền hơn thanh niên trẻ tuổi, hơn nữa ra tay rất hào phóng, nếu họ may mắn khiến cho khách vui vẻ, khách sẽ cho họ rất nhiều tiền boa.

Tôi tùy ý nói chuyện với các cô gái, họ cũng không trả lời thật lòng câu hỏi của tôi, nhưng tôi có thể nắm được thông tin từ ánh mắt của họ.

Họ đều mười tám tuổi, một người còn là học sinh, một người đã đi làm, cả hai đều làm thêm vào buổi tối, họ chỉ tiếp rượu chứ không phát sinh bất cứ quan hệ gì với đàn ông. Ngồi uống rượu cùng khách hàng, một lần tiếp khách có thể thu được sáu trăm tới một nghìn tệ.

Những vị khách cũng đều chỉ vuốt ve sờ soạng chứ không được làm chuyện gì quá đáng.

Nếu muốn quan hệ với người đẹp, muốn qua đêm, một vài người có giá rất cao, một vài người đồng ý tiếp khách qua đêm, một vài người lại không đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.