Mạc Vũ nói tiếp: “Không biết qua bao lâu sau, một ngày nọ bỗng xuất hiện một đội trộm mộ đào hang động từ hướng khác, đào về chỗ của tôi. Trong số những người trộm mộ có một vị rất lợi hại, có thể phân biệt, tìm ra vị trí này của tôi“.
“Thậm chí ông ta có thể phán đoán rằng ở đây có sức mạnh của đá ngũ hành“.
“Tiếc là bọn họ đã thất bại, sức mạnh của phong ấn không phải là thứ bọn họ có thể phá vỡ được. Khí vận và linh khí nhiều năm tích tụ đã bị tôi nuốt chửng, làm mất cân bằng khí vận và tạo ra rất nhiều âm khí“.
Đội trộm mộ đó chắc chắn là đội của ông nội Lữ Vô Thiện, còn có cả ông cụ nhà họ Dương.
“Tôi luôn muốn ra ngoài nên đã sử dụng sức mạnh và hào quang của đá ngũ hành để thu hút Hoàng Đại Tiên. Hoàng Đại Tiên là một loại động vật tâm linh, tôi đã dùng Hoàng Đại Tiên để trợ giúp đào hang động“.
“Mấy chục năm sau, Hoàng Đại Tiên đã đào được một hang động từ phần đáy của căn nhà đá, và thậm chí có thể đào ra bên ngoài từ những chỗ khác“.
“Tôi cứ tưởng rằng tôi có thể thoát ra ngoài rồi, nhưng đáng tiếc là... phong ấn của căn nhà đá quá mạnh, khiến tôi vẫn bị phong ấn trấn áp, không thể đi ra ngoài“.
“Cho đến khi cậu xuất hiện phá vỡ phong ấn, tôi mới được tự do“.
Vừa dứt lời, Mạc Vũ oán hận liếc tôi một cái: “Trương Sơn Thành, tôi rất tò mò, phong ấn trên căn nhà đá chỉ có thể bị phá vỡ bởi máu của đệ tử tôi, tại sao máu của cậu lại có thể phá vỡ nó?”
Mộc Dịch ở bên cạnh lúc này mới lên tiếng: “Phong ấn ấy mà, cực kỳ đặc thù, cũng cực kỳ phức tạp. Phong ấn trên căn nhà đá là một huyết ấn rất mạnh mẽ, chỉ có thể dùng máu của người phong ấn hoặc người có máu mạnh hơn mới có thể phá vỡ được“.
“Chỉ có một khả năng, đó là máu của Trương Sơn Thành mạnh hơn đồ đệ cô rất nhiều. Tôi đã dùng đạo pháp phá phong ấn thông thường, cộng thêm máu của Trương Sơn Thành, rất dễ dàng phá vỡ được phong ấn đó“.
“Vào thời điểm đó, tôi thậm chí không thể nhìn hiểu được phong ấn“.
Mạc Vũ càng thêm khó hiểu: “Trương Sơn Thành chỉ là một người tu luyện rất bình thường, hoặc có khi cậu ta còn chưa đạt đến trình độ của một người tu luyện, tại sao lại có dòng máu mạnh như vậy?”
“Máu đệ tử của tôi phải nói là hiếm có trên đời“.
“Cho dù Trương Sơn Thành có là hậu duệ của đệ tử tôi cũng không thể có dòng máu mạnh đến thế“.
“Trương Sơn Thành...”, Mạc Vũ nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: “Có thể cho tôi kiểm tra dòng máu của cậu không?”
“Không”, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Tôi không thích người khác kiểm tra máu của mình. Hơn nữa, thảo luận vấn đề này cũng không có ích lợi gì lắm“.
Bây giờ, tiên nữ Thanh Thuỷ đang nhập vào tôi, nếu Mạc Vũ phát hiện ra thì sẽ rất phiền phức, không thể để cô ta kiểm tra được.
“Nói cũng đúng”, Mạc Vũ có chút hụt hẫng: “Đã ba trăm năm trôi qua, đệ tử của tôi đã qua đời từ lâu rồi”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Cô là nửa người nửa yêu quái, thể chất lại rất đặc biệt. Cô nói mình bị người đàn ông đó giết chết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt Mạc Vũ như chất chứa đầy bi thương: “Những chuyện này không liên quan gì đến cậu, là chuyện riêng của tôi, tiếp tục nói về vấn đề đó thì có ích lợi gì?”
Mạc Vũ trả lời lại theo cách nói ban nãy của tiên nữ Thanh Thuỷ.
Mạc Vũ cũng không muốn nhắc đến những chuyện này.
Tiên nữ Thanh Thuỷ tiếp tục truy hỏi: “Tôi có thể không hỏi về những chuyện này. Đúng là nó chả liên quan gì đến tôi. Vậy còn chuyện thầy khai quang thì sao?”
“Chuyện về thầy khai quang đã được lưu truyền ở thôn Lâm Thuỷ từ hơn một nghìn năm trước. Cô đã bị phong ấn ở đây ba trăm năm, chắc hẳn cô có biết chuyện này nhỉ“.
“Đúng thế”, Mạc Vũ đáp một cách chắc chắn: “Tôi biết”.
“Chủ nhân không phải đến từ thôn Lâm Thuỷ. Lúc đầu, chủ nhân đến thôn Lâm Thuỷ là để điều tra chuyện này“.
“Chủ nhân đã từng nói rằng, thầy khai quang chính là một lời nguyền rủa thôn Lâm Thuỷ, với đạo hạnh của ông ấy cũng không thể phá vỡ lời nguyền này“.
“Tôi và chủ nhân từng trông chừng ở gần tân phòng trong đêm tân hôn của hai vợ chồng nọ. Nhưng người đàn ông đó vẫn chết, một cái chết hết sức kỳ lạ“.
“Chủ nhân cũng đã mời nhiều pháp sư có thực lực mạnh đến xử lý những chuyện này, nhưng đều không giải quyết được. Bọn họ đã tìm kiếm khắp thôn nhưng không thấy bất kỳ tà vật nào“.
“Chúng tôi đã điều tra được tất cả những người làm thầy khai quang cuối cùng đều sẽ chết một cách kỳ quái. Bên trong người thầy khai quang có rất nhiều âm khí, mà dương khí lại cực kỳ thịnh“.
“Sau khi thầy khai quang chết một cách kỳ lạ như thế, âm khí và dương khí trong cơ thể sẽ bị hút hết“.
“Đây là manh mối duy nhất“.
Âm khí? Bình thường tôi cũng tu luyện bằng cách hút âm khí của phụ nữ.
Nếu việc thầy khai quang không liên quan gì đến Mạc Vũ, rốt cuộc là ai làm chứ?
Hay vẫn còn một con yêu quái đứng sau chuyện này?
Không lẽ nào là... tiên nữ Thanh Thuỷ?
Chết tiệt! Tôi đang nghĩ vớ vẩn gì thế!
Mạc Vũ đã nói với chúng tôi mọi thứ, nhưng vấn đề thầy khai quang vẫn chưa được giải quyết.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đúng là một người bạn của tôi đã bị bắt cóc, và đối phương có yêu cầu chúng tôi lấy đá ngũ hành để đổi lấy cô ấy. Vì vậy, chúng tôi buộc phải lấy đá ngũ hành“.
Mạc Vũ khẽ lắc đầu: “Đá ngũ hành với tôi đã hoà vào làm một. Thực ra, đá ngũ hành trong tay tôi không phải là đá ngũ hành bình thường, không thể đưa cho bất kì ai được“.
“Nếu đá ngũ hành rời khỏi cơ thể tôi, tôi sẽ chết“.
“Hoặc là hai người giết tôi, hoặc là để tôi đi“.
Giết Mạc Vũ sao?
Tôi không làm được.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Tôi không muốn giết cô, nhưng tôi không thể không cứu bạn của tôi. Vậy thì tôi đành phải... đổi cô để cứu lấy bạn của tôi“.
Dùng Mạc Vũ để trao đổi với Lâm Ngọc Lam thì khác gì giết cô ta đâu? Lữ Vô Thiện chắc chắn sẽ giết chết Mạc Vũ!
“Không được”, tôi dùng ý thức nói chuyện với tiên nữ Thanh Thuỷ: “Tôi không muốn Mạc Vũ xảy ra chuyện gì“.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Bây giờ không có cách nào tốt hơn. Hơn nữa, tên cáo già Lữ Vô Thiện đó cũng không dễ lừa như vậy đâu“.
“Hơn nữa, chúng ta đã thả Lôi Dương ra, chắc chắn Lôi Dương sẽ nói cho Lữ Vô Thiện chuyện đã xảy ra ở đây“.
“Lữ Vô Thiện sẽ không bao giờ thả người nếu không lấy được đồ“.
“Đừng hòng nghĩ đến việc cứu Lâm Ngọc Lam mà không giết Mạc Vũ, trừ khử Lữ Vô Thiện thì lại không làm được“.
“Phía sau Lữ Vô Thiện chắc chắn là còn những người tu luyện khác nữa“.
“Bây giờ, giữa Lâm Ngọc Lam và Mạc Vũ, ngươi chọn một người đi“.
Bảo tôi chọn sao? Tôi chọn ai mới được? Lựa chọn của tôi là cả hai đều không xảy ra chuyện gì cả.
Khi tôi còn đang cảm thấy khó xử, Mạc Vũ hỏi: “Người muốn đá ngũ hành là ai?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói với Mạc Vũ về Lữ Vô Thiện, nói rằng ông ta là hậu duệ của đội trộm mộ ở thôn Lâm Thuỷ năm đó.
“Thì ra là như vậy”, Mạc Vũ nói: “Các cậu đều là người tu luyện cấp thấp nhất, xem chừng Lữ Vô Thiện cũng chỉ là một tên pháp sư bình thường mà thôi”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Lữ Vô Thiện không phải là pháp sư, mà một số bạn bè của ông ta mới là pháp sư“.
“Vậy thì chuyện này giải quyết dễ thôi”, Mạc Vũ nói: “Tôi có thể nhìn ra được các cậu không muốn giết tôi, quả thực đá ngũ hành của tôi khác với đá ngũ hành bình thường, cũng chính là báu vật hàng đầu trong giới tu luyện“.
“Hai người có thể tìm một viên đá ngũ hành bình thường khác đưa cho Lữ Vô Thiện, dù sao ông ta cũng chưa nhìn thấy đá ngũ hành của tôi. Làm như thế là được rồi còn gì?”
Đá ngũ hành bình thường?