Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 300: Chương 300: Thân phận của Mạc Vũ




Tôi hoảng hốt: “Tiên nữ, cô định làm gì?”

Tiên nữ Thanh Thủy trả lời tôi: “Đương nhiên là giết Mạc Vũ lấy đá ngũ hành”.

“Không được!”, tôi phản đối: “Không được giết, không được giết người, không được giết cô gái này”.

Tiên nữ Thanh Thủy vô cùng bất ngờ, hỏi: “Ngươi không muốn cứu Lâm Ngọc Lam sao?”

Tôi nói: “Đương nhiên phải cứu Lâm Ngọc Lam, nhưng không được giết Mạc Vũ”.

“Cô cũng đã nói giữa tôi và cô gái này có liên quan với nhau, hơn nữa, tôi thấy Mạc Vũ không giống người xấu”.

“Vả lại mỗi lần tôi nhìn Mạc Vũ, sâu trong đáy lòng lại cảm thấy xúc động, cảm giác rất là quen thuộc. Cảm giác đó giống như... cô ấy là người vô cùng quan trọng trong cuộc đời tôi”.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sau khi nhìn thấy bức tranh tường đó, ngươi mới có cảm giác này đúng không?”

“Mạc Vũ có phải người tốt hay không, bây giờ không ai rõ. Yêu quái bị phong ấn dưới lòng đất tám chín phần đều không phải yêu quái tốt”.

“Hơn nữa, chín trong mười con yêu quái đều là yêu quái ác”.

Tôi rất ít khi đi ngược lại với quyết định của tiên nữ Thanh Thủy.

“Tiên nữ, trước kia cô tốt với cây linh là thế, không những không giết nó, mà còn không ngại gian khổ cho nó cơ hội sống lại, vì sao bây giờ lại nổi lên sát khí nặng như vậy?”

Cùng là yêu quái, thái độ của tiên nữ Thanh Thủy đối với nó lại khác nhau hoàn toàn.

Tiên nữ Thanh Thủy giải thích: “Trên đời này có rất ít yêu quái, cũng như lông phượng, sừng lân vậy”.

“Yêu quái chia làm rất nhiều loại, thường thì thực vật tu luyện thành yêu đa số sẽ không hại người. Yêu quái hại người trước khi biến thành hình dạng con người đa số đều là động vật ăn thịt”.

“Ta có thể nhìn thấu cây linh, nó chỉ mới có linh trí đơn giản, hấp thụ linh khí và vận khí mà thành hình. Sau khi tu luyện mấy trăm năm, có thể nó sẽ thành yêu, cũng có thể sẽ không. Tóm lại, không có người xấu chỉ đường dẫn lối, không có ân oán, thù hận thì nó sẽ không thành yêu quái ác”.

“Còn Mạc Vũ thì ta lại không nhìn thấu, cô ta quả thực là yêu quái, chính cô ta đã thừa nhận, nhưng cô ta lại có cơ thể của con người, nửa người nửa yêu, huống hồ lại rất căm hận con người. Cô ta có thể là yêu quái tốt được sao?”

Hóa ra là vậy, xem ra tiên nữ Thanh Thủy hiểu rất rõ về yêu quái.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an, nói: “Tiên nữ, đây cũng chỉ là suy đoán của cô thôi, khoan hãy giết cô ta, hỏi rõ mọi chuyện trước đã, chuyện trong thôn còn chưa làm rõ ràng”.

“Còn nữa, tôi muốn biết lai lịch của Mạc Vũ”.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Cũng được, bây giờ chúng ta còn chưa biết gì về Mạc Vũ”.

Tiên nữ Thanh Thủy đi đến trước mặt Mạc Vũ, thu dao găm lại, nói: “Mạc Vũ, tôi muốn biết lai lịch của cô”.

Mạc Vũ thấy mặt tôi không còn sát khí nữa, nói: “Biết rồi cũng có ý nghĩa gì? Mục đích cuối cùng của các người vẫn chỉ là đá ngũ hành”.

Tiên nữ Thanh Thủy ngồi xuống đất, mỉm cười nói: “Tôi rất có hứng thú với cô, cho nên muốn biết những chuyện liên quan đến cô”.

“Nếu tôi muốn giết cô thì đã giết từ lâu, không đợi đến bây giờ đâu”.

“Nói đi, đây là cơ hội của cô”.

Mạc Vũ nghĩ ngợi, ngồi dựa vào thân cây bên cạnh, chìm vào hồi ức.

Một lát sau, Mạc Vũ lên tiếng: “Tôi chỉ là một con hồ yêu, từ khi tôi nhớ được thì tôi đã hóa thành hình người, sống cùng chủ nhân của tôi ở ngọn núi sau thôn”.

“Chủ nhân là một đạo sĩ pháp lực cao cường, rất nổi danh ở vùng lân cận, thường giúp đỡ người dân thôn gần đó”.

“Chủ nhân dạy tôi tu luyện, dạy tôi tích góp công đức, giúp đỡ con người. Tôi theo chủ nhân dạo chơi ở bên ngoài, lấy việc giúp người làm niềm vui, rèn luyện mấy chục năm”.

“Về sau, chiến tranh loạn lạc kéo dài liên miên, đồ đệ của chủ nhân đã hi sinh trong một lần chém giết”.

“Cả đời chủ nhân chưa từng lấy vợ, sau khi đồ đệ chết đi, người mất hết hi vọng, thế là tôi và chủ nhân lại quay về tiếp tục cuộc sống ở trong núi. Chủ nhân xây một ngôi miếu Hồ Tiên ở trong thôn, cũng chính là đền thờ trước kia của thôn các cậu”.

“Còn bên dưới miếu Hồ Tiên là một hang núi, cũng chính là nơi tôi sinh sống, tu luyện”.

“Người dân đến thờ cúng thần tiên, tế lễ tổ tiên, tôi đáp ứng mọi nguyện vọng của họ, giúp đỡ họ, hưởng hương khói và vận khí, linh khí, những thứ rất có ích cho tu vi và công đức của tôi”.

“Bình thường chủ nhân thích điêu khắc, đặc biệt rất thích sự vật của triều Minh, rảnh rỗi sẽ khắc lên bốn vách tường trong hang động. Nháy mắt mấy năm trôi qua, tác phẩm điêu khắc của chủ nhân hoàn thành được một nửa thì người đã về cõi tiên”.

“Trước khi chủ nhân chết đã dặn dò tôi phải bảo vệ thôn, giúp người hoàn thành bức tranh điêu khắc mà người chưa khắc xong, đồng thời tìm một người phù hợp truyền đạo pháp lại cho người đó”.

“Sau này, tôi vẫn luôn ở trong thôn, bảo vệ toàn thôn, bảo vệ người dân, bảo vệ cả những thôn làng xung quanh”.

“Những năm đó binh mã loạn lạc, các thôn cũng bị ảnh hưởng. Hễ có thổ phỉ, kẻ ác nào tới đây, tôi đều âm thầm đuổi chúng đi”.

Nói đến đây, Mạc Vũ dừng lại, trên gương mặt hiện lên nét bi thương.

Tiên nữ Thanh Thủy hỏi: “Sau đó thì sao? Vì sao cô lại bị phong ấn?”

Mạc Vũ im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, tôi thu nhận một người đệ tử, truyền dạy đạo pháp mà chủ nhân để lại trước lúc chết, để cậu ta kế thừa y bát của chủ nhân”.

“Tôi là yêu quái, không thể học tập đạo pháp của con người, nhất định phải tìm người truyền lại đạo pháp của chủ nhân”.

“Lúc đó, đồ đệ tôi được ba tuổi đã theo tôi tu luyện, tên của nó là Trương Sơn Thành”.

Đồ đệ của Mạc Vũ chính là người có ngoại hình và tên giống hệt tôi, họ không phải người yêu sao? Sao lại là quan hệ sư đồ?

“Trương Sơn Thành thiên phú dị bẩm, ngày nào cũng khắc khổ tu luyện, trưởng thành rất nhanh. Khi lớn lên, cậu ta trở thành một pháp sư hùng mạnh, lợi hại hơn cả chủ nhân tôi”.

“Trương Sơn Thành giúp tôi hoàn thành di nguyện của sư phụ, hoàn thành bức tranh tường mà chủ nhân chưa khắc xong, khắc tôi và cậu ta, toàn bộ thôn lên trên đó”.

“Hai người chúng tôi ở bên nhau lâu ngày sinh tình, trao trọn tình cảm cho nhau”.

“Năm Trương Sơn Thành hai mươi hai tuổi, chúng tôi cùng nhau rời khỏi thôn, ra thế giới bên ngoài...”

“Mỗi một người tu luyện đều phải ra đời tu luyện, giống như năm đó chủ nhân đã dẫn tôi đi, ra ngoài trợ giúp người khác, giúp đỡ những người cần giúp đỡ”.

“Nhưng chuyện không như ý muốn, giữa chúng tôi trải qua rất nhiều, rất nhiều thứ, tám năm sau thì tôi có chuyện...”

Nói đến đây, tâm trạng của Mạc Vũ rất bất ổn, thậm chí trong mắt đã ngân ngấn nước.

Mạc Vũ hít sâu một hơi, nói tiếp: “Sau đó nữa, khi tôi tỉnh lại thì đã là hai trăm năm sau, tôi phát hiện mình bị phong ấn trong một ngôi nhà đá bịt kín, bên cạnh là một viên đá ngũ hành”.

“Sức mạnh của đá ngũ hành cộng thêm vận khí khi người dân cúng bái, tế lễ và linh khí sản sinh đã giúp tôi sống sót”.

“Tôi tìm mọi cách rời khỏi nơi đó, nhưng tiếc là tôi không thể nào phá giải phong ấn ở bên trên nhà đá...”

Nói vậy là Mạc Vũ luôn theo chủ nhân hành thiện tích đức, tạo phúc cho nhân loại. Sau khi chủ nhân chết, Mạc Vũ vẫn luôn bảo vệ thôn chúng tôi.

Tiên nữ Thanh Thủy hỏi: “Cô không biết ai đã phong ấn cô sao?”

Mạc Vũ đáp: “Lúc đó tôi đã bị giết chết, tôi không ngờ mình còn có thể sống lại”.

“Hang động bên dưới đền thờ chỉ có tôi và Trương Sơn Thành biết, nhất định là cậu ta đã đưa tôi về đây, phong ấn tôi lại”.

Tiên nữ Thanh Thủy hỏi tiếp: “Hang động bên dưới nhà đá là thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.