Lôi Dương nói cũng có lý, nhưng đây đều là suy đoán của anh ta, không thể khẳng định chắc chắn.
Tôi cảm thấy chuyện thầy khai quang hình như không phải do Mạc Vũ làm.
Mạc Vũ bị phong ấn trấn áp, không thể thoát ra. Nếu có thể thoát ra thì sao cô ta không rời khỏi thôn luôn mà cứ phải gây ra mấy chuyện như vậy, hút máu người khác chứ?
Tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục hỏi: “Lâm Ngọc Lam bị nhốt ở đâu?”
Lôi Dương đáp: “Chuyện này tôi không biết, chỉ biết người phụ nữ của cậu bị ông chủ bắt đi rồi”.
“Sao? Không nói à?”, tiên nữ Thanh Thủy đi tới, tay phải bắt về phía cây thép.
Lôi Dương sợ đến run rẩy, van xin: “Trương Sơn Thành, tôi nói đều là sự thật, tôi không gạt cậu, cầu xin cậu đừng hành hạ tôi nữa!”
Tiên nữ Thanh Thủy rụt tay về, nói: “Ông chủ Lữ có phải người tu luyện không?”
“Không phải”, Lôi Dương đáp: “Ông ấy chỉ là một doanh nhân buôn bán châu báu, đồ cổ, tổ tiên phát tài dựa vào nghề trộm mộ. Mấy đời nhà họ Lữ đều làm nghề trộm mộ, bây giờ nhà nước điều tra rất nghiêm về nghề trộm mộ nên nhà họ Lữ không hành nghề đó nữa, chuyển sang buôn bán châu báu và đồ cổ”.
Tiên nữ Thanh Thủy hỏi tiếp: “Nếu ông chủ Lữ không phải là pháp sư thì vì sao một pháp sư lại đi làm việc cho người bình thường? Tu vi của anh cũng không thấp, pháp sư mà thiếu tiền sao?”
Lôi Dương giải thích: “Tôi chỉ mới gặp ông chủ Lữ hai lần, ông chủ Lữ khá thân thiết với sư phụ tôi, còn những chuyện khác thì tôi không tham gia vào”.
“Ông chủ Lữ cũng có liên lạc với những nhóm trộm mộ, thường hay thu mua một số đồ cổ, có cả pháp khí. Sư phụ tôi là một người sưu tầm pháp khí, đã mua hàng từ ông chủ Lữ mấy lần, lần nào cũng rất hài lòng”.
“Cứ như vậy, sư phụ tôi trở nên thân thiết với ông chủ Lữ. Mười mấy năm trước, ông chủ Lữ đến tìm sư phụ tôi nhờ giải quyết chuyện này, chỉ là những chuyện kiểu này phải làm trong âm thầm, không được để người dân trong thôn biết, không được khiến công chúng hoang mang, càng không được để những pháp sư khác phát hiện ở đây có đá ngũ hành”.
“Nếu bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí biết chuyện thì không cách nào lấy được đá ngũ hành”.
“Chuyện này mãi cũng không làm xong, bị kéo dài đến tận nay”.
“Ông chủ Lữ chỉ giao nhật kí của ông nội ông ấy cho tôi, bảo tôi xử lý chuyện ở đây, đồng thời cũng nói với tôi rằng một khi có cơ hội thì giết chết cậu”.
“Tôi vẫn luôn ẩn náu ở trong thôn chỉ là muốn biết bí mật ở nơi đây, muốn lấy đá ngũ hành, những chuyện khác tôi không biết gì cả”.
Lôi Dương giải thích tất cả mọi chuyện vô cùng rõ ràng.
Tuy vậy, sát khí trên mặt tiên nữ Thanh Thủy không hề tan đi mà còn tăng lên nhiều hơn. Tiên nữ Thanh Thủy đã có ý muốn giết Lôi Dương!
Lôi Dương cũng cảm nhận được sát khí của tiên nữ Thanh Thủy, sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hét lên: “Trương Sơn Thành, cậu đừng có quá đáng!”
“Sư phụ tôi cũng là cao nhân đắc đạo, cậu giết tôi rồi, sư phụ tôi sẽ không tha cho cậu!”
“Hơn nữa, cậu giết tôi rồi, cậu nghĩ ông chủ Lữ sẽ thả người phụ nữ của cậu ra sao?”
Tôi cũng sốt ruột lên tiếng: “Tiên nữ, giết người rồi sẽ rất khó xử lý”.
“Hay là bắt Lôi Dương lại, dùng Lôi Dương đổi lấy Lâm Ngọc Lam”.
Tên khốn này đúng là đáng chết, nhưng bây giờ không thể giết anh ta được, Lâm Ngọc Lam còn đang ở trong tay kẻ địch, vả lại nếu giết người thật thì làm sao giải quyết hậu quả? E rằng làm vậy sẽ chọc giận Lữ Vô Thiện.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Vô dụng thôi, Lữ Vô Thiện giết người như ngóe, ngươi nghĩ bắt Lôi Dương thì ông ta sẽ thả Lâm Ngọc Lam ra sao?”
“Vì báu vật, chắc chắc ông ta sẽ vứt bỏ Lôi Dương”.
“Đến lúc đó sẽ chỉ hỏng chuyện thêm thôi”.
“Giết hay thả hay bắt anh ta đều không có tác dụng”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói cũng có lý, xem ra bắt Lôi Dương lại cũng không ích gì, vậy chỉ đành thả anh ta đi.
Lúc này, sát khí của tiên nữ Thanh Thủy mới dần tan đi, nói: “Lôi Dương, hôm nay tôi tha cho anh một mạng. Chuyện báu vật anh không được xen vào nữa, tôi sẽ tìm được báu vật đưa tận tay cho ông chủ Lữ”.
Lôi Dương thở phào một hơi.
Tiên nữ Thanh Thủy nói tiếp: “Nói vị trí cửa hang ở nghĩa trang cho tôi”.
Lôi Dương nói: “Ở chỗ nghĩa trang liền kề với vách núi, hướng Đông Nam, cậu qua đó là có thể tìm thấy”.
Tiên nữ Thanh Thủy bước nhanh ra ngoài, Lôi Dương đau đớn vô cùng, bò dậy khỏi mặt đất, đi theo ở khoảng cách xa xa.
Lôi Dương đã bị thương nặng, cần phải chữa trị ngay lập tức, nhưng mùi khói ở đây càng lúc càng nồng, không thể nán lại được.
Tiên nữ Thanh Thủy leo thang lên trên. Hiện giờ đã là một giờ rưỡi sáng, trăng tròn treo cao, xung quanh không có bóng người, không biết Mộc Dịch và Mạc Vũ đã đi đâu rồi.
Tôi gọi cho Mộc Dịch, điện thoại không kết nối được.
Ở thời khắc mấu chốt thế này mà sao điện thoại lại không kết nối được chứ?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Trong núi không có tín hiệu. Đêm nay trăng tròn, Mạc Vũ suy yếu rất nhiều, hơn nữa, cô ta vừa mới ra khỏi phong ấn, chắc chắn cần phải khôi phục trong thời gian sớm nhất”.
“Ắt hẳn cô ta đã chạy đến ngọn núi phía sau thôn rồi”.
Phân tích của tiên nữ Thanh Thủy rất có lý, thế là cô ấy điều khiển cơ thể tôi rời khỏi nơi đây, nhờ ánh trăng soi chiếu mà chạy về phía hậu sơn với tốc độ thật nhanh.
Trong núi đã nổi gió, có hơi lạnh. Mười mấy phút sau, khi chạy đến trước một ngã rẽ, tiên nữ Thanh Thủy kiểm tra dấu vết trên đường, nhìn thấy hai hàng dấu chân, lập tức đuổi theo phía đó.
Người dân rất ít khi lên núi, nhất là khi thời tiết dần chuyển lạnh lại càng ít lên núi.
Tốc độ của tiên nữ Thanh Thủy cực kì nhanh, hơn nửa tiếng đồng hồ sau, trong khu rừng ở phía trước có những chuyển động lạ.
Tiên nữ Thanh Thủy lao nhanh qua đó, tại một nơi cây cối thưa thớt, Mạc Vũ và Mộc Dịch đều đang nằm dưới đất, thở hổn hển.
Hai người cách nhau hai mươi mấy mét, trên người đầy vết thương, áo trắng của Mạc Vũ loang lổ vết máu, rõ ràng đã đánh nhau một trận, hai bên đều tổn thương.
Không phải sức chiến đấu của Mộc Dịch không đi đến đâu sao? Cô ta có thể đánh lại Mạc Vũ được à?
Tiên nữ Thanh Thủy dùng ý thức trả lời tôi: “Vào đêm trăng tròn, ánh trăng gây sức ép rất lớn cho Mạc Vũ. Bây giờ Mạc Vũ đang ở bên ngoài, không thể chống đỡ hơi thở đất trời của ánh trăng, sức mạnh bị áp chế toàn bộ”.
Hóa ra là vậy.
Hai người thấy tôi tới, đồng loạt đưa mắt nhìn tôi.
Bọn họ không phát hiện ra tiên nữ Thanh Thủy đang khống chế cơ thể tôi.
Mộc Dịch vội nói: “Sơn Thành, cô gái này đã bị thương nặng, mau bắt cô ta lại!”
Mạc Vũ quát lớn: “Tôi sẽ không giao đá ngũ hành cho các người đâu! Đá ngũ hành liên hệ mật thiết với tính mạng của tôi, tôi đưa nó cho các người rồi tôi cũng sẽ chết!”
Tiên nữ Thanh Thủy đi đến trước mặt Mạc Vũ, lạnh lùng nói: “Cô phải giao nó ra, nếu không, cô chỉ có một con đường chết”.
Mạc Vũ thở dốc, nói: “Các người nhân lúc đêm trăng tròn mà bắt nạt tôi, đợi tôi khôi phục công lực, tôi sẽ băm xác các người thành trăm nghìn mảnh!”
“Bây giờ cô không có lựa chọn nào khác”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Tôi cũng không muốn giết cô, giao bảo vật cho tôi, cô có thể đi”.
Mạc Vũ dần bình tĩnh lại, vẻ mặt cay đắng, nói: “Trương Sơn Thành, tôi từng quen một người đàn ông cũng tên Trương Sơn Thành, cùng tên cùng họ với cậu, ngoại hình cũng không khác gì cậu”.
“Tôi đặt hết tình cảm lên cậu ta, thế mà...”
“Ba trăm năm trước, tôi chết trong tay người đàn ông đó”.
“Ba trăm năm sau, lẽ nào tôi lại phải chết trong tay cậu sao?”
Tâm trạng của Mạc Vũ vô cùng đau khổ, suy sụp.
Tôi hết sức kinh ngạc, vì sao người đàn ông có dáng vẻ giống hệt tôi kia lại giết Mạc Vũ?
Tiên nữ Thanh Thủy lạnh lùng nói: “Đừng nhiều lời, tôi không phải người đàn ông đó, đá ngũ hành đâu?”
“Ở trong cơ thể tôi”, Mạc Vũ thấy thái độ tôi lạnh nhạt, nét mặt càng thêm đau khổ, nói: “Cậu muốn lấy đá ngũ hành thì dùng dao rạch cơ thể tôi ra, giết tôi đi”.
Tiên nữ Thanh Thủy đi đến trước mặt Mộc Dịch, nhặt con dao găm ở bên cạnh lên, bước từng bước đến gần Mạc Vũ.