Sao Mộc Dịch có thể đi được. Cô ta nói: “Tôi là người được trưởng thôn mời đến, tại sao tôi phải đi? Còn ông lại không mời mà đến, có đi thì cũng là ông đi”.
“Hơn nữa bố mẹ tôi dạy tôi làm người phải biết khiêm tốn, nhưng nếu có ai bắt nạt mình thì phải trả lại kẻ đó gấp bội”.
“Nếu không nể ông già, xương không còn chắc chắn thì hôm nay tôi sẽ cho ông một trận để ông học lại cách làm người”.
Mộc Dịch quá độc miệng, lời nói như tát thẳng vào mặt Tôn Bán Tiên!
Cô ta không thèm coi Tôn Bán Tiên ra gì!
Sắc mặt Tôn Bán Tiên hết xanh lại trắng, mặt vặn vẹo, ông ta nói không lại Mộc Dịch, mà đánh cũng không thắng được, nên chỉ đành cáu bẳn gằn lên: “Nhãi ranh! Đợi đào xong chỗ này lên, để xem cô giấu mặt đi đâu!”
Mộc Dịch đang định cãi lại thì tôi vội nói: “Hai người cãi nhau cũng không có ích gì, đừng vì chuyện này mà làm mất hoà khí”.
“Nếu Tôn Bán Tiên đã muốn đào một cái rễ nguyên vẹn lên thì mọi người mau đào đi”.
Tôi kéo Tôn Bán Tiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nói một cách cực kỳ cung kính: “Bán Tiên, mời ông ngồi xuống đây nghỉ ngơi, để tôi rót cho ông cốc nước”.
Hai người họ cũng không cãi nhau nữa. Tôi đi rót cho Tôn Bán Tiên một cốc nước, sắc mặt ông ta cũng dần thả lỏng.
Công nhân vẫn đang tiếp tục đào, cái rễ cây trước mắt chúng tôi không khác gì những chiếc rễ cây bình thường, chỉ có điều nó to hơn mà thôi.
Mọi người đều vây quanh nó để quan sát, rễ cây trông vô cùng thô ráp, nhưng sờ tay lên thì lại man mát, trơn trượt như lụa.
Nhưng càng đào sâu thì rễ càng to, đường kính phải đến nửa mét.
Có vài chỗ đã bị cắt phải, có chất lỏng đục đục chảy ra, trông như rễ cây đang khóc!
Vẻ mặt Mộc Dịch vô cùng nghiêm trọng, nói: “Không ngờ rễ của cái cây mọc ngược này lại to như thế, trước giờ tôi chưa từng thấy cái rễ nào to đến mức này”.
Tôn Bán Tiên nói: “Bây giờ đang là ban ngày, chúng ta không sợ có yêu ma quỷ quái gì. Với lại hôm nay là mười lăm tháng tám âm, vận khí đầy đủ, kể cả là ban đêm thì sức mạnh của ma quỷ cũng suy yếu rất nhiều”.
Tôi nhớ Lữ Vô Thiện từng nói, phải đào trong hôm nay, hơn nữa nếu lỡ mất thì phải đợi thêm chín năm nữa.
Mãi đến hơn ba giờ chiều, rễ của cái cây khổng lồ đó bắt đầu lung lay. Cuối cùng cũng sắp đào được nó lên, đường kính của rễ cây lên đến hơn một mét, cao hơn ba mét.
Chỉ còn một phần nhỏ nữa là có thể đào hết phần rễ lên, nhưng vẫn có chút khó khăn.
Thế nên chúng tôi đã dùng đến máy xúc. Dùng một sợi dây thừng buộc chặt vào rễ cây, sau đó khởi động máy xúc, kéo thật mạnh.
Đất bị lật lên từng mảnh, rễ cây bị nhấc lên khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung.
Khu vực xung quanh bắt đầu lún xuống, mặt đất chấn động, cách đó không xa, trên nền đất xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Vết nứt ngày càng lớn, tạo thành những hố lớn.
Mộc Dịch hét lên: “Không ổn rồi, chạy mau!”
Tôi vô cùng hoảng hốt, lùi dần về phía sau, những người khác cũng vội vã xoay người bỏ chạy.
Rễ cây bị nhấc lên khỏi mặt đất, để lại một cửa động lớn, đường kính hơn ba mét. Hai công nhân gần đó nhất bị rơi xuống. Tôn Bán Tiên đã già, chân cẳng bất tiện, chưa kịp chạy mà chỉ hét lên được một tiếng sau đó rơi xuống hố.
Tất cả xảy ra quá nhanh!
Một mùi hôi thối từ miệng hố bốc lên, toả ra bốn phía.
Mùi này giống như mùi thối rữa từ một cái rương đã đóng kín mấy chục năm, nay đột nhiên được mở ra, thêm một mùi gì đó rất gay mũi, khiến người ta khó chịu đến buồn nôn và muốn ngất.
Chúng tôi vội vã chạy đến bên miệng hố, hét lên thật to nhưng không có bất cứ ai đáp lại.
Cứ như... Tiếng hét của chúng tôi không thể chạm được tới đáy động, nếu không, khi có ai hét lên, bên dưới phải có tiếng vọng mới đúng.
Cái động này rất sâu, tối đen như mực, không một tia sáng nào bên ngoài lọt vào được.
Mọi người vô cùng lo lắng, đã có ba người rơi xuống nhưng không ai đáp lại, thậm chí ngay cả tiếng họ rơi xuống cũng không có.
Tôi nhặt một viên đá từ dưới đất lên, ném xuống hố, nhưng vẫn không có âm thanh nào vọng lại!
Không ai ngờ được ở đây lại có một cái hố to đến thế, càng không nghĩ tới nó lại sâu đến mức này!
“Ông Hoàng, ông nghe được tôi nói chứ?”
“Ông Vương, nếu ông có mệnh hệ gì tôi biết ăn nói sao với vợ ông chứ...”
“Chúng ta không nên đến đây, một ngày kiếm được vài trăm tệ mà giờ nên nông nỗi này...”
Những người công nhân vô cùng buồn bã, đã có vài người ngồi bệt xuống đất khóc.
Tôi cũng không dễ chịu gì, nếu thực sự có người chết thì chúng tôi cũng có trách nhiệm.
Không có cách nào để xuống dưới được. Mộc Dịch đi đi lại lại quanh miệng hố, cầm la bàn lên xem nhưng cũng không có cách nào.
Tôi lập tức gọi cho Trần Kế Tần, bảo anh ta chuẩn bị thang và dây thừng, sau đó cầm mấy chiếc đèn pin đến.
Mộc Dịch nói: “Chuẩn bị cả cọc tre, dây sắt, dây thép và kìm, nhớ, không được để dân làng biết”.
“Trưởng thôn, anh cũng đi chuẩn bị đồ đi!”
Tôi với Hoàng Tiểu Tinh cùng xông ra ngoài. Tôi gọi ngay cho Trần Mãn Quang và hai tổ trưởng, bảo họ chuẩn bị đồ, Trần Kế Tần lái xe đi chở đồ.
Nhà nào trong thôn cũng có thang, rất nhiều nhà có cọc tre, vì bình thường lúc không có việc gì họ cũng hay lên núi chặt tre.
Còn dây thép và những công cụ khác thì công trường có đủ.
Khoảng mười phút sau, Trần Kế Tần lái xe đến, thùng xe đang mở, những chiếc thang xếp bên trong lộ ra ngoài khoảng mấy mét, đang lắc lư không ngừng.
Xe đi thẳng qua cửa, dừng lại bên miệng hố.
Tôi đóng chặt cửa lớn, dùng xích sắt khoá cứng lại, không cho ai vào được.
Mọi người vây lại, thả thang xuống miệng hố, tổng cộng có tám chiếc thang và vài cuộn dây thừng cùng với những công cụ khác.
Cái thang dài nhất dài bốn mét, những cái khác tầm hai, ba mét.
Nhà nào trong thôn cũng có thang, nhưng mà ngắn quá.
Mộc Dịch nói: “Mọi người mau lấy cọc tre nối thang lại với nhau, dùng dây thép hoặc dây sắt buộc cố định lại, chúng ta phải xuống cứu người!”
Mộc Dịch đã bắt đầu hành động. Cô ta ghép hai cái thang lại, lấy cọc tre đặt vào mối ghép, dùng dây thép buộc cố định lại thật chắc chắn.
Những người khác cũng bắt đầu làm, tôi thấy Mộc Dịch làm nhanh thoăn thoắt. Không ngờ rằng cô ta làm những việc này giỏi đến thế, thậm chí còn hơn cả những công nhân lành nghề.
Đầu tiên chúng tôi nối hai chiếc thang lại, được khoảng bảy mét. Sau đó nắm lấy một đầu thang, thả dần xuống miệng hố.
Lúc thả xuống được khoảng năm mét thì đầu kia của thang đụng phải thứ gì đó khiến thang lung lay rất mạnh, nhưng nó vẫn chưa chạm đất, mà như chạm phải thứ gì đó giữa không trung.
Mà thứ đó đang treo lơ lửng trên không, cực kỳ kỳ quái.
Mộc Dịch nói: “Là dây mây, thứ treo lơ lửng đó là dây mây. Thang bảy mét vẫn còn ngắn, phải nối tiếp”.
Sau khi nối tiếp ba chiếc thang nữa vào, chúng tôi lại tiếp tục thả xuống hố. Sau khi đụng phải dây mây, chúng tôi đổi một hướng khác để thả thang xuống. Chúng tôi đang giữ một đầu thang, đầu bên kia vẫn chưa chạm đất.
Sau đó, chúng tôi phải tiếp tục nối thang.
Mãi đến khi nối xong chiếc thang thứ bảy, đổi mười mấy vị trí để thả thang, cuối cùng đầu kia của thang mới chạm tới đáy động.
Bảy chiếc thang, tổng cộng khoảng hai mươi hai mét.