Không ngờ cái động này lại sâu đến vậy, ba người kia rơi xuống e là lành ít dữ nhiều!
Thang dù được buộc chắc chắn đến đâu thì vẫn đung đưa rất mạnh, bên đầu kia của thang không có gì cố định lại được.
Sau đó, Trần Kế Tần lái xe đến khu thi công công trình giai đoạn một lấy thêm hơn mười thanh thép đường kính 5cm đến. Chúng tôi dùng búa đóng cây thép vào sâu trong đất, chỉ để lộ ra một chút, dùng dây thừng buộc chắc phần đầu thang lộ ra khỏi miệng hố vào thanh thép kia.
Tiếp đó, lấy một sợi dây đay dài hơn ba mươi mét buộc vào các thanh thép.
Sau khi xong xuôi, Mộc Dịch nắm chặt dây đay, nói: “Đầu kia của thang vẫn chưa được cố định. Hơn hai mươi mét để đi xuống đáy động kia rất nguy hiểm, tôi sẽ xuống trước, xem xem có cố định được nó lại không, sau đó mọi người hãy bám vào thang mà xuống sau”.
Nói dứt lời, Mộc Dịch cắn chặt đèn pin, giẫm lên chiếc thang đang đung đưa không ngừng, nắm chặt dây thừng, từng bước leo xuống, dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, không ngờ Mộc Dịch lại lanh lẹ đến thế.
Tôi hét lên: “Bên dưới đó thế nào?”
Mấy người công nhân cũng hét theo tôi.
Mộc Dịch không hề trả lời, tôi chỉ thấy chiếc thang đang không ngừng lay động.
Điều kỳ lạ là Mộc Dịch cầm đèn pin xuống, đáng ra chúng tôi phải thấy được ánh sáng từ dưới đó hắt lên. Nhưng từ lúc Mộc Dịch biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi thì chúng tôi không thấy gì hết.
Hang động này hết sức kỳ quái.
Không lâu sau, thang không còn lay nữa, chứng tỏ Mộc Dịch đã xuống đến đáy động.
Ánh mắt tất cả mọi người đều gắn chặt vào miệng hố, ai cũng căng thẳng, chúng tôi đều đang đợi Mộc Dịch.
Đã hai, ba phút trôi qua, bên dưới vẫn không có động tĩnh gì, ai ai cũng lo lắng.
Tôi nói: “Để tôi xuống xem sao!”, tôi vừa dứt câu, chuẩn bị đi xuống thì thang lại bắt đầu đung đưa.
Mộc Dịch đã leo lên.
Mộc Dịch nói với vẻ phẫn nộ: “Tôi hét lâu như thế, bảo các người vứt ít gạch xuống để tôi cố định thang lại, sao không ai đáp lại vậy?”
Không ai đáp lại?
Mọi người lao đến cạnh miệng hố hét lâu như thế, chẳng lẽ Mộc Dịch không nghe thấy?
Không lâu sau tôi đã hiểu, người bên ngoài nói, người trong động không nghe được, ngược lại người trong động hét thì bên ngoài cũng không hay biết gì.
Quá kỳ dị!
Mọi người vội chạy lại hỏi xem Tôn Bán Tiên và hai công nhân kia đâu, Mộc Dịch đáp: “Họ không sao, chỉ đang hôn mê thôi”.
“Bây giờ tôi sẽ xuống cố định thang lại, tải trọng của thang không được nhiều, nên một người xuống để cõng những người đang ở dưới kia lên thôi. Những người còn lại đừng xuống”.
“Sau khi cố định xong, tôi sẽ lay thừng trong tay. Trương Sơn Thành, anh đấy, anh xuống đi”.
Mấy công nhân bắt đầu vứt gạch xuống dưới động. Nơi này chuẩn bị thi công nên xung quanh có rất nhiều gạch và công cụ.
Mộc Dịch lấy một tờ giấy màu vàng từ trong túi ra và nói: “Dán cái này vào ngực, dán chặt vào da ấy”.
Đây là một tờ bùa màu vàng, to bằng lòng bàn tay, những ký hiệu ngoằn nghoèo trên đó được viết bằng chu sa và mực vàng, giống như bùa các hoà thượng trong miếu hay vẽ.
Tôi không hiểu mà phải hỏi lại: “Cái này là gì?”
Mộc Dịch đáp: “Đừng có hỏi nhiều, nhét vào trong quần áo, dán chặt lên da, lát nữa theo tôi xuống dưới”.
Tôi nghe theo, dán chặt bùa lên ngực.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đây là bùa hộ thân, có thể cản tà khí nhập thể. Trong mộ cổ chắc chắn có những thứ như tà khí hay âm khí, bùa này có thể bảo vệ ngươi”.
Bùa hộ thân? Tờ giấy này hữu ích đến thế cơ à?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Tất nhiên là có, nhưng sau khi khai quang mới có tác dụng, nếu không cũng chỉ là một tờ giấy trắng”.
Tôi cực kỳ kinh ngạc. Mấy cái này tôi chỉ mới thấy trên tivi, những thứ như bùa được các hoà thượng vẽ hay là tượng Phật, ngọc bội hộ thân... đều phải dùng chú ngữ để khai quang.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Mộc Dịch lại lần nữa bám lấy thang và đi xuống dưới. Mấy phút sau, dây thừng lay động, tức là Mộc Dịch đã cố định xong đầu thang bên dưới.
Tôi bám thang leo xuống, học theo Mộc Dịch, dùng miệng cắn chặt đèn pin, cẩn thận leo xuống từng nấc.
Mặc dù hai đầu thang đã được cố định nhưng vẫn rung lắc rất mạnh, dù sao thì nó cũng chỉ là đồ được ghép lại, lơ lửng ở một độ sâu hơn hai mươi mét. Nhưng nói chung nó vẫn chịu được trọng lượng của một người.
Sau khi tôi bước xuống động thì không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo. Cảm giác lạnh này cứ như sinh ra từ chính trái tim tôi, khiến tôi không rét mà run. Không khí nơi đây trộn lẫn một mùi gì rất khó ngửi.
Mộc Dịch cầm lấy đèn pin soi sáng cho tôi, không lâu sau chân tôi chạm đất.
Bốn phía xung quanh tối om, xoè tay không thấy năm ngón, kể cả đèn pin cũng chỉ chiếu sáng được khoảng bốn, năm mét.
Tôi cầm đèn pin để quan sát xung quanh, xung quanh thang có rất nhiều đất từ trên rơi xuống, gạch được xếp thành một đụn để cố định chân thang.
Không biết nơi này rộng bao nhiêu, mà xung quanh chỉ thấy những sợi dây mây chạy ngang dọc đan chéo vào nhau. Tôi cũng biết, thứ tôi đang nhìn thấy chỉ là một phần của chúng.
Trên mặt đất cách chiếc thang không xa là ba người đang nằm, là Tôn Bán Tiên và hai công nhân bị rơi xuống.
Ba người nằm bất động trên đất.
Tôi kinh ngạc hỏi: “Mộc Dịch, họ làm sao thế?”
Mộc Dịch đáp: “Âm khí xâm nhập vào người, rơi vào hôn mê. Hai công nhân bị gãy tay, không quá nghiêm trọng. Tôn Bán Tiên thì may mắn hơn, mắc vào một cây mây, chính tôi đã đưa ông ta xuống”.
Âm khí? Nghe đến hai từ này, tôi cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.
Tôi nói: “Sẽ không sao đấy chứ?”
“Không sao”, Mộc Dịch đáp: “Ngôi mộ cổ này rất kỳ quái, nhưng tạm thời chưa có gì nguy hiểm, chúng ta đưa họ lên đi đã”.
Hoá ra sau khi ba người họ rơi xuống thì bị mắc vào đám cây mây mấy lần, chính chúng đã tạo ra lực cản, khiến lúc rơi xuống hai công nhân chỉ bị gãy tay và xây xát ngoài da.
Tôn Bán Tiên thì may hơn, không rơi ngay xuống đất mà bị mắc trên một cây mây cao hơn hai mét trên đầu chúng tôi.
Nhưng nơi này bị chôn chặt mấy trăm năm rồi, nên âm khí rất nặng, nếu cơ thể người hít vào quá nhiều sẽ khiến âm dương mất cân bằng, rơi vào hôn mê.
Tôi không hỏi nhiều, vì tôi có bất cứ nghi vấn nào, tiên nữ Thanh Thuỷ cũng sẽ giải thích cho tôi.
Mộc Dịch nói: “Tôi cõng một người lên, anh giúp tôi là được”.
Cái người gầy tong teo của Mộc Dịch mà cõng được ai á?
Tôi nói: “Hay để tôi đi, tôi cõng một người không thành vấn đề”.
Mộc Dịch nói: “Không được. Thang rung lắc rất mạnh, không phải cứ khoẻ là xử lý được đâu. Nếu ngã xuống lần thứ hai thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng”.
Mộc Dịch vẫn kiên quyết đòi cõng người lên.
Hai tay tôi túm chặt hông Tôn Bán Tiên, đỡ ông ta lên lưng Mộc Dịch, sau đó dùng dây thừng buộc chặt lại để ông ta không bị rơi xuống.
Mộc Dịch bắt đầu bám lấy thang. Tôi nhận ra cô ta rất khoẻ, cõng một người leo lên thang mà cứ như đi trên đất bằng, không hề mất sức chút nào.
Đột nhiên, từ sau lưng tôi có một âm thanh kỳ lạ vang lên, cứ như có thứ gì đó đang di chuyển, nhưng cũng giống tiếng gió vờn qua lá.
Tim tôi giật thót một cái, âm thanh đó lại lần nữa truyền đến bên tai tôi, ở cách tôi khoảng mấy chục mét, thậm chí là xa hơn chút nữa.
Tất nhiên chỉ mình tôi nghe được, vì thính lực của tôi rất tốt.