Hiển nhiên trước kia Cục điều tra hiện tượng huyền bí không coi trọng vụ án của thôn chúng tôi cho lắm. Họ cho rằng đó chỉ là một vụ án nhỏ, chết một vài người dân, cho nên để thực tập sinh đi điều tra và cũng chỉ phái một người đi.
Nhưng cảnh sát thực tập của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng vô cùng lợi hại.
Không ai ngờ thôn chúng tôi càng lúc càng có nhiều chuyện, phức tạp đến vậy.
Mộc Dịch sát hạch thất bại, thời gian thực tập kéo dài thêm một năm, cần phải học tập, huấn luyện lại rồi mới sát hạch.
Cổ Hà lại nói: “Tôi đã bàn bạc qua với Mạc Vũ, sư phụ của Mạc Vũ là một pháp sư đức cao vọng trọng, cực kì lợi hại, cộng thêm đạo hạnh tám trăm năm của Mạc Vũ cũng không điều tra được chuyện thầy khai quang của thôn các cậu, cho nên chỉ có thể tạm thời buông bỏ việc điều tra”.
“Đợi kiểm tra tình tiết vụ án xong sẽ giao cho những nhân vật lợi hại khác âm thầm điều tra”.
“Còn chuyện của cậu và Lữ Vô Thiện vô cùng phức tạp, chúng tôi sẽ điều cảnh sát khác bí mật điều tra”.
Thế mà Cổ Hà lại gặp Mạc Vũ rồi, xem ra đó là chuyện của mấy ngày trước.
Tôi nói: “Tiền bối, cháu có một manh mối về chuyện của Lữ Vô Thiện. Hoàng Tiểu Tinh trong thôn chúng cháu là người của Lữ Vô Thiện, chúng ta có thể bắt anh ta, điều tra ngọn nguồn, dụ Lữ Vô Thiện ra”.
“Cậu có chứng cứ không?”, Cổ Hà nói: “Cậu nghĩ người chấp pháp của Cục điều tra hiện tượng huyền bí chúng tôi sẽ tùy tiện bắt người sao?”
“Chúng tôi cũng như cảnh sát bình thường, làm việc dựa vào chứng cứ. Không có chứng cứ thì chúng tôi không thể bắt người, nếu không sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức”.
“Chuyện này cậu không cần lo, chúng tôi sẽ sắp xếp xử lý, trước mắt xử lý ổn thỏa chuyện của Mộc Dịch đã”.
Tôi không cần lo? Tôi không lo mà được sao? Bây giờ nó không những là vụ án, mà còn là mâu thuẫn cá nhân giữa tôi và Lữ Vô Thiện.
Tôi nói: “Tiền bối, nếu Cục điều tra hiện tượng huyền bí tạm thời không muốn quản những chuyện này, vậy thì cháu chỉ đành tự mình xử lý, dùng cách của cháu”.
Cổ Hà nói: “Trương Sơn Thành, cậu mới mười tám tuổi, có được thành tựu như vậy thật sự hiếm thấy. Dù cho sức mạnh của cậu có được từ đâu cũng có thể gọi là thiên phú dị bẩm, nhân tài xuất chúng”.
“Tuổi trẻ háo thắng là chuyện tốt, nhưng bộc lộ tài năng tất nhiên sẽ dẫn đến tai họa”.
“Tôi biết cậu muốn làm gì. Cậu muốn trả thù, nhưng cậu ra vào giới tu luyện, có một số chuyện, có một số người cậu không thể đụng đến”.
“Cậu chỉ mới tiếp xúc với một phần nhỏ của giới tu luyện mà thôi, đừng tự cho rằng mình có chút năng lực thì là vô địch thiên hạ”.
“Trước khi bản thân trở nên mạnh mẽ, cậu tuyệt đối đừng đắc tội với những người mạnh hơn cậu rất nhiều”.
“Cậu cần phải biết một điều, các cuộc chiến cá nhân, phân tranh giữa những người của giới tu luyện chỉ cần không dính líu đến người bình thường, chính phủ chúng tôi sẽ không nhúng tay vào”.
“Cho nên, trong nhiều vụ án chúng tôi cần phải cân nhắc xem là người bình thường hay là người tu luyện, phải phán quyết, phân định, sau đó mới kết luận là để cảnh sát bình thường đi xử lý hay là chúng tôi đi xử lý, hay là không nhúng tay vào”.
“Lữ Vô Thiện nhiều lần ám sát cậu, thủ đoạn tàn nhẫn, muốn diệt cỏ tận gốc, nhưng sát thủ, bom và pháp sư mà ông ta sử dụng đều không để lại dấu vết gì”.
“Xem xét những chứng cứ hiện tại, cậu còn không biết Lữ Vô Thiện là ai, không có bất cứ manh mối và thông tin nào, nói cách khác tên của ông ta cũng là giả”.
“Cũng có thể nói rằng đằng sau ông ta vẫn còn sức mạnh khác nữa”.
“Nếu cậu muốn báo thù, đợi thực lực của cậu mạnh lên rồi hãy đi báo thù”.
“Tôi có thể nói rõ ràng cho cậu, có gần một nửa vụ án của Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị là không phá được, trong đó liên quan đến rất nhiều nhân tố. Hơn nữa, quan trọng nhất là chúng tôi cần có chứng cứ, không có chứng cứ thì không làm được gì cả”.
“Nhất định phải nhớ kĩ, khi gặp chuyện đừng quá kích động”.
“Có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn”.
Cổ Hà nói rất nhiều lời sâu xa với tôi, giảng rất nhiều đạo lý, tôi vô cùng cảm kích.
Thật ra, tổng kết ý của Cổ Hà lại thì là khuyên tôi khiêm tốn một chút, đợi khi nào tôi mạnh lên, có bản lĩnh nhất định rồi mới đi xông pha giới tu luyện, đi báo thù.
Kẻ địch ở trong tối, tôi ngoài sáng, tình hình bây giờ rất bất lợi cho tôi. Kẻ địch đã đạt được mục đích của mình. Nếu chúng biết người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí tham gia vào chuyện này, tám chín phần sẽ dừng tay.
Thực lực hiện tại của tôi quá yếu.
Sau đó, Cổ Hà nói với tôi, hôm nay tôi gặp mặt Lâm Ngọc Lam một lần là có thể rời khỏi đây.
Sau khi Cổ Hà rời khỏi phòng, vài phút sau, Lâm Ngọc Lam xuất hiện ở trước mặt tôi.
Lâm Ngọc Lam mặc một bộ đồng phục công việc, Âu phục nhỏ màu xanh lam, váy ngắn màu xanh lam, tất màu da, giày cao gót màu đen. Mái tóc dài cột đơn giản, cả người trông đầy phong thái và quyến rũ.
“Sơn Thành!”
“Ngọc Lam!”
Hai chúng tôi ôm nhau thật chặt, Lâm Ngọc Lam vui mừng đến bật khóc.
“Sơn Thành, lúc đó tôi… tôi tưởng chúng ta sẽ chết, tôi thật sự… thật sự nghĩ rằng không thể gặp được cậu nữa”.
Tôi khẽ vuốt mái tóc của Lâm Ngọc Lam, nói: “Cô gái ngốc, bây giờ không phải chúng ta vẫn yên lành đây sao?”
“Chuyện lần này đều là lỗi của tôi, nếu tôi luôn ở bên chị thì chị đã không bị người ta bắt đi…”
Hai người chúng tôi rời nhau ra, Lâm Ngọc Lam đặt tay lên miệng tôi, nói: “Đừng nói những chuyện này”.
“Sơn Thành, sau này tôi phải gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, tôi phải trở nên lợi hại như chị Mộc Dịch, đến lúc đó, tôi có thể bảo vệ cho cậu”.
“Cô ngốc”, tôi kéo tay Lâm Ngọc Lam ngồi xuống ghế sofa, hai người chúng tôi trò chuyện.
Lâm Ngọc Lam kể cho tôi, tối hôm đó cô ấy ở lại nhà tôi ăn cơm tối với mọi người, sau đó nói chuyện với tôi một hồi thì quay về.
Trên đường về, tại một ngã rẽ có một bóng đen lao tới, sau đó cô ấy bị đánh ngất.
Khi Lâm Ngọc Lam tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng lạ lẫm, trong phòng ngoài cô ấy thì không có ai khác.
Mỗi ngày một bữa cơm, một bình nước đều do một cô gái che mặt đưa vào.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Ngọc Lam bị chuyển đến ba chỗ, mỗi lần di chuyển đều bị che mắt.
Mãi đến khi tôi đến cứu cô ấy.
Nói đến chuyện này, Lâm Ngọc Lam vẫn còn sợ hãi.
Lâm Ngọc Lam đã chịu không ít khó khăn, trải qua chuyện này, tôi thấy Lâm Ngọc Lam cũng đã trưởng thành hơn nhiều.
Có thể khẳng định người bắt Lâm Ngọc Lam là Hoàng Tiểu Tinh, sẽ không ai nghi ngờ anh ta. Anh ta là người dễ ra tay nhất ở trong thôn, chỉ cần có một chiếc xe là có thể di chuyển Lâm Ngọc Lam.
Lâm Ngọc Lam ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí, ba tháng đầu tiên huấn luyện rất sát sao, không có kì nghỉ. Sau ba tháng, mỗi tháng sẽ có hai ngày nghỉ.
Vả lại trong thời gian huấn luyện ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí không được đem theo điện thoại, không được liên lạc với thế giới bên ngoài.
Lâm Ngọc Lam tràn đầy kì vọng với cuộc sống ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Hai người Cổ Hà và Mộc Dịch kể về rất nhiều lợi ích khi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí cho Lâm Ngọc Lam nghe.
Thu nhập cao, kì nghỉ nhiều, còn có thể nhận được sức mạnh to lớn, vả lại vụ án cũng rất ít.
Lâm Ngọc Lam cũng hiểu tính nguy hiểm khi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, nhưng Lâm Ngọc Lam thích công việc hiện tại, cũng không có lựa chọn nào khác.
Từ nay về sau, Lâm Ngọc Lam sẽ đi theo Cổ Hà. Vết thương của Mộc Dịch đã khôi phục, cô ta đã rời đi từ hai ngày trước, về báo cáo với cấp trên.
Lâm Ngọc Lam còn không có thời gian để về nhà, chỉ có thể gọi điện cho bố mẹ và bạn bè, báo cho họ cô ấy sẽ đi làm ở vùng khác.
Tôi và Lâm Ngọc Lam trò chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ mới lưu luyến rời nhau ra.