Sau khi Lâm Ngọc Lam rời khỏi phòng, thanh niên trước đó lại bước vào với nụ cười giải quyết việc công: “Anh nên rời đi rồi“.
Thanh niên đeo nút tai và trùm đầu cho tôi, rồi dẫn tôi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi tòa nhà, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Có một chiếc xe đang chạy tới, người lái xe là một phụ nữ xinh đẹp...”
Thanh niên đưa tôi lên một xe ô tô.
Chiếc xe lao về phía trước.
Chiếc xe rời khỏi trang viên, lái theo một con đường nhỏ sau đó xuống dốc, xung quanh toàn là cây thấp.
Mười mấy phút sau, xe đã tới đường cái, rồi tôi được chuyển sang xe thương mại.
Xe chạy trên con đường rộng rãi, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi: “Nhìn bảng chỉ dẫn trên đường thì đây là thủ phủ của tỉnh các ngươi, thành phố Đông An“.
Tôi thế mà đang ở thành phố Đông An!
Xe lên đường cao tốc, đến thành phố của chúng tôi sau hơn hai giờ, rồi chở thẳng tôi đến thị trấn của chúng tôi.
Sau khi đến thị trấn, xe dừng ở bên đường, một người kéo tôi xuống xe, tháo mũ đội đầu và nút tai.
Người lái xe là một thanh niên trạc ba mươi tuổi, anh ta cười với tôi: “Đây là điểm đến của anh, tạm biệt“.
Tôi mỉm cười: “Vất vả cho anh rồi, tạm biệt“.
Khi trở lại thị trấn của chúng tôi, căng thẳng trong lòng tôi tan biến hoàn toàn, có cảm giác như được về nhà.
Bây giờ là ba giờ chiều, tôi sẽ mua một chiếc điện thoại di động càng sớm càng tốt.
Quả bom lúc trước đã làm nổ tung mọi thứ của tôi.
Tôi trực tiếp đi đến cửa hàng điện thoại di động do Lưu Thiến mở. Vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy Lưu Thiến ở cạnh máy tính thanh toán trong quầy.
Một thanh niên đứng trước mặt Lưu Thiến, không ngừng nói chuyện với cô ấy.
Hóa ra là Dương Đông!
Dương Đông vẫn chưa ăn đủ bài học từ tôi sao? Còn dám ở chỗ này quấy rối Lưu Thiến?
Ăn gan báo đấy à?
Tôi đi thẳng qua đó, Dương Đông và Lưu Thiến phát hiện thấy tôi cùng lúc.
Dương Đông nhìn tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Sơn Thành, anh đến rồi”, Lưu Thiến tạm dừng công việc, nhiệt tình chào hỏi tôi.
Tôi cười, nói: “Lưu Thiến, đã lâu không gặp, cô lại xinh đẹp hơn rồi“.
Con ngươi sáng ngời, lông mày lá liễu cong cong, lông mi dài khẽ run rẩy, làn da trắng nõn không tì vết lộ ra một chút ửng hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng dịu dàng nhỏ giọt, một đôi mắt đẹp mê người, vô cùng linh hoạt, có hồn.
Lưu Thiến trang điểm nhẹ, mặc trang phục làm việc giống nhân viên bán hàng, trông có ý vị thật khác biệt.
“Anh lấy đâu ra bộ quần áo này thế?”, Lưu Thiến cẩn thận nhìn tôi, vẻ mặt rất kỳ quái, có chút không nhịn được cười.
Mặc cả bộ đồ Tây thực sự không phù hợp với phong cách của tôi.
Tôi thản nhiên nói: “Người đẹp vì lụa mà, nên đương nhiên tôi phải ăn mặc lộng lẫy hơn, như vậy mới xứng với người đẹp như cô chứ Lưu Thiến“.
“Bộ quần áo của tôi đi cùng với Lưu Thiến trông rất hợp“.
Trong mắt người ngoài, tôi và Lưu Thiến là một cặp. Dù sao, trong tiệc mừng thọ của bà Lưu ngày hôm đó, tôi đã nói với mọi người rằng Lưu Thiến là người phụ nữ của tôi, tôi nắm lấy tay Lưu Thiến, đưa cô ấy rời đi.
Lưu Thiến bật cười, nói: “Anh đấy, tốt hơn là anh nên mặc bộ quần áo bình thường đi. Mặc bộ đồ này sẽ khiến người khác có cảm giác như đang mua bảo hiểm. Anh căn bản không thể hiện được khí chất của mình“.
Điều mà Lưu Thiến nói là sự thật, bình thường tôi đều mặc quần áo giản dị, trông cao ráo, phù hợp với kiểu tóc và ngoại hình của tôi.
Điều quan trọng nhất là tôi còn trẻ, đó là lý do chính khiến tôi không thích hợp để mặc Vest.
Tôi đang nói chuyện với Lưu Thiến thì Dương Đông không thức thời đi tới. Tôi thấy anh ta vẫn còn khập khiễng khi đi bộ, trông rất nghiêm trọng, có vẻ như vết thương của anh ta chưa hoàn toàn bình phục.
Vẻ mặt của Dương Đông có chút mất tự nhiên, anh ta nói: “Sơn Thành, đã lâu không gặp anh. Tôi rất xin lỗi về chuyện lúc trước“.
“Đương nhiên, hôm nay tôi đến tìm Lưu Thiến không vì gì khác, mà là các bạn thời đại học tổ chức một buổi họp lớp, cùng tập trung trong thành phố vào tối mùng một tháng mười“.
“Sơn Thành, nếu tiện thì anh và Lưu Thiến cùng nhau đi nhé“.
Họp lớp?
Dương Đông và Lưu Thiến là bạn cùng lớp, hơn nữa từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học, họ đều là bạn cùng lớp.
Lưu Thiến nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đi“.
Dương Đông nói: “Lưu Thiến, hai mươi bảy bạn học trong lớp chúng ta, ngoại trừ Lý Quốc Thắng đang ở nước ngoài, tất cả các bạn học khác đều ở đây, cuộc tụ họp này là do giáo viên phụ trách lớp chúng ta tổ chức đấy“.
“Cô cũng biết giáo viên phụ trách lớp mấy năm nay sức khỏe kém, rất nhớ các bạn học. Giáo viên phụ trách lớp bệnh nặng nên lớp muốn gây quỹ, cô có thể làm người chủ trì việc này“.
“Cô nói rằng cô không đến buổi tụ họp này thực sự không thích hợp. Trước đây giáo viên phụ trách lớp đã gọi cho cô, nhưng cô đã từ chối. Sau đó, giáo viên phụ trách lớp đã gọi cho rất nhiều bạn trong lớp, bảo chúng tôi mời cô đến bằng được“.
“Nếu cô không đi, giáo viên phụ trách lớp sẽ buồn lắm đấy“.
Tôi cứ tưởng Dương Đông đến đây để quấy rối Lưu Thiến, nhưng bây giờ có vẻ như anh ta đến là vì chuyện tụ tập bạn bè cùng lớp.
Dạo này việc họp lớp khá phổ biến, dù sao cũng là ngày Quốc khánh mùng một tháng mười, mọi người đều được nghỉ.
Lưu Thiến cau mày, tựa hồ không muốn đi, có điều gì đó khó nói.
Dương Đông nói: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, Lưu Thiến, hầu hết các bạn cùng lớp của chúng ta đều đã biết chuyện giữa chúng ta. Đột nhiên chúng ta không còn ở bên nhau nữa cũng chả có gì cả. Chia tay là chuyện bình thường, cô đừng lo lắng“.
“Cuộc tụ tập lần này có thể dẫn theo người nhà, một số bạn học đã kết hôn, thậm chí còn dẫn theo con cái, mọi người đều rất vui vẻ, nhiệt tình“.
“Cô đi cùng Sơn Thành là được mà“.
Lưu Thiến vẫn rất khó xử, cô ấy không muốn đi là vì chuyện với Dương Đông, và một chuyện nữa: chuyện tôi và cô ấy đang bên nhau. Cô ấy sợ những bạn học khác sẽ biết.
Mà Lý Quốc Thắng kia hóa ra là người mà Lưu Thiến thích, là bạn trai thật sự của cô ấy!
Vừa rồi Dương Đông nói Lý Quốc Thắng đang ở nước ngoài, lần này không thể về nước.
Nếu như các bạn học biết cô ấy ở bên tôi, rất nhiều chuyện lộn xộn sẽ đến tai Lý Quốc Thắng, có chút không thể giải thích rõ ràng.
Có vẻ như Lưu Thiến không nói với Lý Quốc Thắng những gì đã xảy ra trong tiệc mừng thọ.
Điều tôi có thể chắc chắn là Lưu Thiến và Lý Quốc Thắng hẹn hò bí mật, cả gia đình và bạn học của cô ấy đều không biết.
Lưu Thiến nói: “Dương Đông, tôi thật sự có việc, không đi được, tôi đã nói với giáo viên phụ trách lớp rồi“.
“Rốt cuộc vì sao chứ?”, Dương Đông có chút áy náy: “Chỉ là tụ tập ăn uống ca hát thôi. Mọi người đều vui vẻ, bồi đắp tình cảm mà. Khi còn đi học, giáo viên phụ trách lớp đối xử với lớp mình như thế nào, cô còn biết rõ hơn tôi mà”.
“Chuyện chúng ta phạm phải ngày trước, nếu không có giáo viên phụ trách lớp bảo vệ, chúng ta đã xảy ra chuyện rồi“.
“Chỉ là làm lỡ một vài giờ của cô thôi, hầu hết các bạn trong lớp đều biết cô mở một cửa hàng bán điện thoại di động ở đây. Điện thoại của mọi người đều mua từ chỗ cô đấy“.
“Cô nói cô không có thời gian, sao cô giải thích với mọi người?”
Lưu Thiến vô cùng khó xử, nói: “Đến lúc đó tôi sẽ gọi cho giáo viên phụ trách lớp, còn nữa, Dương Đông, chuyện chúng ta, chuyện tôi và Sơn Thành, anh đừng đề cập với bất cứ ai, hiểu không?”
“Uống ít rượu thôi, anh uống xong toàn nói linh tinh“.
Lưu Thiến dự định khi Lý Quốc Thắng về nước vào dịp Tết, cô ấy sẽ tự mình giải thích những chuyện này trước mặt cậu ta.
Có những chuyện nếu nói qua điện thoại có thể không rõ ràng, hiệu quả hoàn toàn khác với việc nói trực tiếp.