Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 346: Chương 346: Về thôn




Dương Đông nói: “Lưu Thiến, đừng lo lắng, có một số việc, tôi sẽ không nói bừa“.

Trong tiệc mừng thọ, Dương Đông bị đánh thảm như vậy, chắc chắn anh ta không nói chuyện này cho ai. Hầu hết bạn học đại học của bọn họ đều đến từ khắp nơi trên đất nước nên đương nhiên không biết được.

Có nhiều chuyện phải giải quyết một cách kín đáo, nếu bị truyền ra ngoài quả thực không ổn.

Việc Lưu Thiến có đi buổi tụ tập này hay không hoàn toàn là quyết định của cô ấy, tôi không nói gì cả.

Dương Đông nói tiếp: “Lưu Thiến, nhìn tôi này, vết thương của tôi hiện tại vẫn chưa lành, chân của tôi đã thành thế này rồi, tôi vẫn tham gia mà, tôi không sợ gì cả“.

“Rốt cuộc là cô lo lắng gì chứ?”

Dương Đông không ngừng mời Lưu Thiến đi, sự kiên trì của Lưu Thiến cuối cùng cũng buông lỏng một chút. Sau khi suy nghĩ xong, cô ấy nói: “Dương Đông, để tôi nghĩ đã. Còn ba ngày nữa mới là mùng một tháng mười. Tôi nghĩ xong sẽ gọi điện cho anh“.

“Ở đây còn có việc, anh đi trước đi“.

Dương Đông chia tay chúng tôi và ra về.

Lưu Thiến thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Sơn Thành, nghe nói dạo này anh đang bận việc trong thôn, thế nào rồi?”

Tôi không định nói với Lưu Thiến về những gì đã xảy ra trong thôn: “Vẫn thế thôi“.

“Sao hôm nay anh lại rảnh đến gặp tôi?”, Lưu Thiến cười: “Bây giờ anh là một người bận rộn mà”.

Thật ra thì... tôi không định đến tìm Lưu Thiến, tôi đến để mua điện thoại di động.

Tôi cười, nói: “Đã lâu không gặp, đương nhiên là tôi nhớ cô rồi, nên tới đây để gặp cô“.

“Phải không? Sao anh không gọi trước cho tôi? Tôi thấy anh ăn mặc rất chỉnh tề đấy. Anh đang đi làm việc nên nhân tiện ghé qua thăm tôi nhỉ?”, Lưu Thiến không tin tôi.

“Tôi thật sự tới thăm cô mà”, tôi biện hộ: “Tối hôm qua tôi bị mất điện thoại di động, nên tới tìm cô nhân tiện mua một chiếc điện thoại mới”.

“Không có việc gì thì lát nữa chúng ta đi ăn cơm đi“.

Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa ăn trưa.

Lưu Thiến không hỏi nhiều, cô ấy đến quầy bảo tôi chọn điện thoại di động. Tôi chọn một chiếc điện thoại thông minh trong nước giống hệt như cái trước đây, giá vài trăm tệ.

Cả Lưu Thiến và nhân viên bán hàng tại quầy đều rất khó hiểu.

Lưu Thiến nói: “Sơn Thành, anh có thể tuỳ ý dùng những thứ trong cửa hàng của tôi mà không cần trả tiền. Sao anh không lấy cái tốt hơn“.

Tôi cười, nói: “Tôi là người khá hoài cổ, dùng quen chiếc điện thoại di động cũ rồi”.

Tôi nói thật, chiếc điện thoại di động cũ rất dễ cầm nắm. Tôi nhớ rằng khi tôi mới mua một chiếc điện thoại di động, chiếc tôi mua giống hệt điện thoại của Lâm Ngọc Lam, chỉ khác màu, giống như điện thoại đôi.

Đối với tôi mà nói, điện thoại di động có thể dùng để gọi điện, gửi tin nhắn, lướt web, dùng hàng ngày là đủ, dù đắt đến đâu cũng vô dụng.

Sau khi thanh toán điện thoại di động, Lưu Thiến đưa tôi đến sảnh kinh doanh để làm sim. Số này giống với số điện thoại di động trước đó, tất cả các số trước đó được nhập thông qua nhật ký cuộc gọi.

Lưu Thiến đã dạy tôi cách sao lưu số liên lạc và cũng dạy tôi một số thao tác thông thường để khi điện thoại bị mất, số của tôi sẽ không bị mất.

Đầu tiên tôi định gọi cho Mộc Dịch để cảm ơn sự giúp đỡ của cô ta lần này, khi Mộc Dịch có thời gian, tôi chắc chắn sẽ báo đáp cô ta.

Nhưng điện thoại của Mộc Dịch không thể kết nối được, trở thành số không hợp lệ.

Không có cách nào khác liên hệ với Mộc Dịch, Lâm Ngọc Lam cũng nói cô ấy huấn luyện trong vòng ba tháng không thể sử dụng điện thoại di động, Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng lo lắng người mới sẽ tiết lộ chuyện của Cục ra ngoài.

Không thể liên lạc với Mộc Dịch, vì vậy tôi chỉ có thể tìm cơ hội để cảm ơn cô ta trong tương lai.

Lưu Thiến và tôi đi dạo quanh thị trấn rồi đi dùng bữa.

Tôi có một mối quan hệ rất tốt với Lưu Thiến, cô ấy đối xử với tôi như bạn, có thể nói là không có chuyện gì mà chúng tôi không chia sẻ với nhau. Nhưng khi tôi hỏi về chuyện cô ấy và bạn trai, cô ấy lại không nói với tôi.

Lưu Thiến cũng không định đi buổi họp lớp này, cô ấy không thích họp lớp.

Lúc trước Lưu Thiến bị đuổi học vì đánh nhau, trong suốt những năm này cô ấy rất ít khi liên lạc với bạn học. Hơn nữa, những người bạn học hiện tại không còn là mối quan hệ bạn học thuần túy như thời còn đi học.

Hầu hết bọn họ đều đã đi làm, tình cảm khác hẳn trước đây. Đa số các bạn học sẽ so sánh, thậm chí khoe khoang khiến không khí rất ngượng ngùng.

Một số người rõ ràng là cuộc sống không tốt, nhưng vẫn thuê xe hơi sang trọng, mượn đồng hồ hãng nổi tiếng để ra vẻ trong buổi họp lớp.

Vì vậy, trên tin tức thường thấy buổi họp lớp hay xảy ra chuyện. Một số bạn học từng thích nhau hồi còn đi học nhưng không thành đôi, giờ đã lập gia đình, lập nghiệp, đến hôm họp lớp mới tụ tập với nhau.

Còn có bạn hồi còn đi học, học rất giỏi nhưng bây giờ cuộc sống lại không bằng những học sinh kém, trong lòng không tránh khỏi tồn tại khoảng cách, mặc cảm. Thậm chí có người lúc đi học mâu thuẫn với nhau, nhậu nhẹt quá chén thế là lao vào đánh nhau.

Cũng giống như buổi họp lớp của Vương Hải Ba trước đây, đủ kiểu khoe khoang, phô trương sự giàu có, rồi lúc xảy ra chuyện không ai giúp đỡ. Đây là một thực tế trần trụi.

Tất nhiên đây là số ít, nhưng hiện tượng này có tồn tại.

Tôi cũng thấy trên tin tức thời sự, có một số người họp lớp yêu cầu mọi người phải mặc đồng phục học sinh giống nhau, không lái xe sang, không xách hàng hiệu, không phô trương sự giàu có, v.v.

Vì vậy, trong các buổi họp lớp, những bạn học thường liên lạc với nhau, có quan hệ tốt với nhau cùng tụ tập thì không sao. Một buổi họp lớp mà có những bạn nhiều năm không gặp sẽ thực sự xảy ra chuyện, thậm chí rạn nứt tình cảm.

Tôi trò chuyện với Lưu Thiến một lúc lâu. Ăn xong, Lưu Thiến chở tôi về thôn.

Xe dừng trước cửa nhà tôi.

Hai chúng tôi xuống xe, Triệu Vũ đang chơi ở trước cửa, vừa nhìn thấy tôi liền chạy vào nhà, vui mừng hét lên: “Anh Sơn Thành đã về rồi!”

“Anh Sơn Thành đã về rồi...”

Lãnh Nguyệt và Lý Tuyết Diễm lần lượt lao ra, Mạc Vũ thì không nhanh không vội mà ra cùng.

Khuôn mặt của Lãnh Nguyệt và Lý Tuyết Diễm đầy lo lắng.

“Sơn Thành!”

“Anh Sơn Thành!”

Ba người tụ tập trước mặt tôi, sau đó ánh mắt dừng trên Lưu Thiến, nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ mà Lưu Thiến lái, có chút kinh ngạc.

Lý Tuyết Diễm nói: “Anh Sơn Thành, anh đã không về một tuần rồi, mọi người đều lo lắng cho anh“.

Lãnh Nguyệt nói: “Trương Sơn Thành, trông khí sắc anh không tồi, ăn mặc cũng rất sành điệu. Hóa ra mấy ngày nay, anh đều ở bên người đẹp“.

Tôi cười, nói: “Đây là bạn của tôi, Lưu Thiến, và đây là Mạc Vũ, Lãnh Nguyệt và Lý Tuyết Diễm“.

“Đây là Lưu Thiến“.

Tôi giới thiệu mọi người với nhau.

Giọng nói của Lưu Thiến có chút kỳ quái: “Sơn Thành, anh đúng là ‘kim ốc tàng kiều’, trong nhà có nhiều người đẹp như vậy“.

Lãnh Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nhà của Sơn Thành có nhiều người đẹp như vậy, nhưng nào so được với con gái của chủ tịch thị trấn... Ồ, không đúng, phải là bí thư thị trấn“.

Bầu không khí có vẻ hơi sai.

Trước đây Lãnh Nguyệt là người nhà họ Dương, đương nhiên cô ta rất quen thuộc với người nhà họ Lưu, cũng biết rõ Lưu Thiến. Còn Lưu Thiến dường như là lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Nguyệt.

Tôi cười, nói: “Đều là bạn cả mà, vào nhà rồi nói chuyện“.

“Không cần đâu, tôi đưa anh về rồi, tôi cũng nên đi về”, Lưu Thiến chào tạm biệt tôi.

Tôi thấy có chút ghen tuông trong mắt Lưu Thiến, thật kỳ lạ.

Tôi đã từng muốn ở bên Lưu Thiến, là Lưu Thiến nói rằng cô ấy đã có bạn trai. Bây giờ khi thấy trong nhà tôi có ba người phụ nữ xinh đẹp, mỗi người đều không kém cô ấy, lại cảm thấy ghen tị.

Tâm tư của phụ nữ, tôi thật sự không hiểu. Lưu Thiến đã lên xe rồi, nhất quyết rời đi.

Sau khi Lưu Thiến rời đi, mọi người vào nhà nói chuyện cụ thể, Trần Kế Tần cũng qua đây.

Hóa ra mấy ngày trước Mạc Vũ đã gặp Cổ Hà, sau khi trở về đã nói với mọi người rằng tôi và Lâm Ngọc Lam không sao, mấy ngày nữa sẽ trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.