“Sơn Thành… Hôm nay cám ơn em”, Lý Giai Dao nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Nếu không có em thì hôm nay chị thật sự có chuyện rồi”.
“Chị nói vậy là khách sáo rồi”, tôi cười đáp: “Trước kia bảy tuổi em thường ở nhà chị, chị giống như chị ruột của em vậy, em không giúp chị thì giúp ai chứ?”
Vẻ mặt của Lý Giai Dao mất tự nhiên, vẫn luôn mất tự nhiên, bởi vì địa vị của tôi trong lòng chị ấy đã thay đổi. Chị ấy hơi căng thẳng, nói chuyện có chút thận trọng.
“Sơn Thành, em nói chị nghe, sao em quen những người đó vậy?”
Tôi thuận miệng đáp: “Bây giờ em là một bác sĩ, mấy tháng trước, em đã tặng một loại thuốc cho Âu Dương Bác, chú ấy vô cùng xem trọng em. Cho nên thông qua Âu Dương Bác, em làm quen với bạn của chú ấy, biết được rất nhiều người”.
Tôi chỉ có thể giải thích như vậy.
Lý Giai Dao rõ ràng là không tin, nói: “Em là bác sĩ?”
“Vâng”, tôi nói: “Sao thế? Chị không tin em?”
Lý Giai Dao căn bản không tin, nói: “Em lừa được người khác chứ không lừa được chị, em có điều khó nói, không muốn nói thì thôi vậy”.
“Ha ha…”, tôi cười bảo: “Vẫn là chị hiểu em, không phải em không nói mà là nói ra rất dài, rất nhiều chuyện xảy ra, sau này có thời gian rồi em sẽ từ từ nói cho chị nghe”.
“Hơn nữa, chị Dao Dao, bất kể em có thân phận thế nào, bất kể em là ai, chị vẫn mãi là người chị thân yêu nhất trong lòng em”.
Tôi nhìn Lý Giai Dao một cách chăm chú, nhìn ra sự cảm động trong mắt chị ấy.
“Sơn Thành”, Lý Giai Dao nói: “Ba năm nay chị không đi thăm em, em không trách chị sao?”
“Sao lại trách chị chứ”, tôi nói: “Chị có cuộc sống của chị, em có cuộc sống của em. Em cũng muốn đi thăm chị, nhưng không biết chị học ở đâu, lại không liên lạc được với chị”.
Năm tôi mười lăm tuổi, sau khi tôi bị bố mẹ Lý Giai Dao đuổi ra khỏi nhà, tôi đã thề rằng cả đời này sẽ không quay lại căn nhà đó nữa.
Tôi cũng rất nhớ chị Dao Dao, nhưng tôi không biết đi đâu tìm chị ấy.
Lý Giai Dao nói: “Chị muốn đi thăm em, nhưng chị không biết nhà em ở đâu. Lúc nhỏ em và bố thường hay đến nhà chị, nhưng bên chị chưa từng tới nhà em”.
“Sau khi bố mẹ em xảy ra chuyện cũng là bố mẹ chị sang nhà, lúc đó chị còn nhỏ quá”.
“Chị hỏi bố mẹ chị nhà em ở đâu, nhưng bố mẹ chị không nói, còn bảo chị tránh xa em một chút”.
Gặp lại nhau ở đây cũng là duyên phận của chúng tôi, tôi còn tưởng cả đời này sẽ không được gặp lại chị Dao Dao nữa.
Chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện, mỗi lần nói tới mấy chuyện lý thú lúc nhỏ, Lý Giai Dao đều cười khanh khách không ngừng.
Cảm giác căng thẳng trong lòng Lý Giai Dao cũng dần dần tan biến. Mà tôi có thể cảm nhận được, mặc dù Lý Giai Dao rất vui vẻ, nhưng khi bình tĩnh lại, trong lòng chị ấy lại rất khó chịu.
Là vì chuyện xảy ra tối nay, vì Vương Hải Ba.
Dù sao cũng thất tình rồi, tình cảm hai năm lại không còn nữa, trong lòng bị tổn thương nặng nề.
Cho dù tôi có chọc cho chị ấy vui vẻ thế nào, trong mắt chị ấy vẫn chứa đựng sự cô đơn.
Những chuyện này đòi hỏi chị ấy phải tiêu hóa từ từ, thời gian sẽ thay đổi tất cả, dần dần xóa mờ mọi đau khổ, dần dần quên đi.
Trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, hầu như càng lúc càng ít đề tài để nói.
Tôi đề nghị: “Chị Dao Dao, bây giờ muộn lắm rồi, em đưa chị về khách sạn nghỉ ngơi nhé”.
“Ừ”, Lý Giai Dao trả lời: “Đưa chị đến khách sạn ở gần bệnh viện, chiều mai chị còn phải đi làm”.
Lý Giai Dao học chuyên ngành Lâm sàng, năm nay thực tập, hiện đang thực tập ở bệnh viện Y học cổ truyền.
Hai người chúng tôi rời khỏi tòa cao ốc. Trên đường đi, tôi nắm tay Lý Giai Dao, giống như người yêu vậy.
Nơi đây cách bệnh viện Y học cổ truyền mười phút đi bộ, chúng tôi đi bộ sang đó.
Dọc đường tôi hỏi: “Bố chị mở công ty mà vì sao chị lại học y? Trong nhà chỉ có một mình chị, sau này công ty của bố chị phải làm thế nào?”
Lý Giai Dao nói: “Chị không thích kinh doanh, từ nhỏ đã không thích. Nghề chị thích là giáo viên, bác sĩ, tiếp viên hàng không, tiếc là giáo viên và tiếp viên hàng không đều không làm được, chị chỉ có thể làm bác sĩ thôi”.
“Còn công ty của bố chị thì tới lúc đó tìm một người chồng, để chồng chị quản lý công ty”.
Nói đến đây, sắc mặt của Lý Giai Dao lại không ổn, lại nhớ tới Vương Hải Ba rồi.
Tôi cười nói: “Chị Dao Dao, chị thấy em làm chồng chị có được không?”
“Thằng nhóc này, lại dám lợi dụng chị!”, Lý Giai Dao vung nắm đấm đánh tôi.
Tôi cười bảo: “Sao nào? Không được à? Dù bề ngoài em bình thường, nhưng em có tiền, ha ha…”
“Chậc, chị nói được, em dám cưới chị không?”, Lý Giai Dao bĩu môi nhìn tôi.
Từ trong mắt chị ấy, tôi lại nhìn thấy… nhìn thấy… chị ấy thật sự có suy nghĩ thoáng qua như vậy!
Từ nhỏ chị ấy đã thích tôi!
Trời ạ…
Tôi lập tức chột dạ.
Bởi vì trong lòng tôi, Lý Giai Dao là chị gái, giống như người thân vậy, người thân duy nhất của tôi.
“Chậc, chị biết ngay là em không dám, em lại còn do dự, trò đùa này không buồn cười chút nào”, Lý Giai Dao liếc tôi một cái.
“Em dám chứ, có gì mà không dám”, tôi cười nói: “Chị dám gả thì em dám cưới”.
“Chị không tin đâu, miệng đàn ông chuyên lừa người thôi”, Lý Giai Dao làm mặt quỷ, vô cùng đáng yêu, giống như hai người chúng tôi quay lại thời còn bé.
“Đúng rồi, chị Dao Dao, chị có biết giáo sư Vương của bệnh viện chị không?”, tôi vội vàng chuyển chủ đề.
“Giáo sư Vương nào?”, Lý Giai Dao hỏi tôi.
Tôi miêu tả hình dạng của giáo sư Vương, cũng không biết ông ta tên gì.
Lý Giai Dao nói: “Giáo sư Vương mà em nói là chuyên gia khoa thần kinh chức cao nhất bệnh viện chị, tính tình rất kiêu ngạo”.
“Nhiều người chen nhau muốn đi theo giáo sư Vương, nhưng những thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp như chị chỉ có thể đi theo những bác sĩ bình thường mà thôi. Chỉ có bác sĩ chính thức làm việc tại bệnh viện năm năm trở lên mới có cơ hội đi theo giáo sư Vương học tập một thời gian”.
Tôi thật sự không ngờ giáo sư Vương lại lợi hại như vậy.
Tôi nói: “Không sao, ngày mai em nói với giáo sư Vương một tiếng, sau này chị đi theo giáo sư Vương đi”.
“Cái gì?”, Lý Giai Dao sững sờ, hỏi lại: “Sơn Thành, em nói đùa phải không?”
Tôi cười đáp: “Với thân phận hiện tại của em, chị cảm thấy em đang nói đùa sao? Chỉ là một giáo sư mà thôi, y thuật của ông ta còn không bằng em”.
“Lại nói khoác nữa!”, Lý Giai Dao tưởng tôi đang nói lung tung, chọc cho chị ấy vui.
Tôi không giải thích, ngày mai chị ấy sẽ biết thôi.
Giáo sư Vương đã lấy nhân sâm bị giẫm nát của tôi đi, nhờ ông ta giúp một việc này, ông ta chắc chắn sẽ giúp.
Mười mấy phút sau, chúng tôi đến khách sạn gần bệnh viện, đặt phòng xong, tôi đưa Lý Giai Dao đến tận phòng.
Tôi nói: “Chị Dao Dao, chị tranh thủ nghỉ ngơi đi, mấy tiếng nữa là trời sáng rồi”.
Lý Giai Dao gật đầu nói: “Đã muộn lắm rồi, về lại bên đó đừng uống rượu nữa đấy”.
“Còn nữa… em không được tìm phụ nữ trong câu lạc bộ”.
Câu cuối cùng là dùng giọng điệu ra lệnh.
Tôi cười đáp: “Chị cảm thấy em là loại người đó sao?”
“Ai mà biết được?”, Lý Giai Dao liếc tôi, nói: “Em thân thiết với mấy người xã hội đen như vậy, gái đẹp trong câu lạc bộ đó nhiều như mây, ai biết được em có chịu nổi cám dỗ hay không”.