Tôi nhìn về phía Vương Hải Ba, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta.
Tôi nói với ông Hướng: “Ông Hướng, số tiền Vương Hải Ba nợ các ông phải đòi cả vốn lẫn lãi không được thiếu đồng nào”.
“Còn chi phí của phòng này ngày hôm nay tổng cộng một trăm bốn mươi sáu nghìn tệ, vừa rồi tôi đã trả, tính luôn số này cho Vương Hải Ba”.
“Tên khốn này giao cho ông Hướng đấy, nhất định phải khiến anh ta sống không yên!”
Ông Hướng cười nói: “Cậu Trương, cậu yên tâm, những chuyện này tôi sẽ xử lý tốt. Vẫn là câu nói đó, nợ chúng tôi thì chúng tôi sẽ đòi. Khi anh ta trả hết tiền, chúng tôi cũng sẽ không làm khó anh ta”.
Sắc mặt của Vương Hải Ba xám ngắt, nước mắt nước mũi giàn giụa, “Sơn Thành, không, anh Trương, anh tha cho tôi đi được không?”
“Anh tha cho tôi. Tôi sẽ trả tiền, nhưng anh nói giúp tôi vài lời, cho tôi thời gian mấy năm, tôi sẽ trả hết”.
“Tôi đi làm ở tầng sáu này, một tháng lương gần hai mươi nghìn tệ, tôi đi làm chăm chỉ mấy năm là trả được hết”.
“Tầng sáu?”, tôi cười nói: “Có vẻ anh vẫn chưa biết chủ của nhà hàng STA là tôi nhỉ?”
“Có biết vì sao cậu của anh lại chạy trốn không?”
“Cậu anh cũng giống như anh, gọi người tới đánh tôi, vậy nên tôi giáng chức ông ta, cho ông ta tiếp tục ở lại nhà hàng. Tôi không ngờ ông ta lại ôm tiền chạy mất”.
“Bắt đầu từ bây giờ, anh không còn là tài vụ của nhà hàng nữa, vả lại chúng tôi sẽ điều tra kỹ tiền của nhà hàng đã đi đâu. Nếu anh tham ô tiền thì chuẩn bị ngồi tù đi!”
Vương Hải Ba ngã ra đất, không dám tin lời tôi nói, hi vọng cuối cùng của anh ta cũng mất rồi.
Ai cũng không ngờ tới tôi là chủ của nhà hàng!
“Anh Trương!”, Vương Hải Ba ôm lấy chân tôi, nói: “Anh rộng lòng tha cho tôi đi, tiền của nhà hàng là cậu tôi lấy chứ tôi không lấy, tôi chỉ lấy mấy chục nghìn tệ mà thôi”.
“Anh Trương, anh tha cho tôi đi…”
“Cút!”, tôi đá Vương Hải Ba ra.
Tôi thật sự không ngờ Vương Hải Ba lại tham ô tiền, lấy tiền của nhà hàng!
Đúng là sâu mọt!
“Dao Dao, em giúp anh với, giúp anh đi mà, nhờ Sơn Thành giúp anh đi”, Vương Hải Ba lại quỳ trước mặt Lý Giai Dao, ôm chân Lý Giai Dao.
“Nể tình chúng ta ở bên nhau hai năm, cầu xin em hãy giúp anh”.
“Nếu em không giúp anh, anh sẽ rất thê thảm, cả đời này coi như xong…”
Lý Giai Dao có vẻ đau khổ, nước mắt lại rơi, chị ấy lắc đầu nói: “Tối nay tôi đã nhìn thấy rõ mọi thứ rồi”.
“Con người anh quá ích kỉ, vì bản thân, chuyện gì anh cũng làm ra được”.
“Tình cảm hai năm giờ đây đã biến thành tổn thương hai năm…”
“Sau này, hai người chúng ta cắt đứt quan hệ, trở thành hai người xa lạ đi…”
Lý Giai Dao xoay người đi, lau nước mắt, không muốn nhìn Vương Hải Ba nữa.
Ông Phì nói với mấy người bên cạnh: “Bắt Vương Hải Ba lại! Tối nay cho hắn ta học cách làm người!”
“Đừng mà…”, Vương Hải Ba hét lớn một tiếng vô cùng đau khổ.
Mấy người đàn ông kéo Vương Hải Ba thẳng ra ngoài.
Chuyện tối nay đều là vì Vương Hải Ba, đám người này đều bị tôi đánh, bọn họ muốn xả giận chắc chắn sẽ trút lên người Vương Hải Ba.
Có lẽ tối nay sẽ là một đêm khó qua nhất trong đời Vương Hải Ba, cái này gọi là tự làm tự chịu.
Tôi nói với đám người ông Phì: “Mấy người các ông mau xin lỗi bốn cô gái, tôi nể mặt anh Đao mà bỏ qua cho các ông”.
Bọn họ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Thế là đám người này quỳ ngay ngắn trước mặt bốn cô gái, cúi đầu, thẳng người nói: “Bốn chị gái, chúng tôi sai rồi!”
“Xin các chị tha thứ cho chúng tôi!”
Những ông lớn này chọc cho hai cô gái phì cười.
Không khí căng thẳng nặng nề cuối cùng cũng bị tiếng cười của các cô gái xua tan.
Tôi nói với ông Hướng: “Ông Hướng, sau này có mấy gã đàn ông muốn bán bạn gái thì nhớ đánh chết chúng cho tôi! Cho dù có cắt thận chúng ra bán cũng không được để đám cặn bã chết tiệt đó bán bạn gái”.
“Cố gắng đừng kéo những cô gái đó xuống nước”.
Những gì tôi có thể làm được chỉ có thế này.
“Hiểu rồi, hiểu rồi”, ông Hướng nói: “Cậu Trương, tôi đảm bảo với cậu, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa”.
Mọi chuyện đã kết thúc, náo loạn lâu như vậy, tới bây giờ đã hơn hai giờ sáng.
Tôi nói với mọi người: “Chuyện ở đây không ai được đồn ra ngoài”.
“Anh Đao, anh cũng đừng nói chuyện này với chú Âu Dương, cũng không phải chuyện lớn gì”.
Anh Đao gật đầu, nói: “Sơn Thành, ông Hướng, đi thôi, chúng ta cùng đi uống rượu, đại ca Âu Dương còn đang đợi chúng ta đấy”.
Ông Hướng cười nói: “Cậu Trương, chúng ta đi uống vài ly, để tôi xin lỗi cậu đàng hoàng”.
Tôi nhìn sang Lý Giai Dao ở bên cạnh, sau đó nói: “Không cần đâu, mọi người đi uống đi, hôm nay tôi uống nhiều rồi”.
“Khó khăn lắm tôi mới gặp được chị tôi, tôi và chị tôi ôn lại chuyện cũ một chút, lát nữa các anh đi thì liên lạc với tôi”.
“Hôm khác có thời gian, chúng ta lại uống rượu”.
Anh Đao và ông Hướng dẫn người ra ngoài, trong phòng còn lại Lý Giai Dao và vài người bạn của Vương Hải Ba.
Tôi đóng cửa lại, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, bốn người trước kia bắt nạt tôi đều cúi đầu, không dám nhìn tôi.
Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, sợ hãi.
Tôi ngồi xuống ghế sofa, cười nói: “Không sao, mấy người các anh cũng xem như có lòng chính trực. Bạn gái bị người ta đưa đi, các anh dũng cảm quên mình chống cự, không giống thể loại mất nhân tính như Vương Hải Ba”.
Mấy người họ thở phào một hơi. Bọn họ thực sự sợ tôi sẽ gây rắc rối cho họ, cũng không dám tiếp lời tôi, vẫn cúi đầu như trước.
Tôi nói: “Các anh bị thương không nhẹ, mau đến bệnh viện đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Tôi và chị Dao Dao còn vài chuyện muốn nói”.
Mấy người họ đều là bạn của Vương Hải Ba, không phải bạn của Lý Giai Dao, cho nên không cần thiết phải ở lại, tôi cũng sẽ không quản bọn họ.
Sau khi bọn họ rời đi, nơi này chỉ còn lại tôi và Lý Giai Dao.
Tôi nắm tay Lý Giai Dao dẫn chị ấy ra ngoài, tìm một phòng khác không có người.
Căn phòng kia đầy vết máu và chai rượu vỡ vương vãi khắp nơi.
Hai người chúng tôi ngồi xuống ghế sofa, tôi gọi hai chai nước uống, bật một bài hát nhẹ nhàng.
Lý Giai Dao khóc đến sưng mắt, tôi nhìn mà đau lòng.
Từ ánh mắt chị ấy, tôi có thể nhìn ra sự đau khổ, mê man, khó hiểu và lo sợ.
Trong lòng chị ấy có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi, nhưng lại không biết phải hỏi từ đâu.
Dù sao, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng làm người ta rất kinh ngạc, chúng tôi mới ba năm không gặp đây thôi.
Ba năm trước, tôi tốt nghiệp trung học cơ sở, không có việc làm, đến nhà Lý Giai Dao nhờ bố mẹ chị ấy tìm công việc giúp nhưng lại bị đuổi ra khỏi cửa.
Lúc trở về, tôi còn không có tiền đi xe, Lý Giai Dao đã lén cho tôi năm trăm tệ tiền chị ấy để dành.
Lúc đó tôi là một đứa nghèo rớt mồng tơi, không có thứ gì cả.
Vậy mà bây giờ tôi đã trở thành một người giàu có, biến thành một người có thân phận bối cảnh vô cùng mạnh, ngay cả người giàu nhất thành phố, nhân vật xã hội đen máu mặt nhất cũng phải nể mặt tôi.
Giống như… ba năm không gặp mà từ một tên ăn mày biến thành hoàng đế vậy!
Đổi lại là ai cũng không thể tiếp nhận ngay được, không thể hiểu được trong ba năm này tôi đã trải qua những gì.