Tiếu Vi thấy mình đang ở trong một tầng hư không, mọi thứ đều bị màu đen nuốt chửng, dù cô có gào thét, có bỏ chạy như thế nào cũng không thể
thoát ra khỏi tầng hư không này, cảm giác bất lực mệt mỏi bủa vây lấy
cô.
Làm thế nào đây, cái cô muốn không phải sự bất lực mệt mỏi! Cô còn chưa
trở về thế giới thực tìm hiểu bí mật của gia đình, còn chưa hoàn thành
nhiệm vụ, còn chưa hưởng thụ hết hương vị trong cuộc đời! Từ bỏ ư? Điều
này làm sao có thể! Nhưng tệ thật, thân thể cô bây giờ đã không nghe
theo sự điều khiển của trí não, cảm giác nặng nề như ngàn tấn thép đang
đè lên thân thể vậy, trong khoảng khắc Tiếu Vi có một loại xúc động muốn từ bỏ hết thả. Nhưng nghĩ đến cha già của mình, cô lại tiếp tục phấn
đấu vượt qua màn tra tấn này......
“A.... cô ấy.... tay động.... động.” Người đàn ông có thân hình cao lớn
thô kêch, làn da ngăm đen, mày rậm mắt to trông rất men, nhưng lúc này
hành động hét to cùng giọng nói run run kích động đã phá hỏng hình tượng của người này.
“Nhóc Tô, cậu vừa nói cái gì? Cô ấy tỉnh lại rồi?” người đàn ông có ngũ
quan tựa điêu khắc, mái tóc màu nâu hơi rối nhưng không thể làm mất đi
vẻ đẹp như ánh mặt trời của cậu. Hiện tại khuôn mặt cậu phủ lên một tầng lo âu, lại có chút vui mừng nhưng nhiều hơn là quan tâm, cậu bắt lấy
cánh tay của Tô Đạt, trợn mắt kích động hỏi.
“Ngọc Linh, cô ấy cử động ngón tay a!” Tô Đạt không để ý đến động tác của thiếu tá trẻ Diệp Phi mà chỉ vui mừng nói.
“Tôi đã nói rồi mà, tiểu yêu quái này sẽ không sao đâu, mọi xem mới có
chưa đến 10 ngày đã có thể tỉnh lại rồi, ha ha đúng là yêu quái có
khác.” Lam An cà lơ phất phơ nói như không để ý nhưng có mấy ai nhìn
thấy ánh mắt yên lòng thở phào nhẹ nhõm xoẹt qua trong mắt anh ta.
“Nhanh nhanh, mau vào xem cô ấy, có khi chúng ta vào lại bắt gặp Ngọc
Linh đang nâng tạ cũng nên.” Nói rồi Lam An dẫn đầu đi vào phòng bệnh
của Tiếu Vi. Bệnh viện của quân đội bình thường luôn luôn thiếu thốn,
nhưng đừng quên đây là cơ sở huấn luyện bộ đội đặc công, trang thiết bị y tế và quân y ở đây và các trạng y tế bộ đội bình thường khó có thể so
bì với nhau. Vì bị thương nặng nên Tiếu Vi được đưa đến phòng chăm sóc
đặc biệt, cũng phải thôi, cô bị lợn rừng đâm thủng nội tạng cơ mà, không chết cũng quả thực là một kì tích chứ đừng nói là 10 ngày sau khi bị
thương đã có thể tỉnh lại. Không thể không nói cô gái này luôn mang đến
cho những người xung quanh các loại kinh hách.
“Cạch” tiểu đội 7, 8 cùng đẩy cửa bước vào. Hình ảnh một cô gái nhỏ nằm
trên chiếc giường bệnh lớn trắng xóa như đâm vào mắt mọi người, bây giờ
họ mới nhận ra rằng cô thật mỏng manh và nhỏ bé, bình thường cô mạnh mẽ
bao nhiêu thì hiện tại cô lại yếu ớt bấy nhiêu. Mới có mấy ngày trôi qua thôi mà cả người cô tiều tụy hẳn đi, khuôn mặt mất đi vẻ lạc quan vui
vẻ, bừng bừng sức sống, bây giờ nó tái nhợt xanh sao.
Đôi mắt xinh đẹp đang đóng chặt kia đang chậm rãi nhúc nhích, bọn người Diệp Phi như nín thở chờ đợi.....
Tiếu Vi huy động hết sực lực của bản thân, cố gắng mở mắt... và rồi cố
gắng của cô đã được đền đáp, ánh sáng mặt trời chiếu từ bên ngoài của sổ tràn vào mắt cô khiến cô hơi nheo mắt, sau một phút thời gian thích
ứng, cặp mắt to đen láy sinh động đã có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh
“Mở mắt rồi... mở mắt rồi!” âm thanh vui vẻ như hót vang lên
“Ngọc Linh, cô tỉnh lại rồi, thật tốt quá!”
“Đi gọi bác sĩ đi, nhanh chút!”
“Yên lặng cái coi, cô ấy vừa mới tỉnh lại thôi, mấy người muốn ồn chết cô ấy sao?”
.... Từng đợt âm thanh chui vào tai Tiếu Vi, tuy hơi ồn ào nhưng cô lại
cảm thấy rất vui vẻ và ấm áp, bọn họ quan tâm cô đúng không, dù mọi
chyện có như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng rất hạnh phúc khi có những đồng đội như thế này. Giọng cô khàn khàn sau một thời gian dài hôn mê,
cộng thêm không có sức lực nên hơi khó nghe
“Cảm ơn mọi người!” kèm theo một nụ cười nhợt nhạt
“Chúng tôi mới là người phải cảm ơn, nếu không có cô thì chúng tôi đã
không thể an toàn ra khỏi khu rừng đó.” Thật bất ngờ người lên tiếng
không phải ai khác mà là Tuấn, người luôn ghen ghét với cô.
“Đúng vậy, chúng tôi cảm ơn cô rất nhiều, bây giờ cô bị thương như vậy
cũng một phần là do chúng tôi gây ra, chúng tôi rất xin lỗi, mong cô bỏ
qua cho.” Một người bên phân đội 7 nói to, vừa nói xong đã bị một người
lính khác vỗ cho một cái “Nói to thế để làm gì, cô ấy đang bệnh đó!”_
“Biết biết, thoi quen khó sửa, thói quen khó sửa haha.” Cũng không thể
trách họ không biết giữ ý, thói quen nói to như thét là do quân đội
luyện thành, bây giờ bảo họ đi nhẹ nói khẽ cười duyên là điều khó có thể làm được.
“Không sao, đây là việc tôi nên làm, tôi tin nếu mọi người là tôi thì
cũng sẽ làm như vậy!” nói xong thị bác sĩ cũng đã tiến vào.
“Tình trạng của cô ấy đã tốt hơn rất nhiều so với lúc ban đầu, vì thể
chất đặc biệt hơn người vậy nên theo phỏng đoán của tôi sau này tốc độ
phục hồi có thể sẽ nhanh hơn nữa. Haiz đã làm bác sĩ mấy chục năm qua mà đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có thể chất đặc biệt như vậy, cô bé
này là hậu duệ của người sói cũng nên.” Vị bác sĩ già nói tình trạng của Tiếu Vi, câu cuối cùng kia là nửa trêu chọc nửa cảm thán. “Được rồi,
mọi người không nên ở đây quá lâu, tuy tình trạng bệnh nhân phục hồi rất tốt nhưng vẫn cần được nghỉ ngơi.”
Mọi người đi hết chỉ còn lại mình Diệp Phi ở lại trong phòng bệnh, cậu
tựa người vào cánh cửa sổ, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cậu làm nét lo
âu trên gương mặt tuấn tú trở nên rõ ràng.
“Diệp Phi, sao cậu lại bày ra sắc mặt như vậy? Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, trong lúc cậu hôn mê thì... tôi nhận được tin ba mẹ cậu đã về nước tìm cậu!” Diệp Phi nghiêm mặt nói, có vẻ như tình hình không
được khả quan cho lắm.
“Sao có thể, họ đang đi hưởng tuần trăng mật mà.” Tiếu Vi thắc mắc, ba
mẹ về nước đồng nghĩa với việc sẽ đi tìm mình, mấy ngày hôn mê, có khi
nào là ba mẹ gọi điện mình không nghe máy nên ba mẹ lo lắng trở về tìm
cô? Cũng không thể, trước khi họ đi, để không làm ảnh hưởng tới khóa
huấn luyện cô đã bảo họ không cần gọi điện thường xuyên lấy cớ là bận ôn thi, không thể nói chuyện nhiều. Bây giờ họ về nước tìm cô thì có vẻ
hơi khó tin.
“Cậu chắc bọn họ là về tìm tôi chứ, biết đâu họ lại về vì công việc thì sao?”
“Tôi chắc chắn, không biết bọn họ lấy thế lực ở đâu mà có thể huy động
người trong hắc bạch cả hai giới đi tìm cô. Kì lạ là bây giờ họ đã biết
cô ở đâu và đang trên đường đến đây, trong khi đó khóa huấn luyện này là bí mật tuyệt đối của quốc gia!” Diệp Phi đăm chiêu, chậm rãi nói
“Cái gì? Cậu nói là họ đã huy động thế lực của cả hai giới hắc bạch để
tìm tôi?! Làm sao có thể, ba mẹ tôi chỉ là những doanh nhân bình thường
thôi mà!” tin tức này như một ngòi nổ, nổ lớn đến mức cô không thể tiếp
nhận. Rõ ràng kịch bản viết mẹ Ngọc Linh là một người phụ nữ doanh nhân
tự do hay đi khắp nơi trên thế giới, ba dượng là một ông chủ của một
công ty kĩ thuật thôi mà, đều là người làm kinh tế bình thường mà có thể huy động hai thế lực trái chiều như vậy ư? Đột nhiên cô nhớ tới “Linh,
sinh nhật lần trước của cháu chúng ta không về chúc mừng cháu được chúng ta xin lỗi đây là quà của cháu!...... Chiếc máy tính này đã được nâng
cấp và cài đặt phần mềm do chính tay ta tạo ra.... cháu thắc mắc vì sao
ta không đưa ra thị trường phần mềm này đúng không.... với tính năng
vượt trội của cái máy tính này thì nó có thể khiến người đứng đầu của
các quốc gia trên thế giới phải lo sợ..... có được cách thức chế tạo mọi loại vũ khí..... biết được mọi bí mật của quốc gia.... hai giới hắc
bạch trở nên thèm khát khi phát hiện sự tồn tại của chiếc máy...” lời
nói quanh quẩn trong đầu Tiếu Vi, lúc đó vì quá mức vui sướng khi có
được chiếc máy tính siêu việt như vậy nên cô không có nghi ngờ gì cả,
bây giờ ngẫm lại, người tạo ra được chiếc máy tính như vậy có thể là
người đơn giản được sao? Cô thật quá ngây thơ rồi!