Edit: Ana
Beta: Tree
Lâm Ngữ Kinh đã nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng.
Loại tâm trạng sầu muộn, dồn nén đến ngột ngạt của Thẩm Quyện khiến cô không tài nào hiểu được, đồng thời còn thấy hơi bất an, luôn cảm giác như tên này đang... áy náy với cô?
Hay là thương xót nhỉ?
Lâm Ngữ Kinh ngả người về sau, dựa lên chiếc gối mềm mại, nheo mắt nhìn cậu: “Thẩm Quyện, cậu nói thật đi.”
“...”
Thẩm Quyện ngẩng đầu, môi mấp máy, ánh mắt nặng trĩu.
Tâm trạng của cậu vẫn đang bị đè ép, thấp xuống tận mặt đất, trũng sâu như chạm đến tâm trái đất, không phản ứng kịp với những lời cô nói.
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu hỏi: “Có phải cậu vượt tường rồi không?”
“...”
Thẩm Quyện lập tức ngớ người: “Hả?”
“Chúng ta cứ thoải mái nói thật với nhau đi, tớ không đánh cậu.” Vẻ mặt Lâm Ngữ Kinh rất bình tĩnh: “Có phải cậu nhìn trúng cô y tá xinh đẹp nào ở bệnh viện rồi không?”
Thẩm Quyện: “...”
Cuối cùng cậu cũng kịp phản ứng, tâm tình đang không ngừng tụt dốc của cậu tự dưng bị cô túm lại một phát, kẹt giữa lưng chừng, có phần phức tạp.
Cậu im lặng một lát rồi mới đáp: “Không có.”
Lâm Ngữ Kinh cứ như không nghe thấy, lẩm bẩm: “Hèn gì cậu mỗi ngày đều cần mẫn đến bệnh viện như vậy, báo hại tớ ngày nào cũng bị Tiểu Đường Tăng quấn lấy hỏi xem chừng nào cậu mới về huấn luyện, y hệt như gọi hồn. Té ra là bệnh viện có yêu tinh quấn lấy cậu.”
Thẩm Quyện thở dài, dùng một tay dụi dụi mắt, bần thần một lát, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc.
Làm được một lúc, cậu bỗng bật cười, nghe như một tiếng thở dài.
Lâm Ngữ Kinh trừng mắt nhìn cậu.
Thẩm Quyện giơ tay kéo cô ôm vào lòng, điều chỉnh tư thế ngồi để gác cằm lên đầu cô, cọ cọ hỏi: “Còn đau không?”
Lâm Ngữ Kinh chưa kịp phản ứng cậu đang nói gì, hoang mang ngẩng đầu: “Hả?”
Thẩm Quyện lại dịch cằm về sau, hôn lên tóc cô: “Không phải đau chân à.”
“...”
Vết thương này của cô đã cắt chỉ, thực ra đã hết đau từ lâu rồi, thế nhưng trạng thái của Thẩm Quyện ban nãy quá đáng sợ, như bị bóng đè vậy, Lâm Ngữ Kinh không còn cách nào khác nên mới thuận miệng nói.
Lúc ấy có lẽ cậu cũng không tỉnh táo lắm, chỉ ngừng lại theo bản năng, giờ hẳn đã hiểu.
Lâm Ngữ Kinh cúi người tới trước trốn cậu: “Câu hỏi này của cậu chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Thẩm Quyện cười một tiếng.
Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu, nhích nhích người tới trước: “Đừng đánh trống lảng thế chứ, rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì có lỗi với tớ? Chứ không thì sao vừa nãy tớ lại cảm thấy cậu thiếu điều muốn quỳ xuống chân tớ vậy?”
Thẩm Quyện ôm lấy cô từ phía sau, kéo cô về tựa vào lòng mình, đáp lời: “Tớ cảm thấy mình quá khốn nạn, đối xử với cậu không tốt, khiến cậu bị thương.”
Giọng cậu vang lên trên đỉnh đầu cô, trầm khàn: “Lâm Ngữ Kinh, cảm ơn cậu đã trở về.”
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.
Một Lâm Ngữ Kinh miệng mồm nhanh nhẹn, một Lâm Ngữ Kinh bất kể đánh nhau hay đấu võ mồm đều có thể một chấp năm, bây giờ vậy mà lại nghẹn lời, không biết nên nói gì cho phải.
Cô luôn không giỏi đối phó với những tình huống như thế này, yên lặng một hồi lâu rồi chỉ nhỏ giọng nói: “Tớ thấy cậu rất tốt với tớ...”
Một câu nói này, đã khiến Thẩm Quyện cầm lòng không đậu.
Sao cô có thể khiến người khác đau lòng đến vậy, mới thế thôi đã dễ dàng thoả mãn, khiến người ta cảm thấy thương yêu cô đến nhường nào cũng không đủ.
“Như thế chưa phải là tốt đâu.” Cậu thấp giọng đáp.
“Vậy thế nào mới gọi là tốt? Tớ muốn mua túi xách.” Lâm Ngữ Kinh nói: “Tớ muốn mua túi xách mới, cậu mua cho tớ nhé?”
Thẩm Quyện không do dự đáp: “Được.”
“Tớ còn muốn mua đồng hồ, cậu mua cho tớ một cái nhé, mẫu mới nhất của Jaeger-Lecoultre* ấy.” Lâm Ngữ Kinh tiếp tục nói.
(*) Jaeger-LeCoultre (viết tắt JLC) là một thương hiệu đồng hồ của Thụy Sĩ, nằm trong Top những thương hiệu đồng hồ xa xỉ nhất Thế Giới, có giá không dưới 200 triệu đến hàng tỷ VND.
Thẩm Quyện căn bản không chú ý đến mấy thương hiệu đó, cũng không biết mẫu đồng hồ mới đó tròn méo ra sao: “Mua.”
Lâm Ngữ Kinh ngừng một lát, cuối cùng nói: “Cậu biết nấu cơm không?”
Thẩm Quyện im lặng.
Lâm Ngữ Kinh chớp mắt nói: “Vậy phải làm sao giờ, tớ cũng không biết, vậy sau này ở nhà ai xuống bếp đây?”
“Tớ.” Thẩm Quyện đáp luôn: “Tớ sẽ học.”
Lâm Ngữ Kinh cuối cùng cũng vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Người này đẹp trai không góc chết, nhìn từ dưới lên, một góc độ vốn được xem là huỷ hoại nam thần, ấy vậy mà vẫn đẹp.
Cô giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm cậu, đùa giỡn nói: “Quyện gia, hôm nay ngài sao vậy, muốn lừa tiền hay lừa sắc, sao lại thương tớ thế.”
Thẩm Quyện không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay, thân mình cao lớn ôm lấy cô từ phía sau, cẩn thận bao bọc cả người cô. Lúc lâu sau, cậu mới thấp giọng nói: “Cậu theo tớ, Quyện gia thương cậu cả đời.”
*
Buổi chiều Thẩm Quyện còn phải đi huấn luyện, Lâm Ngữ Kinh một mình ở trong chung cư cũng không có việc gì làm, bèn đi đến trường. Trong khoảng thời gian nghỉ phép này, cô đã bỏ lỡ không ít bài học.
Đại học không giống hồi cấp Ba, nội dung học ít, thiếu bài mấy hôm vẫn có thể bù dần được. Lên đến Đại học, không tính môn tự chọn, chỉ bài chuyên ngành đã đủ khiến sinh viên học đến trọc đầu, thư viện ngày nào cũng kín người từ lúc mở cửa đến 10 giờ tối đóng cửa.
Mỗi ngày mọi người đều cố gắng tiến về phía trước, bạn cũng không thể dậm chân tại chỗ.
Học sinh ưu tú Lâm Ngữ Kinh cảm thấy ý thức nguy cơ đã lâu không gặp dần dần dâng lên. Từ khi lên Đại học, cô quả thật đã trở nên lơ là vì ti tỉ thứ chuyện. Mắt thấy kỳ thi cuối kỳ đang ngày càng đến gần, Lâm Ngữ Kinh thấy mình khó mà giữ được thành tích trong top.
Là top 4 toàn tỉnh, bạn học Lâm cảm thấy không thể chịu được việc này, bèn không quản gió mưa, ngày ngày lê thân thể tàn tạ đi học.
Tháng 11 đã trôi qua quá nửa, khoảng thời gian này Thẩm Quyện ngày càng bận rộn. Lâm Ngữ Kinh cũng biết loáng thoáng rằng giải đấu sinh viên diễn ra vào tháng Ba, không còn nhiều thời gian.
Hiện tại Thẩm Quyện có rất nhiều vấn đề, xoay người không linh hoạt, vừa bóp cò đã rơi súng. Thần xạ thủ bốn năm không giương cung, dù có là hậu duệ cũng vô dụng. Cậu không còn cách nào ngoài việc không ngừng huấn luyện để tìm kiếm cảm giác, cả ngày lăn lộn ở bãi huấn luyện.
Không có lối tắt, thiên tài cũng không ngoại lệ.
Vừa học tập vừa huấn luyện, ngày nào cũng tối mịt mới về nhà, còn chỉ có thể ngủ trên sô pha.
Ông chủ Thẩm thảm thương vô cùng.
Lâm Ngữ Kinh không hiểu vì sao một căn hộ lớn thế này mà lại toàn là vách ngăn kiểu mở, lại còn chỉ có một chiếc giường, cũng chẳng biết vì sao trong thời gian này cậu lại vô cùng nhún nhường, hầu hạ cô như một nữ vương, thậm chí bận rộn như vậy mà thỉnh thoảng vẫn bớt chút thời gian đi học cùng cô.
Chân cô cũng đâu nghiêm trọng đến vậy. Thẩm Quyện phải làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm mới có thể tốt tính như thế?
Chuyện trạng nguyên Thẩm lớp 1 khoa Tài chính lâu lâu lại đến khoa Máy tính học ké bài chuyên ngành lan truyền rất nhanh. Những người biết chuyện, chẳng hạn như chư vị sinh viên lớp 1 khoa Tài chính hôm tự học tối đầu tiên đã nghe bài “Vô địch” do Trạng nguyên phu nhân gửi qua, thì biết cậu đi theo bạn gái, người không biết thì sôi nổi cảm thán Trạng nguyên đúng là khác biệt, không thoả mãn với việc chỉ phát triển trong một khoa.
Giờ đã biết vì sao người ta là Trạng nguyên chưa!
Bởi vì người ta ham học tập! Còn hướng tới việc phát triển toàn diện các ngành nghề! Lúc học tập chắc hẳn lòng cậu ta đang vui sướng tột cùng!
Trạng nguyên Thẩm, người mê học tập đến râm ran trong lòng, thật ra lúc đến học ké khoa Máy tính tâm trạng chẳng có tý vui vẻ gì.
Tỉ lệ nam nữ khoa Máy tính làm cậu cực kỳ, cực kỳ phiền não.
Trên thế giới vì sao lại tồn tại một khoa nhiều nam giới như vậy?
Hôm nay họ đến trễ, vị trí đằng trước căn bản đã chật kín, Thẩm Quyện và Lâm Ngữ Kinh đành ngồi ở hàng ghế cuối.
Giáo sư này giảng bài rất nghiêm chỉnh, nghe chẳng thú vị. Thẩm Quyện mấy ngày nay bận bịu liên tục, từ sau khi bớt đến studio cậu đã rất lâu không có cảm giác thời gian biểu bị nhồi kín như thế này. Thế nên, thời gian đi học cùng Lâm Ngữ Kinh vừa khéo dùng để nghỉ ngơi.
Cậu ghé lên bàn ngủ bù.
Lâm Ngữ Kinh trước nay luôn là học sinh tốt, thời học cấp Ba cô chính là người nghe giảng bài nghiêm túc nhất. Một tiết học kết thúc, vở đã ghi chép đầy đủ, cô khép sách lại.
Có một nam sinh bàn trước ngoái đầu lại mượn vở cô.
Lâm Ngữ Kinh thấy cậu ta khá quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi tên. Cô luôn không mấy hứng thú với việc nhớ tên người khác. Hồi ở lớp 10 ngoại trừ mấy người Lý Lâm, những bạn cùng lớp còn lại hầu như cô đều chưa nói chuyện được mấy câu.
Lâm Ngữ Kinh liếc nhìn, Thẩm Quyện còn chưa tỉnh. Cô thuận tay đưa vở cho cậu bạn kia.
Nam sinh nhận lấy, nói cảm ơn, rồi cầm vở của mình xoay cả người lại.
Bàn sau xếp cao hơn bàn trước một chút, nam sinh kia đứng khom khom ở đó, vừa bổ sung những đoạn còn thiếu vừa tán gẫu với cô: “Trước kia Cố Hạ nói với tớ vở ghi của cậu y như tác phẩm mỹ nghệ ấy.” Cậu ta cười nói, “Ai ngờ thời điểm đó cậu lại không đến lớp, đợi đến giờ mới được chiêm ngưỡng vở của sinh viên giỏi.”
Khoảng thời gian Lâm Ngữ Kinh nằm viện bị Cố Hạ bịa thành một vụ cướp bóc, nói Lâm Ngữ Kinh là một nữ chiến sĩ gặp chuyện bất bình tương trợ, bị người xấu làm trọng thương. Logic rõ ràng, chân thực từng chi tiết, khiến người ta nhiệt huyết dâng trào, lại không mất năng lượng tích cực.
Lâm Ngữ Kinh cười, không nói gì.
Nam sinh tiếp tục nói: “Nghe nói cậu bị thương, bây giờ đã khoẻ chưa?”
Với người không quen biết, Lâm Ngữ Kinh luôn luôn ngụy trang kĩ lưỡng, ra vẻ một tiên nữ có khí chất tuy lạnh lùng nhưng lịch sự, cô đáp: “Vẫn ổn, vốn dĩ cũng không nghiêm trọng lắm.”
Nam sinh nghiêng đầu chép vài chữ, thấy Thẩm Quyện đang nằm nhoài bên cạnh, không nhịn được ngó qua, nhỏ giọng nói: “Đây là người khoa Tài chính, trạng nguyên toàn tỉnh à?”
Lâm Ngữ Kinh cũng nhìn sang Thẩm Quyện một hồi lâu.
Cậu bạn kia vốn dĩ muốn làm thân, đang lo không có chủ đề chung, lại thấy Lâm Ngữ Kinh nhìn chằm chằm tên đẹp trai kia lâu như vậy, có chút bấn loạn nhỏ giọng nói tiếp: “Nghe nói hắn ta ngạo mạn lắm, tiếng Anh mới thi được hạng 4 đã lấy loa bật bài “Vô địch” giữa lớp.”
Lâm Ngữ Kinh: “...”
Nam sinh vừa buột miệng nói đã hối hận, mẹ nó chứ đây không phải đang nói xấu người khác sao.
Thế mà Lâm Ngữ Kinh lại cười.
Cô sửng sốt hai giây, sau đó ngả ra ghế mà cười.
Cậu bạn vui vẻ, nghĩ mình đã tìm đúng hướng rồi. Sinh viên giỏi thường ghét sinh viên giỏi, có khi top 4 toàn tỉnh cũng không ưa trạng nguyên tỉnh thì sao.
Cậu ta dứt khoát cắn răng, kiên trì nói tiếp: “Tớ cứ tưởng cậu ta đến học, ai ngờ lại ngủ cả giờ học.”
Lâm Ngữ Kinh cười ứa nước mắt: “Đúng vậy, lười quá đi mất, như heo vậy.”
Thẩm Quyện đang yên ổn say giấc bên cạnh bỗng giật giật mí, mở mắt ra.
Cậu chưa tỉnh táo lắm, híp mắt, chậm rãi nhỏm dậy. Nam sinh kia sợ hết cả hồn, cậu ta nói rất nhỏ, nhưng tiếng của Lâm Ngữ Kinh khá to, đánh thức người ta dậy.
Trạng nguyên Thẩm lười như heo ngồi dậy, lười biếng dựa người lên ghế. Cậu trông như chẳng hề giận dữ dù mới bị người ta mắng ngay trước mặt, mí mắt cụp xuống, mặt vô cảm ngáp một cái, dáng vẻ thờ ơ buồn ngủ.
Ngáp xong, đôi chân dài của cậu duỗi tới trước, khoác cánh tay lên sau ghế Lâm Ngữ Kinh, nghiêng đầu nhìn cậu nam sinh nom vẫn còn chưa kịp phản ứng kia.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ, giống như tên Vương gia phế vật trong phim cổ trang, mỗi ngày chả làm cái gì, chỉ biết nằm dài trên ghế gỗ hoa lê nghe ca hát.
Thẩm Vương gia vừa tỉnh ngủ, giọng hơi trầm: “Tôi không tới để học, tôi đi cùng bạn gái.”
Nam sinh kia rất xấu hổ, vừa thẹn vừa hoảng, chưa tiêu hóa xong cậu vừa nói cái gì, càng không biết nên nói gì, lắp ba lắp bắp xin lỗi, còn không quên nói hộ Lâm Ngữ Kinh: “Xin lỗi, chúng tôi, chúng tôi không có ý gì đâu...”
“...”
Thẩm Quyện phát hiện kẻ này chả hiểu sao lại không có chút khát vọng sống nào.
Cậu nhìn cậu ta, bình tĩnh nói: “Cậu có thể, dừng cái trò gọi chúng tôi thế này chúng tôi thế kia với bạn gái nhà người ta trước mặt bạn trai cô ấy không?”
Nam sinh rốt cuộc cũng ngộ ra, hết nhìn Lâm Ngữ Kinh lại ngó ngó Thẩm Quyện, mắt thất thần nói lời xin lỗi rồi chạy vụt đi.
Lâm Ngữ Kinh cười bò ra bàn: “Cậu dậy hồi nào vậy?”
“Lúc hắn ta bắt đầu nói chuyện với cậu.” Thẩm Quyện nói.
Lâm Ngữ Kinh cười lau khoé mắt: “Vậy sao cậu không ngồi dậy?”
Thẩm Quyện “Xùy” một tiếng: “Còn không phải muốn nghe cậu nói giúp tớ sao.” Cậu không vui, nhưng cũng không nổi giận được, chỉ biết rầu rĩ nhìn cô: “Muốn nghe cậu nói một câu đây là bạn trai tôi.”
Kết quả chẳng những không nghe được mà còn nghe thấy cô với một thằng con trai khác mắng cậu đến vui vẻ, còn cười đến không ngừng được.
Con nhóc vô lương tâm.
Thẩm Quyện không vui, một tay vịn sau lưng ghế cô, bỗng nhiên cúi người lại gần, cắn môi cô.
Cắn hơi mạnh, Lâm Ngữ Kinh bị đau kêu lên một tiếng, ngả người ra sau định trốn.
Họ ngồi ở hàng cuối, lưng Lâm Ngữ Kinh dán vào tường, đưa tay chạm một cái vào cánh môi bị cắn đau, trừng mắt nhìn cậu: “Cậu là chó à?”
“Tớ không phải là heo đấy sao.” Thẩm Quyện nói, kéo ghế xích lại gần, giơ tay giữ lấy cằm cô, đầu ngón tay phớt qua khóe môi: “Cắn đau à? Tớ nhìn xem nào.”
Hai người kề sát nhau, tư thế mập mờ, đầu ngón tay của Thẩm Quyện chạm vào chỗ môi dưới vừa bị cắn của cô, đỏ hồng, ấm ấm mềm mềm.
Mắt cậu tối lại, nghiêng đầu hôn lên.
Chưa kịp đụng tới, Lâm Ngữ Kinh đã đưa tay đẩy đầu cậu ra: “Cậu cút xa ra một chút, có camera đấy.”
Thẩm Quyện hơi bất đắc dĩ, bỏ tay xuống, cách xa ra.
Bạn gái thẹn thùng quá thì phải làm sao?
Cậu đứng dậy, nhặt mấy cuốn sách trên bàn bỏ vào cặp, kéo dây kéo lại, đi đến cửa sau: “Đi thôi, về nhà.”
Lâm Ngữ Kinh theo sau cậu, hỏi: “Hôm nay cậu không huấn luyện à?”
“Ừ, nghỉ ngơi một hôm, phân bố thời gian hợp lý.”
Chung cư không xa trường học, đi bộ khoảng 10 phút. Từ sau khi chân khỏi, Lâm Ngữ Kinh đã đi bộ đi về mỗi ngày, hôm nay bỗng sực nhớ ra, nghiêng đầu hỏi: “Ông chủ Thẩm, tuần sau tớ về lại ký túc xá nhé.”
Bước chân Thẩm Quyện khựng lại một lát, cụp mắt: “Sao vậy?”
“Giờ tớ đã không sao rồi, leo lên leo xuống cũng không ảnh hưởng gì, phải về thôi chứ.” Lâm Ngữ Kinh tự nhiên nói.
Thẩm Quyện không nói gì.
Lâm Ngữ Kinh cũng im lặng.
Hai người rất ăn ý mà cùng trầm mặc. Đi vào tiểu khu, lên thang máy, vào nhà, đổi giày, Lâm Ngữ Kinh vào phòng tắm rửa tay.
Thẩm Quyện đi theo sau cô.
Lâm Ngữ Kinh mở vòi nước, Thẩm Quyện bèn lấy sẵn nước rửa tay, kéo tay cô sang, cầm lấy từng ngón tay xinh đẹp.
Bọt trắng mềm mịn dính đầy tay hai người. Thẩm Quyện chỉnh nước ấm, kéo tay cô đến dưới vòi nước, rửa sạch sẽ.
“Cuối tuần này chuyển đi à?” Cậu không nhìn cô, mắt nhìn tay cô dưới vòi nước, vẻ mặt chăm chú.
Rửa tay thôi mà cũng dính lấy nhau. Lâm Ngữ Kinh có chút không quen, rụt tay lại nhưng chẳng thể rút được: “Cậu có thể trả phòng được rồi.”
“Không trả, mua cho cậu đấy.” Thẩm Quyện lấy khăn lau khô tay, lại treo lên, lúc này mới thả tay ra, lùi về sau hai bước: “Như vậy cuối tuần cậu có thể trực tiếp về ở rồi.”
Lâm Ngữ Kinh xoay người, nghiêng đầu nhìn cậu.
Thẩm Quyện đứng tựa vào cửa kính phòng vệ sinh, để ý thấy ánh nhìn của cô, cụp mắt hỏi: “Sao vậy?”
“Tớ đang nghĩ...” Lâm Ngữ Kinh nhả từng từ: “Thẩm Quyện, vì sao gần đây cậu lại bắt đầu trở lại làm người thế?”
Thẩm Quyện: “?”
Lâm Ngữ Kinh tựa vào thành bồn rửa tay, cảm thấy hơi thần kì, cô híp mắt nhìn cậu săm soi: “Nói chuyện cũng trở nên đứng đắn, hôn môi cũng không táy máy tay chân, tự dưng lại không cầm thú nữa, tính tình tốt đến mức kì quái.”
Lâm Ngữ Kinh lạnh nhạt nói tiếp: “Quả nhiên, cậu vẫn bị tiểu yêu tinh nào bên ngoài mê hoặc rồi.”
Thẩm Quyện câm nín: “Tớ...”
“Giờ cậu cũng không sờ soạng tớ nữa.” Lâm Ngữ Kinh ngắt lời cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa: “Thẩm Quyện, cậu hết dê rồi.”
Thẩm Quyện: “...”
Hết chương 86.
Tác giả có lời muốn nói:
Kình muội: Bạn trai tôi bỗng nhiên không giở trò đồi bại nữa, xin hỏi có phải cậu ta ngoại tình không?
Thẩm Quyện: Làm đàn ông thật khó.