Edit: Ana
Beta: Tree
Lâm Ngữ Kinh dù thế nào cũng không thể ngờ rằng, Thẩm Quyện lại cố chấp với cuốn sách này như vậy.
Chẳng qua ngẫm lại cũng không đến nỗi không hiểu được. Suy cho cùng, một kẻ mà đến cả câu hỏi lớn trong bài thi còn không thèm viết nhiều hai chữ, nhưng lại sẵn lòng ký tên mình lên từng quyển sách một, chắc hẳn phải đặc biệt để ý đến thứ “Thuộc về mình“.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc cô nổi giận.
Lâm Ngữ Kinh nể phục rồi, không thèm để ý đến cậu nữa. Cô xoay người, trùm chăn lên chuẩn bị ngủ.
Mấy ngày nay cô không sao ngủ ngon được. Vết thương không hấp thụ thuốc giảm đau, cứ đau âm ỉ. Cô không ngủ được, Thẩm Quyện bèn thức cùng cô, ở bên cạnh xoa bóp tay, vỗ về cô, giúp cô phân tán sự chú ý.
Lúc này, khi cô đã chìm vào giấc ngủ say, nụ cười trên mặt cậu nhạt dần.
Cậu tựa lên ghế, lặng lẽ nhìn cô.
Đôi hàng mi dày cụp xuống, môi mím mím, hơi nhíu mày.
Thẩm Quyện đưa tay đặt lên ấn đường đang nhăn lại của cô, dịu dàng vuốt từ trên xuống. Cậu khẽ thở dài, cúi đầu hôn lên đôi mắt hàng mi của cô: “Đồ ngốc này.”
Cô nhóc Lâm Ngữ Kinh này, thường ngày lanh lợi tinh ý đến thế, vậy mà cũng có lúc thật khờ.
Sao cậu có thể không muốn tìm cô chứ.
Mỗi ngày đều muốn tìm cô đến phát điên lên.
Sau khi Lạc Thanh Hà mất, lúc Thẩm Quyện trở về từ nước ngoài, có một khoảng thời gian rất dài bản thân cậu cũng không biết mình đang làm gì.
Sống gần hai mươi năm, cậu chưa từng kiên định với thứ gì, chưa thể giữ chặt được điều gì, cũng chưa hề bảo vệ được cho ai. Khó khăn lắm mới gặp được một người mình thích, vậy mà cũng đánh mất cô.
Chưa từng thấy ai sống thất bại như vậy.
Cứ mơ mơ hồ hồ như vậy không biết bao lâu, cậu đi đến Hoài thành.
Muốn biết Lâm Ngữ Kinh đi đâu cũng không khó lắm. Nhất Trung Hoài thành là ngôi trường quản lí theo phương thức khép kín hoàn toàn. Ngày đó Thẩm Quyện tựa vào bức tường ngoài Nhất Trung, cứ thế ngồi xổm bên bờ tường hút hết một hộp thuốc.
Chuông tan học vang lên, sau bức tường cao cao dần có tiếng học sinh nói chuyện.
Khi ấy Thẩm Quyện thầm nghĩ, trong những âm thanh ấy liệu có phải cũng có giọng của cô. Giọng nói nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, xen lẫn vào muôn ngàn tiếng nói khác.
Liệu có phải cô cũng đã có bạn cùng bàn mới; liệu có phải lúc tan học bọn họ cũng sẽ tán gẫu với nhau; có phải khi cô muốn nhờ vả cậu ta gì đó cũng sẽ dỗ dành như đang làm nũng, nhưng chưa được vài câu đã không kiên nhẫn làm mặt lạnh, hay không.
Cô trước giờ luôn không có nhiều kiên nhẫn, liệu có thể kiên trì đến lúc thi Đại học xong không.
Cô, liệu có thể còn nhớ đến cậu hay không.
Thẩm Quyện cảm thấy mình như một tên thần kinh, đã biết không thể thấy được cô, vậy mà vẫn cố tưởng tượng mỗi một chi tiết trong cuộc sống không có cậu của cô, ở nơi cách cô một bức tường.
Chuông vào học vang lên, phía bên kia tường ồn ào lần nữa lại trở về yên tĩnh. Thẩm Quyện rít hơi thuốc cuối cùng, dập tắt, đứng dậy.
Đợi thêm một chút vậy.
Không có gì là không thể chờ, cậu có kiên nhẫn, cũng có thời gian. Cô nói cô sẽ trở về, cậu tin cô.
Cô tự mình đi về phía cậu, và cậu trói cô đem về. Hai điều này có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Dù sao cô cũng chạy không thoát. Đã xông vào rồi, địa bàn của Quyện gia nào phải chỗ muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Những lời này cậu không cách nào nói với Lâm Ngữ Kinh.
Thẩm Quyện ít nhiều cũng mang chút tư tưởng chủ nghĩa phái mạnh. Cậu không muốn làm Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình vừa yếu đuối vừa thích già mồm. Thân là đàn ông, có mấy lời có thể nói, có mấy lời nhất định phải giữ trong lòng.
*
Vết thương trên đùi Lâm Ngữ Kinh tuy nói nghiêm trọng nhưng cũng không tới mức động đến gân cốt, chỉ bị thương ngoài da, qua mười mấy ngày là có thể cắt chỉ. Không để lại sẹo e là không thể, có điều da dẻ cô bẩm sinh vốn dễ lành, hồi phục khá tốt, bác sĩ cũng nói chỉ cần dưỡng thương tốt và phối hợp dùng thuốc mỡ tiêu sẹo thì về sau sẽ mờ dần.
Chỉ là vị trí khá gay go, động đậy hay bước đi đều rất dễ đụng tới.
Nhưng sinh nhật thì chắc chắn không kịp rồi, cuối cùng cô mừng sinh nhật mười tám tuổi của mình trong bệnh viện.
Ngày xuất viện, Thẩm Quyện lần thứ hai nhìn thấy Ngôn Hành.
Cố Hạ giúp Lâm Ngữ Kinh dọn đồ đạc. Thẩm Quyện đứng ở cửa phòng bệnh, đợi chốc lát, Ngôn Hành đi ra.
Thẩm Quyện thẳng người nhìn ông.
Ngôn Hành cười: “Biết ngay cháu đang đợi bác. Muốn tâm sự à?”
Thẩm Quyện không nói gì.
Ngôn Hành hơi nghiêng đầu. Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nhờ bảo dưỡng cực tốt nên hầu như không nhìn ra dấu vết năm tháng nào, khí chất trưởng thành mà ôn hoà.
Ông suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Lâm Ngữ Kinh đã nói với cháu về tình trạng trước đây của cô bé chưa?”
Thẩm Quyện ngừng một lúc, ánh mắt trầm xuống: “Chưa ạ.”
“Vậy bác cũng phải bảo vệ sự riêng tư cho bệnh nhân của mình.” Ngôn Hành kiên nhẫn nói: “Nếu cô bé không nói gì với cháu, e rằng bác cũng không thể nói gì.”
Tuy rằng trước đó cũng đã phỏng đoán, nhưng khi nghe chính miệng Ngôn Hành thừa nhận bốn chữ “Bệnh nhân của mình”, Thẩm Quyện vẫn cứng đơ cả người.
Từ đầu đến cuối Ngôn Hành luôn nhìn cậu, đôi mắt ôn hoà mà sắc bén. Lúc lâu sau, ông thở dài.
“Đó là câu trả lời bác cho cháu với tư cách một bác sĩ tâm lý, nhưng bác cũng có tư tâm, bác rất thích cô nhóc đấy.” Ngôn Hành nhẹ giọng nói “Là trưởng bối và là bạn của cô bé, có một số việc bác vẫn muốn cho cháu biết.”
Thẩm Quyện không nói gì.
Thật lâu sau, cậu mới “Vâng” một tiếng, giọng hơi khàn: “Bác nói đi ạ.”
“Khi đến Hoài thành, có một thời gian Lâm Ngữ Kinh đã xuất hiện vài triệu chứng trầm cảm mức độ nhẹ.”
Thẩm Quyện vô thức xiết chặt tay, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay.
“Khi đó mẹ cô bé đưa tới tìm bác, vì phát hiện kịp thời, cô bé cũng hiểu tình hình của mình nên tương đối phối hợp, uống thuốc một thời gian, lại điều chỉnh một năm, bây giờ cơ bản không có ảnh hưởng gì.”
“Thực ra cháu hẳn cũng đã phát hiện, có vài thời điểm cô bé hay suy nghĩ theo khía cạnh khá tiêu cực, hơn nữa còn có thói quen trốn tránh. Vấn đề này không phải có thể tạo ra trong ngày một ngày hai, là ngay từ trước đây, suy nghĩ của con bé, bao gồm về cả tình yêu và tình thân đều cực kỳ tiêu cực, rất khó để xoá bỏ những tư tưởng đã ăn sâu trong đầu.”
Ngôn Hành nhìn cậu, nói tiếp: “Cho nên từ khi biết đến sự tồn tại của cháu, biết cô bé muốn thay đổi vì cháu, muốn sửa đổi những suy nghĩ cố chấp đó của mình, bác liền vô cùng hiếu kỳ không biết cháu là người như thế nào.”
...
Ngôn Hành nói rất nhiều, tốc độ không nhanh không chậm, cứ như đang rủ rỉ kể một câu chuyện xưa.
Thẩm Quyện dựa vào tường, gần như tự ngược mà cẩn thận nghe mỗi một chi tiết và quá trình ông nói, từng câu từng chữ đều như một nhát đao xẻo vào lòng cậu.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới trước đó, thời điểm ở trong phòng bệnh, cậu nhắc đến điều Nhiếp Tinh Hà nói, phản ứng của Lâm Ngữ Kinh trông rất ngỡ ngàng.
Cô căn bản không cho rằng Thẩm Quyện sẽ chủ động tìm mình.
Là một người đã gánh vác mọi chuyện nhiều năm như vậy, cô sớm đã quen việc không dựa dẫm ai. Cô sẽ không xin giúp đỡ, không ỷ lại, cũng không gửi gắm hy vọng lên người khác. Trong thế giới của Lâm Ngữ Kinh, không tồn tại loại khả năng “Sẽ có ai đó hy sinh điều gì vì cô“.
Cho nên cô không hề oán giận, không hề hoài nghi, thậm chí cũng chưa từng suy xét đến việc Thẩm Quyện có đi tìm cô hay không.
Bởi vì chưa có ai đối xử với cô tử tế, nên cô không thể tưởng được nếu có một người toàn tâm toàn ý đối tốt với cô là viễn cảnh thế nào.
Khi cậu đang ở nước ngoài, Lâm Ngữ Kinh từng gọi điện thoại cho cậu. Lúc điện thoại báo không gọi được, không biết lòng cô có bao nhiêu bất an, sợ hãi, bao nhiêu ý nghĩ muốn trốn tránh, từ bỏ, lùi bước.
Thế nhưng cô vẫn tới.
Chủ động nỗ lực tìm cậu, tiếp cận cậu, nhận sai chịu lỗi với cậu, dỗ cậu hoà hảo trở lại.
Vào lúc ấy, có khi cô thậm chí còn không chắc chắn cậu có còn thích mình hay không.
Thời điểm nghĩ đến điều này, Thẩm Quyện cảm thấy như chút máu cuối cùng trong người đều bị rút cạn đi.
Thế mà lúc ấy cậu còn nổi giận với cô. Cậu bị một đống chuyện đè nặng, cậu chờ đợi đến khó chịu, cậu phẫn nộ, cậu ấm ức, nhưng lại không nghĩ đến hơn một năm nay Lâm Ngữ Kinh đã phải vượt qua điều gì mới đến được đây. Trong quá trình mà cậu tưởng chừng như vô cùng đơn giản này, rốt cuộc cô đã phải quyết tâm nhiều đến thế nào.
Tiểu Kình Ngư của cậu, đã nỗ lực đến thế, dốc hết sức lực bơi về bên cậu.
Ngôn Hành đã nói xong, đưa mắt nhìn cậu, không lên tiếng nữa.
Bên này toàn là phòng bệnh VIP, hành lang không bóng người, yên tĩnh không một tiếng động.
Trong không gian tĩnh lặng, Thẩm Quyện tựa người lên tường, hơi ngẩng đầu, mắt nhắm nghiền.
*
Sau khi xuất viện, Lâm Ngữ Kinh không về trường học. Phòng ngủ trong KTX bố trí theo kiểu trên là giường, dưới là bàn, cứ lên lên xuống xuống cũng không tiện. Thẩm Quyện bèn tìm một khu chung cư gần trường học.
Đại học A nằm trong một khu vực tốt, nhà chung cư cũng không rẻ, ông chủ Thẩm đại khái đã chọn cái tốt nhất. Thẩm Quyện lái xe, quẹt thẻ đi vào. Lâm Ngữ Kinh thấy thiết kế xanh hoá cũng không kém hơn khu biệt thự nhà họ Phó bao nhiêu, có khi buổi tối bật đèn lên một phát là có thể tổ chức đêm hội nghệ thuật ánh sáng ngay ấy chứ.
Xe đỗ vào bãi đậu xe, Thẩm Quyện muốn bế cô, Lâm Ngữ Kinh từ chối. Đi có mấy bước thôi mà, cô cũng đâu phải tàn phế.
Lâm Ngữ Kinh chậm rãi xuống xe, nhìn cậu lấy hành lý từ cốp xe ra. Hai người cùng vào thang máy, cô không nhịn được liếc nhìn Thẩm Quyện một cái.
Người này trầm mặc bất thường, Lâm Ngữ Kinh không hình dung được cảm giác gì, tóm lại chính là không đúng lắm.
Cửa thang máy mở ra, một tầng chỉ có hai hộ, huyền môn quan* mở ở sau thang máy, thiết kế rất chú trọng cảm giác riêng tư. Lâm Ngữ Kinh theo Thẩm Quyện đến căn nhà bên trái, nhìn cậu quét vân tay rồi ấn mật mã.
Là sinh nhật cô.
Lâm Ngữ Kinh khẽ chớp mắt, đi vào, Thẩm Quyện đi theo sau, đóng cửa lại.
Cô là người rất chú trọng hình tượng bản thân, đến xuất viện cũng ăn mặc xinh đẹp, còn đặc biệt nhờ Cố Hạ cầm sang đôi giày da hãng Dimple Hsu mới mua. Không đợi cô kịp phản ứng, Thẩm Quyện đã ngồi xổm xuống, giúp cô cởi giày, lại mang dép lê cho cô.
Đến đây đều vẫn rất bình thường.
Lâm Ngữ Kinh thay giày vào nhà, nhìn một vòng, còn chưa kịp xem rõ kết cấu căn hộ này trông thế nào, vừa mới xoay người Thẩm Quyện đã kéo cô quay ngược trở lại, cúi đầu xuống hôn.
Lâm Ngữ Kinh còn chưa kịp phản ứng.
Hành động này của cậu quá đột ngột, cô còn tưởng cậu sẽ hôn rất mãnh liệt, ai ngờ không phải, Thẩm Quyện ngậm lấy môi cô dịu dàng liếm láp, dần dần triền miên. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn, nhưng động tác lại tỉ mỉ chậm rãi đến mức Lâm Ngữ Kinh bỗng thấy thẹn thùng.
Lâm Ngữ Kinh đỏ hồng đôi tai, rụt về sau, đẩy cậu ra xa rồi ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn vào mắt cậu, Lâm Ngữ Kinh liền ngẩn người, giơ tay kéo tay áo cậu: “Cậu sao vậy...”
Thẩm Quyện che mắt cô, lặng lẽ hôn lên môi cô lần nữa.
Trong bóng tối, Lâm Ngữ Kinh nghe thấy tiếng môi lưỡi họ quấn vào nhau, tiếng cậu hít thở, cảm thấy cậu đang run lên, lòng bàn tay dán vào mí mắt của cô, xúc cảm lành lạnh.
“Thẩm Quyện...” Lâm Ngữ Kinh có phần bất an, cố sức gọi cậu trong lúc hôn, nhưng cậu như không nghe thấy, ngậm trọn những âm thanh mơ hồ kia.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể túm lấy tay áo cậu, thở hổn hển, lớ ngớ mở miệng: “Anh trai à, anh trai, chân đau...”
Thẩm Quyện đột ngột dừng lại.
Trái tim như bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, đau đớn không thôi.
Cậu cẩn thận bế cô lên, đi vào phòng ngủ, đặt lên giường.
Lâm Ngữ Kinh chống người ngồi dậy, thấy Thẩm Quyện đang cầm gối đứng ở đầu giường. Cô ngồi trên giường nhìn cậu, liếm đôi môi bị hôn đến tê dại, ngơ ngác hỏi: “Rốt cuộc cậu sao vậy?”
Thẩm Quyện ngồi ở mép giường, nhìn cô thật lâu, cuối cùng thốt ra: “Tớ rất hối hận...”
Cậu cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô, chạm vào một cách cẩn thận mà thành kính, lời nói khó hiểu, khàn khàn: “Lâm Ngữ Kinh, tớ không đối xử tốt với cậu.”
Hết chương 85.
(*) Huyền môn quan - 玄关门 trong phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua. Đây là khu đệm của phòng khách, có thể coi như tiền phòng, là nơi khách “nghỉ” chân trước khi vào phòng chính, tiếp mạch dẫn khí từ môi trường bên ngoài vào căn nhà. Chính vì vậy, một huyền quan tốt về phong thủy sẽ khiến cho luồng khí cát tường vào nhà nhiều hơn. (nguồn: phongthuyphuongdong.com.com)