Trong một giây đồng hồ cảnh tượng đã biến thành phim trường trinh thám.
“Đừng sợ,” Tiêu Ca lập tức an ủi Phó Tùy Vân, “Ban ngày ban mặt chứ có phải đêm đâu mà có ma. Để tôi suy luận đã.”
Thám tử lừng danh Tiêu Ca tạm thời bỏ ba lô xuống bắt đầu điều tra bốn phía.
Nhìn sơ qua thì căn nhà này có kết cấu vuông vắn nhỏ gọn, không phòng không gác. Lần đầu khi bọn họ đi vào thì bên trong không người, lần thứ hai cũng vậy.
Vấn đề ở chỗ khoảng cách hai lần ra vào của họ rất ngắn, hơn nữa tuyết bên ngoài cũng không có dấu chân ai khác, và trong nhà cũng không có vết bùn tuyết hay vệt nước ai để lại.
Nhưng cả ba bọn họ đều có thể làm chứng là không ai đến trước gương trang điểm để đặt cái xác, à không, đặt ổ bánh mì dừa lên đó cả.
“Cái bánh mì đó là của anh à Phó tổng?” Tiêu Ca nghiêm túc chỉ bánh mì hỏi.
“Đúng,” Nhân chứng Phó Tùy Vân gật đầu trả lời, “Là một trong những món biến mất từ ba lô của tôi.”
Vậy thì vấn đề liền càng thêm nghiêm trọng, bởi vì sau lần đầu tiên vào cửa tuy ba người bọn họ có tạm thời bỏ ba lô xuống nghỉ một lát, cũng không phải lúc nào cũng trông chừng, nhưng nếu có một bóng người nào lại gần ba lô thì dù thế nào cũng phát hiện chứ.
Suy luận rơi vào ngõ cụt, Tiêu Ca vắt hết óc suy nghĩ một hồi rồi đành phải nói: “Loại nhà ở nơi kỳ quái thế này nói không chừng có mật thất mà phim truyền hình hay nói, chúng ta cùng nhau tìm thử đi.”
Tuy bầu không khí có chút kinh khủng.
Nhưng cùng Tiêu Ca nghiêm túc làm một chuyện gì đó là hoạt động mà Phó Tùy Vân đặc biệt thích.
Phó Tùy Vân lập tức lên tình thần: “Được! Bài trừ mê tín phong kiến!”
Vì không để nỗi sợ vây quanh Phó Tùy Vân còn đề nghị một cách mới, đó chính là sắm vai nhân vật.
“Cosplay?” Vệ sĩ A nghi hoặc hỏi.
Phó Tùy Vân giơ tay chữ X: “Không đến mức đó, mà nói thì chúng ta cũng không có trang phục hay đạo cụ.”
“Nhập vai?” Bóng đèn trên đỉnh đầu Tiêu Ca sáng lên.
“Gần đúng rồi!” Phó Tùy Vân nói một cách dõng dạc hùng hồn, “Ví dụ trong tiểu thuyết võ hiệp nam chính cũng đi khắp nơi để tìm kiếm mật thất, đóng vai bọn họ có phải không sợ nữa không?”
Tiêu Ca và vệ sĩ A đưa mắt nhìn nhau, xấy hổ không dám nói loại hồi hộp này bọn họ còn chưa sợ, người sợ chỉ có Phó tổng thôi.
Im lặng vài giây cuối cùng Tiêu Ca cũng đồng ý với ý vừa rồi: “Phó tổng thật thông minh, đúng là tôi khá hơn nhiều rồi, tôi có cái thế thần công sao.”
Vẻ mặt Phó Tùy Vân hài lòng rồi dần dần vui vẻ.
Vệ sĩ A nhìn hết vào mắt im lặng không nói gì, cảm thấy khăn quàng đỏ đeo trước ngực mình ngày trước càng thêm rực rỡ.
Ba người bắt đầu kiểm tra căn cabin này từng li từng tí.
Vì để không bị ma bắt cóc (lời vàng của Phó tổng), mỗi một bước bọn họ đều hành động cùng nhau, vòng tròn sáu tay dựa vào tường di chuyển.
Mỗi người tạm thời đều có một mật danh, ví dụ vệ sĩ A gọi Phó Tùy Vân là “Trang chủ”, Phó Tùy Vân gọi Tiêu Ca “Tiêu thiếu hiệp”, Tiêu Ca và Phó Tùy Vân cùng nhất trí gọi vệ sĩ A là “A Giáp”.
Một phần cuộc đối thoại của họ như sau ——
Vệ sĩ A: “Nhìn kìa Trang chủ! Chỗ này có một vết bẩn, không chừng là manh mối để mở mật thất!”
Phó Tùy Vân: “Ồ? Tiêu thiếu hiệp có cao kiến gì không?”
Tiêu Ca: (sau khi chọt vài lần quanh bức tường mà không có kết quả) “Pass.”
Phó Tùy Vân: “A Giáp ngươi nghe Tiêu thiếu hiệp có thể nói tiếng Tây Dương kìa, bản Trang chủ muốn thành thân với em ấy!”
Tiêu Ca: “…”
Sau khi lục tung cả căn cabin thì … không có chuyện gì xảy ra cả.
Khi quay lại chỗ ban đầu, với đôi mắt tinh tường của mình vệ sĩ A phát hiện vị trí của ổ bánh mì dừa hơi thay đổi, hơn nữa nhìn cũng nhỏ hơn.
Lúc này ngay cả Tiêu Ca cũng không khỏi cảm thấy kinh hoảng, đang muốn tới gần ổ bánh mì dừa để kiểm tra cẩn thận lại lần nữa thì bất ngờ bị Phó Tùy Vân ôm chặt lấy.
Sau khi nhanh chóng ôm Tiêu Ca, Phó Tùy Vân lấy hết can đảm để nói: “Tiêu Tiêu em đừng đi, để tôi đi! Lỡ có gì nguy hiểm thì em sẽ không bị thương!”
Giờ phút này Tiêu Ca thât sự sốc vô cùng!
Điều đáng nói là Phó Tùy Vân còn là người rất sợ ma!
“Phó tổng …” Tiêu Ca bất ngờ không thôi mà gọi anh.
“Tiêu Tiêu …” Phó Tùy Vân đáp lại bằng câu thâm tình, “Để tôi đi!”
“Không, tôi và anh cùng đi!” Tiêu Ca nắm tay.
Phó Tùy Vân hơi do dự, vừa muốn lắc đầu thì thấy Tiêu Ca đã nâng bước đi về phía ổ bánh mì kia, bóng dáng lộ ra khí khái sống chết có nhau!
Vệ sĩ A âm thầm móc điện thoại ra, mở bài: “Ah tình sâu đậm mưa mịt mù thế giới trong mắt chỉ có anh …”
Phó Tùy Vân vội vàng đuổi theo.
Đầu tiên là Tiêu Ca tới gần cầm bánh mì lên xem một hồi, sau đó như thể bị mở ra chốt mở nào đó mà vẻ mặt không cảm xúc.
Phó Tùy Vân:?
Phó Tùy Vân vội hỏi: “Tiêu Tiêu sao vậy? Em nhìn ra manh mối gì rồi?”
Tiêu Ca không trả lời chỉ nhét bánh mì vào trong tay anh, cúi người nhìn vào phía dưới giường.
Không ngoài dự đoán, trong bóng tối quả nhiên có đôi mắt nhỏ màu xanh như lửa cháy nhìn thẳng vào cậu.
Tiêu Ca: “…”
Tiêu Ca đờ đẫn đứng dậy, chỉ vào vết cắn kỳ lạ trên bánh mì dừa rồi nói bằng tông giọng lạnh lùng: “Lại là Phẩm Như, Phẩm Như lén chui vào ba lô của anh theo lên đây.”
Đến nỗi sao mà lén vào được, thì hơn phân nửa là ăn mấy món mà mèo cũng có thể ăn, ăn ra một chỗ để nằm.
Phó Tùy Vân: “…”
Một hồi sau, vệ sĩ A ôm mèo Phẩm Như màu hồng đào từ dưới giường ra, phủi bụi rồi giao cho Phó Tùy Vân. Hai người Tiêu Phó giận dữ lên lớp Phẩm Như cả buổi, phê bình đến nỗi Phẩm Như hổ thẹn mà ăn sạch số bánh mì còn sót lại rồi bị nhét trở lại vào ba lô.
Tuy nhiên Phẩm Như bắt đầu lộ liễu hẳn, thường mở miệng ba lô thò đầu nhỏ ra ngoài nhìn cảnh vật.
Bởi vì Phẩm Như thoạt trông không sợ lạnh, mới đầu Tiêu Ca và Phó Tùy Vân chưa để ý còn đang chuẩn bị thực thi chiến tranh lạnh nữa. Nhưng dần dần bọn họ đã nhận ra điều không đúng.
Khi Phẩm Như dậy, chớp mắt một cái sẽ rớt cánh hoa không ngừng, khi là hoa anh đào, khi là hoa hồng, khi thì là hoa nhài.
Hơn nữa không phải ai cũng nghe về giống mèo Armstrong Lily Love Scottish Sesame Sweet Cat siêu quý siêu hiếm siêu hi hữu này, cho nên đại đa số người cũng không biết trên thế giới còn có loại mèo Mary Sue kỳ lạ thế này.
Vì thế …
Trong mắt du khách đến núi tuyết và cư dân ở đây, quanh một hàng ba người bọn họ bị bao phủ bởi đám cánh hoa rực rỡ lộng lẫy.
Nơi này chính là núi tuyết, sau lưng bọn họ không có cây, không có chỗ dựa, tay cũng rũ bên người.
Nhóm người qua đường kinh ngạc há to miệng.
Tin tức khi bọn họ lên núi xuống núi lan nhanh trong mấy giờ đồng hồ, rất nhanh liền truyền ra bốn phía mọi người đều biết.
Cuối cùng khi bọn họ đang chơi vui vẻ rồi xuống núi, khi nhàn nhã uống trà nóng tại một tại quán trà do dân ở đây mở, thì đột nhiên một tiếng “đoang” vang lên! Một ông lão xông vào cửa chạy đến chỗ họ, cúi đầu hành lễ chào ba người rồi dùng một giọng đặc sệt tiếng phổ thông hô to: “Mau! Mọi người mau đến mời Thần Núi đi!”
Tiêu Ca: “…”
Phó Tùy Vân: “…”
Vệ sĩ A: “…”
Phẩm Như - mèo ngoài cuộc, lười biếng rên một tiếng.
·
Cứ như vậy bọn họ bị mắc kẹt tại đây.
Nhóm dân làng này và nhóm dân làng quý mến khách du lịch hình như quan hệ không hòa thuận, tác phong của ai cũng đều bảo thủ, bọn họ nói ngôn ngữ địa phương làm bọn Tiêu Ca nghe không hiểu gì nên hai bên không cách nào trao đổi.
Ông lão kia hình như là người duy nhất trong phái bảo thủ hiểu tiếng phổ thông, nhưng vốn từ ngữ của ông chỉ giới hạn trong chuyện liên quan đến Thần Núi.
Cho dù Tiêu Ca đã dứt khoát ôm Phẩm Như ra ba lô ý bảo bọn họ xem, cho thấy cánh hoa đều rơi ra từ mắt của mèo Phẩm Phư, ý bảo mèo làm, nhưng đối phương hoàn toàn không tin, cố chấp cho rằng con mèo này giống như bình đựng cây liễu trong tay Quan Âm Bồ Tát, là đồ vật mà chỉ Thần Núi mới có.
Lão tư tế vừa thành kính vừa kiên nhẫn chỉ vào bình đựng liễu trong bức tranh Quan Âm Bồ Tát.
Phó Tùy Vân kiên nhẫn đặc trước mặt ông cả trăm nhân dân tệ, mong ông hiểu đấy không phải phép thần, đấy là sức mạnh của đồng tiền.
Mất một tiếng mà chẳng ai thuyết phục được ai.
Tiêu Ca vẫn luôn ôm Phẩm Như đứng một bên nghĩ cách, thấy thời gian trôi qua lâu bèn kéo nhẹ tay phải Phó Tùy Vân đề nghị: “Không thì chúng ta cứ giả làm Thần Núi lừa ổng rồi đi?”
Mày Phó Tùy Vân nhăn lại: “Lừa thế nào? Nếu bọn họ kiên trì muốn chúng ta ở lại thì nhất định là có nguyện vọng cần thực hiện, chúng ta lại không phải Thần Núi thật thì sao mà thực hiện được.”
Nếu tiền có thể giải quyết thì khi Phó Tùy Vân bỏ tiền ra lão tư tế phải phản ứng rồi.
Tiêu Ca nghe vậy suy nghĩ, hai tay giơ cao Phẩm Như lên, lần này Phẩm Như rốt cuộc không phun cánh hoa nữa mà hiểu ý phối hợp thay đổi màu, từ màu hồng đào chợt hóa thành bảy màu.
Lão tư tế:!
Lão tư tế lập tức dẫn đám dân làng kích động vây quanh bọn họ, bô bô nói một đống từ, Tiêu Ca một câu cũng không hiểu ra vẻ uy nghiêm, nghênh ngang khoa tay múa chân, phí gần nửa ngày mới báo cho lão tư tế: “Thật ra bọn tôi là Thần Núi, tụi tôi không hiểu mấy người nói gì, chúng tôi đến đây thăm thú thôi.”
Lão tư tế trợn mắt há hốc mồm.
Chợt Tiêu Ca tỏ vẻ: Mấy người có gì muốn cầu thì vẽ ra đi.
Rốt cuộc nếu thực sự có khó khăn cực lớn hoặc trong làng có ai bệnh nặng thì cũng không thể ngồi yên mà nhìn được.
Bên kia Phó Tùy Vân cũng triển khai hành động, thừa dịp không ai chú ý anh vội vàng đi đến một bên gọi điện thoại xin viện binh, một cú điện thoại gọi gần hết nhóm vệ sĩ.
Sau đó khi trở về liền thấy lão tư tế giũ một bức tranh hoạt hình nghe tiếng “rầm” về phía bọn họ.
Tranh hoạt hình được vẽ đẹp đến mức khiến người ta ngạc nhiên —— phản đối du khách lên núi, dân làng kêu gọi Thần núi tự mình phản đối, phô diễn phép thần làm bọn họ không dám lên núi tuyết nữa
Du khách Tiêu Ca: “…”
Tiêu Ca im lặng cầm bút lên, chỉ vài nét đã vẽ ra một người que đang giúp truyền tin cho một người que khác.
Lão tư tế ngay lập tức vui mừng rồi gật đầu lia lịa, bước ra khỏi phòng sau đó hăng hái quay lại với một cái đùi cừu còn to hơn cánh tay Phó tổng.
Còn chưa đợi Tiêu Ca vẽ lần hai, dân làng bốn phía nhìn hành động của lão tư tế mà bừng tỉnh sôi nổi chạy ra ngoài vài phút rồi quay lại với đống rau củ, dê cừu.
Tiêu Ca gần như nhìn được mấy chữ to trong mắt lão tư tế: “Thần núi ăn nhiều thật đấy!”
Tiêu Ca: “…”
Phó Tùy Vân: “…”
Vệ sĩ A hoảng sợ vô cùng: “Trời ơi! Bọn họ muốn chúng ta ăn đến chết sao!”
……
Chập tối Nhậm Phi Dương nhảy khỏi máy bay tư nhân đáp xuống một nơi gần núi tuyết, tùy ý dạo bước.
Nguyên nhân đi xa như thế là do thành phố không đủ lạnh, anh không cách nào chìm vào nỗi khổ tình khi ở đó.
Anh chàng cầm loa tóc vuốt ngược trông như điệp viên 007, mở cho mình một bài BGM.
“Từng giọt mưa tuyết buốt giá lạnh lùng rơi trên má!”
Tốt đó, anh rất hài lòng với hiệu ứng này, vì thế anh ta tìm một giọng điệu mà một người khổ tình nên có để chuẩn bị gọi cho Hạ Thời Côi một cuộc điện thoại cuối cùng.
Trước khi gọi thì anh vô tình nhìn thấy Tiêu Ca và Phó Tùy Vân.
Hai người bọn họ và một vệ sĩ ở cách đó không xa nhanh chân chạy như điên, phía sau họ là đám đông dân làng đang giơ cao đùi dê cuồng nhiệt đuổi theo.
Nhậm Phi Dương:? Tình huống gì thế này?
Nhậm Phi Dương xoa mắt nhìn lại thì đúng là Tiêu Ca và Phó Tùy Vân đang bị đám dân làng cầm đùi dê đuổi theo sau.
Sau một hồi suy nghĩ, Nhậm Phi Dương ưu tiên gọi cho Phó Tùy Vân một cuộc điện thoại.
“Alo?” Phó Tùy Vân thở hổn hển nhận điện thoại.
“Phó tổng, muốn giúp không?” Nhậm Phi Dương cười xấu xa.
Phó Tùy Vân kinh hãi: “Cậu ở gần đây?”
Nhậm Phi Dương: “Máy bay của tôi cũng gần đây, nhưng muốn tôi giúp thì phải có điều kiện.”
Phó Tùy Vân nói không ra hơi, Nhậm Phi Dương lập tức nghe thấy giọng Tiêu Ca cũng đang thở hổn hển đưa ra phán đoán nhạy bén: “Giúp anh theo đuổi Hạ tổng?”
“Bingo!” Nhậm Phi Dương rất vừa lòng.
“Được, tôi sẽ gắng hết sức, nhưng vẫn phải tôn trọng ý của y.” Tiêu Ca suy nghĩ rồi hứa hẹn.
“Đó là đương nhiên, bằng không thì tôi liền chơi chiêu.” Nhậm Phi Dương cười nhạo, “Còn cần cậu nói?”
Cứ như thế, bởi vì Nhậm Phi Dương bất ngờ xuất hiện nên thời gian hai người Tiêu Phó tìm đường sống trong chỗ chết rút ngắn lại đáng kể.
Ngồi trên máy bay, sau một hồi nghỉ ngơi và ăn chút thức ăn nóng, Nhậm Phi Dương liền bắt đầu điên cuồng thúc giục Tiêu Ca: “Tiêu Ca Tiêu Ca, mau giúp tôi đi.”
Tiêu Ca tò mò hỏi: “Tối hôm qua sau khi vào Cục thì bao lâu anh được thả ra?”
“Mười phút!” Thần sắc Nhậm Phi Dương sáng láng, “Cho nên tôi cảm thấy Hạ tổng còn quan tâm tôi!”
Phó Tùy Vân lạnh lùng phản bác: “Hy vọng càng nhỏ thất vọng càng ít, có lẽ y chỉ không muốn đắc tội cậu. Khuynh hướng làm việc của Hạ Thời Côi là khéo đưa đẩy.”
Ngay sau đó Nhậm Phi Dương không hai lòng: “Tôi có gì không tốt? Tôi cũng rất đẹp trai mà!”
Phó Tùy Vân: “…” Không hổ là thế giới quan của nhan khống.
Phó Tùy Vân không để ý tới anh ta nữa, quay đầu sang thì bỗng nhiên chú ý tới sắc mặc Tiêu Ca không biết khi nào đã trở nên rất khiếp sợ, nhất thời dời đi toàn bộ sự chú ý: “A? Tiêu Tiêu em sao vậy? Không thoải mái sao?”
Lúc này Nhậm Phi Dương cũng để ý Tiêu Ca nói được một nửa thì lại bắt đầu im lặng lắp bắp kinh hãi.
Bởi vì anh chưa bao giờ vẻ mặt nghiêm túc như thế của Tiêu Ca, cho dù là lúc thi đấu hai người ba chân!
Với sự quan tâm và nghi hoặc của hai người, lúc này Tiêu Ca không nhẹ nhàng bâng quơ cợt nhả nữa, cậu khẽ “hừ” một tiếng rồi càng thêm nghiêm túc.
·
Hiện tại Tiêu Ca rất khiếp sợ, bởi vì cậu đột nhiên biết được Hạ Thời Côi mất tích.
Vào lúc cậu và Phó Tùy Vân đang dạo chơi ngoại thành.
Nhưng đây không phải lý do làm cậu nghiêm túc lên, rốt cuộc cái thế giới ngu ngốc này chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra và mất tích không nghĩa là nguy hiểm, có khả năng chỉ là cho sự kiện ngu ngốc gì đó thôi.
Nhưng cùng với nghi vấn mất tích còn có một cái TXT mà Hạ Thời Côi gửi đến QQ của cậu.
Cậu vừa mở QQ muốn giúp Nhậm Phi Dương nói lời hay với Hạ Thời Côi thì cái tệp ngoại tuyến này liền xuất hiện.
Tiêu Ca mở thì thấy nội dung bên trong hình như là nhật ký không làm việc của Hạ Thời Côi.
Là một người đàn ông trưởng thành, Hạ Thời Côi đúng là không nhất định có thói quen ghi nhật ký, cho nên mấy nhật ký này đều có một chủ đề.
Ngày nó bắt đầu chính xác là ngày Tiêu Ca xuyên đến quyển truyện này, và cũng cùng ngày Hạ Thời Côi tạo cái TXT, một câu hỏi được viết xuống là “Tại sao nó và cốt truyện không giống nhau?”
Trong phút chốc Tiêu Ca sởn tóc gáy không thể tin nổi, cảm giác như trong mấy giây đồng hồ mình từ một kịch bản hằng ngày vui vẻ đến một kịch bản kinh dị hồi hộp vậy.
Vào lần đầu tiên Phó Tùy Vân dẫn cậu đi gặp công 3 Hạ Thời Côi, cậu đã từng có một cảm giác mơ hồ buồn bực rằng tại sao thái độ của Hạ Thời Côi với Quý Châu Ngọc lại như gần như xa, rất kỳ quái.
Thì ra Hạ Thời Côi biết cốt truyện?
Làm sao Hạ Thời Côi lại biết cốt truyện?? Xem cách hành văn thì Hạ Thời Côi không giống sống lại.
Nếu y thật sự biết xu thế cốt truyện vậy thì ít nhất cho thấy y nhất định có nghi ngờ cậu và Phó Tùy Vân, chẳng qua có lẽ cuối cùng lựa chọn tin tưởng sự vô hại của bọn họ, bởi vậy mới gửi nhật ký này cho Tiêu Ca.
Bằng cách này Hạ Thời Côi cũng biết cuối cốt truyện y sẽ bị Diệp Quy Căn giết, vì vậy không khó để giải thích thái độ của y với Quý Châu Ngọc.
Mang theo đầy mình nghi ngờ, Tiêu Ca vội vàng tiếp tục đọc thì rất nhanh sau đã chú ý tới hai việc.
Một là chuyện cùng ngày đó Hạ Thời Côi nghe vụ cướp hôn đã thành công, nhận ra cốt truyện thay đổi nên lập tức nhích người đi điều tra hành trình của vài vai chính và vai phụ khác, trong đó có người xưng là ba nuôi Diệp, người xưng là bà Phó, còn người tương lai nợ máu thì thái độ cũng rất bình tĩnh, chỉ ghi là Diệp Quy Căn.
Nhưng xưng hô với người chẳng qua chỉ từ hôn với y, không hại mạng nhỏ của y là Nhậm Phi Dương thì lại cực kỳ không bình tĩnh, còn cho Nhậm Phi Dương một biệt danh là “Dê béo nhỏ”.
Tiêu Ca ngẩng đầu nhìn Nhậm Phi Dương dấu chấm hỏi đầy đầu, tâm trạng hơi phức tạp.
Một chuyện khác là khi Tiêu Ca đọc thì luôn cảm thấy Quý Châu Ngọc do Hạ Thời Côi viết thì rất kỳ quái.
Ví dụ lúc thì Quý Châu Ngọc tuy trà xanh nhưng ngu ngốc, phù hợp với ấn tượng của Tiêu Ca với Quý Châu Ngọc, lúc thì đột nhiên có vẻ cố chấp nhưng không thích nói chuyện, không hiểu sao hơi u ám.
Mới đầu Tiêu Ca suy đoán có phải Quý Châu Ngọc bị tâm thần phân liệt hay không, nhưng chợt Tiêu Ca suy nghĩ trừ phi là thời gian chỉ còn kịp để gửi tệp, chứ Hạ Thời Côi nếu lựa chọn gửi cho cậu thì hơn phân nửa phải suy xét đến việc cậu mờ mịt khó hiểu.
Vậy nên Tiêu Ca tạm dừng đọc, kéo một hơi thanh tiến trình của TXT xuống cuối cùng, quả nhiên thấy một loạt chú thích bổ sung trong trang cuối.
Trong đó chú thích 1 viết: “Có hai Quý Châu Ngọc, một là tác giả cuốn tiểu thuyết và một là vai chính Quý Châu Ngọc. Cậu ta lấy nguyên bản của bản thân để viết ra Quý Châu Ngọc, hiện tại cậu ta chủ động xuyên thư.”
Cái gì, Tiêu Ca sợ ngây người.
Dù Hạ Thời Côi không ghi gì về nó, nhưng Tiêu Ca đương nhiên cũng ý thức được nguy hiểm trong chuyện này, lỡ tác giả chỉnh sửa cốt truyện thì làm sao?
Tiêu Ca đột nhiên phát hiện cậu tuyệt đối không thể để Phó Tùy Vân trở về cốt truyện cũ được, một lần nữa làm chó liếm thụ chính, quên mất bản thân.
Tiêu Ca tức giận.