Tiêu Ca nhanh chóng sao chép và lưu lại một bản TXT sau đó tạm tắt đi, quay đầu nhìn chăm chằm Phó Tùy Vân.
Phó Tùy Vân và Nhậm Phi Dương không nói chuyện nữa, cả hai đều kinh ngạc nhìn cậu, chẳng qua ánh mắt Nhậm Phi Dương nhìn cậu với vẻ khó chịu chiếm đa số, ánh mắt Phó Tùy Vân nhìn cậu thì toàn là quan tâm.
“Tiêu Tiêu,” Phó Tùy Vân vội hỏi, “Nhận được tin không vui gì à? Thiếu cái gì tôi sẽ mua cho em.”
Tiêu Ca vỗ vai anh trấn an, ngẩng đầu hỏi Nhậm Phi Dương: “Cậu Nhậm, tôi có chút chuyện, có thể để tôi và Phó tổng nói chuyện riêng được không?”
Nhậm Phi Dương rất không lịch sự mà “xùy” một tiếng, nhưng vẫn đi sang chỗ xa xa khác uống rượu.
Không đợi Tiêu Ca ra hiệu, Phó Tùy Vân nhân cơ hội chủ động lại gần Tiêu Ca một chút, ánh mắt tha thiết, tràn ngập “Đến đây đến đây, tôi là chỗ dựa cho em!”.
“Phó tổng,” Tiêu Ca nhìn anh nói một cách nghiêm túc, “Bây giờ tôi muốn thẳng thắn với anh vài bí mật, đây là chuyện quan trọng.”
“Ừ.” Phó Tùy Vân rốt cuộc là người nghiêm túc đứng đắn trên công việc, vừa liên tục gật đầu vừa dần dần ngồi thẳng thân mình biểu đạt sự nghiêm túc.
“Tôi không phải Tiêu Ca.” Tiêu Ca thở dài nói, “Ý tôi là tôi cũng tên Tiêu Ca, nhưng là một Tiêu Ca hoàn toàn khác với một Tiêu Ca là Beauty Blogger. Tôi không biết nguyên chủ ở đâu, việc xuyên vào cơ thể cậu ấy không phải tôi cố ý, đại khái cậu ấy sẽ ở trong cơ thể tôi tại một thế giới khác, tôi có tiền có nhà nên sẽ không quá bạc đãi cậu. Nhưng điều tôi muốn nói chính là thế giới của anh chỉ là một trong rất nhiều thế giới.”
Phó Tùy Vân chậm rãi tiêu hóa một hồi, tiếp thu còn nhanh hơn tưởng tượng của Tiêu Ca: “Tôi hiểu, tôi cũng cảm thấy em không giống cậu ấy, nhưng không nghĩ tới sẽ là nguyên nhân kinh người như vậy.”
Ngay sau đó Phó Tùy Vân lập tức thổ lộ: “Nhưng Tiêu Tiêu, người tôi yêu chính là em.”
Tiêu Ca phất tay, nói tiếp: “Hiện tại Hạ tổng mất tích, trước lúc biến mất có để lại cho tôi một tệp TXT, y nói thế giới này là do một người xây dựng, người này muốn trở thành Quý Châu Ngọc trong truyện nên mới viết quyển truyện này. Sau đó truyện tạo ra thế giới, người đó chủ động xuyên vào quyển truyện này rồi mê hoặc Quý Châu Ngọc, lấy thân phận Quý Châu Ngọc để hưởng thụ tình yêu.”
Kể lại đến đây ngay cả Tiêu Ca cũng cảm thấy ớn lạnh, Phó Tùy Vân thì còn kinh ngạc hơn.
“Sau đó thì sao?” Phó Tùy Vân nhạy bén truy hỏi.
Tiêu Ca nói: “Mãi cho đến khi tôi bất ngờ xuyên đến đây đảo loạn hành động của anh, gây ra một loạt phản ứng dây chuyền, người để ý thụ chính càng ngày càng ít, vì thế gần đây người kia lại vào được, lần này mục đích hình như là sửa đúng tuyến cốt truyện, biến các anh thành bọn chó quỳ liếm một lần nữa.”
Phó Tùy Vân sợ ngây người.
Phó Tùy Vân quan sát vẻ mặt Tiêu Ca, hỏi đầy ngạc nhiên: “Tiêu Tiêu em lo cho tôi ư?”
“Đúng.” Lần này Tiêu Ca đầy tâm sự nặng nề mà trả lời.
Trong khoảng thời gian ngắn Phó Tùy Vân cũng chìm vào im lặng, không còn tâm trạng đâu mà nói giỡn nữa.
Không quá vài phút sau Phó Tùy Vân đã vực dậy tinh thần, thoải mái nói rằng: “Không có gì phải sợ cả Tiêu Tiêu, em nghĩ lại xem, nếu Quý Châu Ngọc giả kia không thể sửa cốt truyện bằng một nét bút, điều đó chứng minh cho việc cậu ta phải đấu với chúng ta ở thế giới này. Nhưng mà ở đây cậu ta không có gì cả, nhà tôi cơ nghiệp lớn có thể hô mưa gọi gió, cậu ta đấu với chúng ta thế nào?”
“Cậu ta biết rất nhiều mặt tối cốt truyện và nhược điểm nhân vật.” Tiêu Ca chỉ rõ ra, cậu cũng nhắc đến bản thân, “Nhưng mấy chuyện đó tôi cũng biết, Phó tổng, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Phó Tùy Vân giật mình, lập tức lòng như nở đầy hoa.
Sau đó như con bạch tuộc mà bám lấy Tiêu Ca, hưng phấn gào khẽ: “A! Tôi nguyện gặp hiểm nguy, đáng lắm! Tiêu Tiêu em nói thêm hai lần nữa đi! Đừng dừng lại!”
Tiêu Ca: “…”
Tiêu Ca xem như đã hiểu, quả nhiên dù gặp phải chuyện gì mà ở bên Phó Tùy Vân cũng sẽ không nghiêm túc nổi.
Nhưng rất vui vẻ.
Tiêu Ca không nhịn cười nổi.
·
Sau khi hạ cánh hai người Tiêu Phó tạm biệt Nhậm Phi Dương, giả vờ vòng một vòng nhỏ rồi mới từ từ đến nhà Hạ Thời Côi.
Hạ Thời Côi còn viết mật mã cửa nhà mình vào tệp TXT cuối cùng, nhìn thì có vẻ bên trong có một số tài liệu điều tra.
Việc này không nên chậm trễ, hai người ăn nhịp với nhau nhanh vào xem.
Lúc trên máy bay hai người cũng đã thương lượng một chút về việc có nên nói cho Nhậm Phi Dương hay không.
Cuối cùng vẫn nhất trí quyết định quan sát quan sát tình hình đã, rốt cuộc Nhậm Phi Dương hơi ngu đần, lỡ sau khi biết tình hình lại quá mức kích động làm ra chuyện gì cũng không chừng.
Kết quả bọn họ không khéo mà gặp Nhậm Phi Dương tay đút túi trông rõ cà lơ phất phơ đang đứng trước cửa nhà Hạ Thời Côi.
Ba người nhìn nhau.
Mới đầu Nhậm Phi Dương còn rất bất ngờ, sau không rõ đang nghĩ gì mà trông có vẻ rất tự tin: “Tiêu Ca, Phó Tùy Vân! Hai người tới làm thuyết khách giúp tôi sao? Tôi vừa ấn chuông cửa, hình như Hạ tổng không ở nhà!”
Tiêu Ca buồn bực: “Tôi nghe hôm nay y cũng không đến công ty, thư kí đến đây nhìn cũng thấy không ở nhà mà gọi cũng không được, y còn đi đâu được?”
Nhậm Phi Dương nhún vai: “Tôi cũng không biết, hơn nữa y cũng không xin công ty nghỉ phép. Tôi quyết định rồi! Tôi phải ở chỗ này chờ y! Nói không chừng lúc về y sẽ rất cảm động thì sao!”
Tiêu Ca: “…”
Phó Tùy Vân: “…”
Cái khác không nói, lúc nhan khống theo đuổi người đúng là kiên nhẫn vô biên.
Phó Tùy Vân uyển chuyển đề nghị: “Sao chúng ta không đi dạo gần đây rồi mua một bó hoa tươi?” Phó Tùy Vân cảm thấy chỉ cần có thể tách Nhậm Phi Dương ra, thì lúc sau anh và Tiêu Ca phân một người ra vào nhà họ Hạ là được.
“Hoa?” Nhậm Phi Dương mê mang, “Giờ lấy lòng lỡ đêm nay y không về thì biết làm sao?”
Tiêu Ca hiểu ý bổ sung: “Y đi từng đấy ngày thì khi trở về sẽ thấy từng đấy bó hoa tươi, chẳng lẽ không lãng mạn sao?”
Nhậm Phi Dương sực tỉnh: “Rất có lý! Cảm ơn hai người, tôi đi mua hoa đây!” Dứt lời cũng không kéo người theo mà chạy nước rút luôn.
Nhìn anh ta chạy xa, Tiêu Ca và Phó Tùy Vân cùng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Tiêu Ca cảm giác hai người bọn họ quả thực giống như cặp ba mẹ cố gắng giấu tin con dâu mất tích với thằng con ngu nhà mình.
“Đi thôi.” Tiêu Ca cảm khái nói với Phó Tùy Vân.
Mật khẩu khóa trên cửa nhà Hạ Thời Côi là kiểu kết hợp chữ Hán viết tay với mật mã, rất có phong cách.
Phó Tùy Vân im lặng nhìn Tiêu Ca gằn từng chữ một, viết ra “Muôn đời tang thương chỉ có tình yêu là thần thoại vĩnh cữu!”, á khẩu không trả lời được.
… Nên nói không hổ là đóa hồng đợi yêu sao?
Tóm lại khoá cửa mở ra, hai người nhìn chung quanh rồi cẩn thận bước vào.
Sau đó phát hiện toàn bộ dinh thự này đều rất có phong cách.
Tường phòng khách là màu cam sáng với đầy những trái tim; giá để rượu cũng thiết kế thành hình Cupid, rất tinh xảo; màn hình TV toàn là tim tim tim tim tim; tấm màn tim tim tim tim tim; thảm tim tim tim tim tim; trên tường còn treo tranh Nguyệt Lão, bên dưới cắm nhang; thảm để ở cửa là một trái tim đỏ tươi thật lớn, đệm để dép còn viết cả chữ, bên trái ghi “Người ấy sẽ giống như cầu vồng”, bên phải ghi “Gặp rồi mới biết tồn tại”…
Tiêu Ca nhìn mà choáng.
Phó Tùy Vân cũng choáng theo.
Hạ Thời Côi rốt cuộc muốn có bồ cỡ nào vậy?
Trong hoàn cảnh và bầu không khí thế này, Tiêu Ca nhìn Phó Tùy Vân, Phó Tùy Vân nhìn Tiêu Ca, đột nhiên cả hai nghĩ nên nói với nhau điều gì đó.
Tiêu Ca chìm vào suy tư chợt nghe Phó Tùy Vân hắng giọng, giành nói trước.
“Tiêu Tiêu, em có thể đồng ý với tôi một chuyện không?” Phó Tùy Vân nói với giọng cực trầm.
“Anh nói đi.” Tiêu Ca lập tức trả lời.
“Em có thể đừng gọi tôi là Phó tổng nữa được không?” Phó Tùy Vân tinh thần hăng hái mà nói, “Chúng ta đã càng ngày càng hiểu nhau, đổi xưng hô khác thì sao?”
“Ví dụ như?” Tiêu Ca suy nghĩ, gọi anh bằng tên thân mật thì rất dễ, nhưng nhìn Phó Tùy Vân thì hơn phân nửa đã nghĩ ra cho mình một cái tên hay rồi, muốn được gọi như vậy nên anh liền hỏi trực tiếp luôn.
Không ngoài dự đoán, hai mắt Phó Tùy Vân sáng ngời nói năng khí phách: “Không gạt em chứ nhũ danh của tôi là Tiểu Long, tôi vẫn luôn cảm thấy chữ Long rất khí phách nhưng đáng tiếc không có đại danh. Bằng không em gọi tôi là Vân Long đi! Rồng trong mây, rất phóng khoáng rất thanh cao phải không?”
Tiêu Ca:???
Tiêu sái về tiêu sái, khí phách về khí phách …
Tiêu Ca trầm ngâm một hồi, mở miệng hỏi đầy gian nan: “Phó tổng cái nick name này, không khiến anh nhớ đến Lý Vân Long sao?”
____
Tác giả có lời muốn nói:
Bản nghi vấn hoàn chỉnh của Tiêu Ca: “Lúc lái xe thật sự không nhớ tới Lý Vân Long ư?”