Editor: Diệp Thanh Trúc.
Hôn nhân đối với những cô gái khác có lẽ là một loại cam kết và hạnh
phúc, nhưng đối với Ngu Vô Song thì nó chỉ là sự trói buộc mà thôi. Cô
luôn cho rằng, đời này mình không thể có một gia đình hoàn chỉnh hạnh
phúc, nhưng cô không sợ, có được tất có mất, cô đã có đầy đủ như vậy,
sao có thể van xin mọi chuyện được như ý?
Nhưng bây giờ, người đàn ông trước nay luôn thâm trầm lại nghiêm túc
thành khẩn hứa sẽ kết hôn với cô, anh có biết hôn nhân có nghĩa là gì
không?
Lâm Vinh Gia cũng thấy được sự nghiêm túc của anh, mí mắt nặng nề giật
một cái, cuối cùng thì lạnh mặt lái xe rời đi, không nói câu nào.
Thật ra thì hắn không hề tin những lời đó, người đàn ông này đã sớm
không còn là thằng nhóc nghèo nam đó nữa rồi, anh hơn hắn vài tuổi, sự
nghiệp cũng tốt hơn hắn nhiều.
Giản Uyển Như gả vào Mạnh gia còn bị Mạnh Trăn Tỳ tìm mọi cách ngăn cản
chứ đừng nói đến Ngu Vô Song đã từng có quan hệ với Mạnh Thiếu Văn.
. . . . . .
Xe của Lâm Vinh Gia biến mất rất nhanh trước cửa biệt thự, Ngu Vô Song
lại vẫn nhìn chăm chú vào người đàn ông bên cạnh, ánh mắt kinh ngạc,
trong lòng lo sợ bất an nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với chuyện như
vậy, giống như lần trước ở bữa tiệc từ thiện, anh cũng nói cô là vợ chưa cưới của anh, nhưng thái độ lần này của anh quá mức thong thả nghiêm
túc, khiến cô có cảm giác đùa mà thành thật.
Đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, cười một
tiếng nhạt nhẽo như có như không: "Lâm Vinh Gia vẫn luôn cho mình là
đúng như vậy, anh đừng để trong lòng, sau này em sẽ cố gắng không gặp
hắn nữa."
Hoắc Cố Chi chậm rãi thu lại ánh mắt lạnh nhạt, nhìn lướt qua cô gái nhỏ khéo léo bên
cạnh, cũng không cười, chỉ lạnh lùng đáp một tiếng: "Ừm!"
Anh vẫn lạnh nhạt như trước, cũng không giải thích gì với lời nói vừa
nãy, Ngu Vô Song thấy vậy không khỏi mím chặt môi, trong lòng có một cảm giác rất lạ.
Cô nên biết sớm mới phải, quan hệ của cô và anh thế nào, dù anh có nói sẽ kết hôn thì cũng chỉ là diễn trò thôi.
Rõ ràng chuyện như vậy đã xảy ra không biết bao nhiêu lần nhưng tại sao
lần này cô lại coi là thật? Còn khẩn trương muốn tìm đáp án?
Lý Xương thấy vậy sớm đã gấp đến dậm chân, ông chủ bị làm sao thế? Lời nói đến như vậy rồi mà không biết thổ lộ tiếp à?
Nhất thời hai người cũng không lên tiếng, yên lặng ở cửa trong chốc lát, cuối cùng Ngu Vô Song vẫn cười nói: "Đúng rồi, tại sao hôm nay anh
không đi làm?"
Lúc cô cười lên trông cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt cong cong cực kỳ đáng yêu: "Bảo bảo ở nhà phải không? Em đi xem nó!"
Thấy cô muốn bước vào cửa, Lý Xương liền không nhịn được ho hai tiếng
ngăn cản: "Cô Ngu, tiểu thiếu gia không có ở nhà, A Cửu dẫn cậu ấy đến
khu vui chơi rồi."
Dứt lời, ông không nhịn được thầm gấp, bình thường ông chủ của bọn họ là người cơ trí tuyệt đỉnh, tại sao bây giờ lại đần độn thế?
Anh cũng không nhìn xem mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi, vẫn muốn tiếp
tục như vậy sao? Lúc ông bằng tuổi anh thì con trai ông đã biết đi mua
xì dầu rồi, vậy mà ông chủ lại chẳng có chút gấp gáp nào cả!
Lời này vừa nói ra, Ngu Vô Song liền hiểu, cô nhíu mày, nhìn thẳng vào
Hoắc Cố Chi, giọng điệu lộ ra sự bất đắc dĩ: "Anh không đi làm liền đuổi bảo bảo ra ngoài? Nó vẫn còn nhỏ, sao hiểu chuyện được, tại sao anh
không thể kiên nhẫn với nó một chút?"
Cô thừa nhận, lúc đang vội mà bên cạnh có một đứa bé quấy rầy thì đúng
là có chút phiền phức, nhưng bảo bảo nhỏ như vậy, mới vừa được bốn tuổi
thì có thể biết cái gì? Anh không thể giảng đạo lý cho nó liền giở thủ
đoạn cứng rắn ra à?
"Anh không cảm thấy mình làm vậy có lỗi!" Chuyện này Hoắc Cố Chi không
hề nhường nhịn, anh lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ đang nổi giận, giọng nói
lạnh thấu xương: "Nó đã bốn tuổi rồi, lại là một bé trai, vẫn nghịch
ngợm gây sự thì còn ra thể thống gì? Chúng ta nuôi con trai, không phải
nuôi con gái, nếu là một công chúa nhỏ thì anh có thể để mặc nó làm nũng chơi đùa!"
Lý Xương nghe vậy không nhịn được âm thầm liếc mắt, đàn ông không có
tình cảm thật kinh khủng, ông là một ông già hơn bốn mươi tuổi cũng biết phụ nữ là phải dỗ dành.
Nhưng ông chủ thì lại dùng thái độ này nói chuyện với cô gái mình yêu mến, không phải tự làm mình không thoải mái sao?
Ngu Vô Song cảm thấy lúc trước mình thực sự muốn hơi nhiều, một người
đàn ông máu lạnh như vậy thì có thể nói ra lời tình cảm gì?
Một thằng bé bốn tuổi cũng so đo, anh có thể có bao nhiêu tình cảm?
"Hoắc Cố Chi, anh như vậy đúng là khiến em thất vọng!" Cắn đôi môi đỏ
mọng, cô đứng trước mặt anh, sắc mặt kiên định, mơ hồ lộ ra một sự ảm
đạm: "Em rất không đồng ý với cách giáo dục đó của anh, nếu anh thật sự
ngại Bảo Bảo biết chuyện của anh, vậy lúc trước anh không nên thu dưỡng
nó, em nhớ nó vẫn còn người thân trên đời!"
Lời vừa nói ra, tuấn nhan lạnh nhật của Hoắc Cố Chi càng thâm trầm lạnh
lão, mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, tim như bị dao cắt.
Cô còn nói thất vọng về anh?! Cô quên là năm đó ai đã cứu cô, cho cô sinh mạng thứ hai sao?
"Cô Ngu, cô đừng hiểu nhầm ông chủ, ông chủ không phải người như thế."
Thấy tình huống càng ngày càng tồi tệ, Lý Xương không nhị được, vội vã
đi lên nháy mắt với Hoắc Cố Chi: "Đúng rồi, ông chủ, không phải vừa rồi
cậu nói muốn kết hôn với cô Ngu sao? Tôi thấy hai người mau định đi,
tránh để cô Ngu lại bị người đàn ông khác quấy rầy!"
Ngu Vô Song nghe vậy, mặt mũi tức giận cứng đờ, ánh mắt sáng lấp lánh, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Hoắc Cố Chi là người thế nào? Sao không thể nhìn ra ám hiệu của Lý
Xương, lại thấy sắc mặt cô bé kia cổ quái, khóe môi không khỏi vểnh lên, cười ra tiếng: "Cũng may có anh Lý nhắc nhở... Anh cảm thấy làm như thế cũng không tệ, có thể ngăn cản đào hoa của em, Vô Song, em thấy thế
nào?"
"Được, được, được, đương nhiên là được rồi!" Nói liên tục ba chữ "được", vẻ mặt Lý Xương tươi cười, ánh mắt mập mờ đảo quanh hai người, bên môi
nở nụ cười tươi rói.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: Ông chủ nên sớm nghĩ thông như vậy mới đúng,
cô Ngu nhỏ hơn cậu ta mười tuổi, lại là chuyện gia thiết kế thời trang,
nhãn hiệu xa xỉ phẩm mà cô sáng lập ra ngay cả quý tộc Pháp cũng săn
đuổi chứ đừng nói đến người thường! Trong những người theo đuổi cô Ngu,
ông chủ không tính là ưu việt, chỉ dựa vào phần tình nhiều năm thôi.
Anh trầm ngâm nhìn Ngu Vô Song, giống như là quên chuyện không vui lúc
trước, trong lúc cô choáng váng liền tiến lên hai bước, ôm chặt cô vào
trong ngực, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, mập mờ nói nhỏ: "Em thấy thế
nào? So sánh với Lâm Vinh Gia em ghét, anh hợp mắt em hơn đúng không?"