Editor: Diệp Thanh Trúc.
Hoắc Cố Chi có biết Lâm Vinh Gia, năm đó khi anh mới được đón về nhà họ
Mạnh cũng đã từng đã tham gia mấy bữa tiệc rượu của bọn giàu sang quyền
thế, đó chỉ là học đòi làm sang thôi. Anh không có hứng thú nhưng không
thể chống cự nổi bởi vì ở đó có thể nhìn thấy cô nhóc kia.
Khi đó bên cạnh cô không chỉ có Mạnh Thiếu Văn làm bạn mà còn có rất
nhiều người theo đuổi, anh chỉ có thể là một con người tầm thường không
đáng nhắc đến.
Đang cười lạnh trong lòng, tài xế đã lái xe trở lại, Ngu Vô Song vừa
xuống xe đã đi về phía anh, nhẹ nhàng nói: "Cố Chi, em về rồi."
Giọng nói của cô mềm mại động lòng người, không còn chút khó chịu khi bị Lâm Vinh Gia quấy rầy, chỉ có điều khi đối mặt với người đàn ông đang
đứng trên thềm đá liền có chút áy náy, cô tiến lên kéo tay anh, nhẹ
giọng nói xin lỗi: "Em xin lỗi, cái đồng hồ lần trước nhìn trúng chưa
mua về được, hai ngày nữa em lại đi lấy!"
Quần áo giày tất mấy năm nay của anh đều được cô lo liệu, Hoắc Cố Chi rất tin tưởng vào ánh mắt của cô.
Anh cúi đầu, ánh mắt hơi mệt mỏi nhìn chăm chú vào người phụ nữ nhỏ đứng bên cạnh, anh đưa tay xoa mặt rồi xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Không sao
đâu!"
Lâm Vinh Gia theo sát sau thấy cảnh này liền phịch một tiếng đóng cửa xe lại, đứng trước xe, hắn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cảnh tình cảm kia
rồi chợt cười lạnh: "Giản Uyển Như, em không cần diễn trước mặt tôi đâu, hắn hơn em mười tuổi, còn là chú út của Mạnh Thiếu Văn, vì muốn trả thù Mạnh Thiếu Văn, em để người này chà đạp có đáng không?"
Giọng nam đột nhiên vang lên khiến Hoắc Cố Chi híp đôi mắt phượng lạnh
lùng sắc bén ngẩng đầu lên nhìn, anh làm về xí nghiệp internet, có thể
nói là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. So sánh với Lâm Vinh Gia vừa
tốt nghiệp đã tiếp nhận xí nghiệp gia tộc thì con đường đi đến thành
công của anh gian nan hơn nhiều.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần giản dị màu
xám đứng trên bậc thang, làn gió lướt qua khiến vạt áo anh lay động, có
một vẻ đẹp phiêu dật lạnh lùng.
Hai người đàn ông này đều là Nhân Trung Long Phượng, nhưng không thể nghi ngờ, lúc này Hoắc Cố Chi tỉnh táo hơn mấy phần.
Anh hé mắt, ánh mắt lạnh nhạt, khóe môi khẽ nhếch, không khỏi giễu cợt
mà cười lớn: "Lâm tiên sinh theo đến đây chỉ là vì muốn thấy chuyện bất
bình ra tay cứu giúp sao? Tôi thật không ngờ thái tử gia của Guard lại
thích chõ mồm vào chuyện của người khác như vậy!"
Ánh mắt anh rơi vào vết hằn năm ngón tay trên má phải Lâm Vinh Gia, bờ
môi xẹt qua chút ý cười, xem ra cô bé này nổi giận cũng khiến người đàn
ông này thành như vậy.
Lâm Vinh Gia có chút tình cảm với Ngu Vô Song, thế nhưng cũng giới hạn
đến động tâm thôi, cho nên người đàn ông này theo tới chỉ vì tự ái, hắn
có thể chịu được chuyện cô mất tích năm năm, nhưng lại không thể chấp
nhận chuyện cô đối xử với hắn như vậy vì một người đàn ông khác.
Ánh mắt hắn phóng hỏa của hắn nhìn chằm chằm Hoắc Cố Chi, mím đôi môi
mỏng, lạnh lùng lên tiếng: "Là tôi xen vào việc của người khác hay anh
xen vào việc của người khác? Lúc tôi biết cô ấy, anh còn không biết đang ở đâu nữa kìa!"
Ngu Vô Song biết hắn từ lúc còn rất nhỏ, chỉ có điều đối với cô, sự tồn
tại của người đàn ông này chỉ là một tai nạn, hắn luôn ỷ vào việc lớn
hơn cô hai tuổi mà bắt nạt cô, cho nên về sau khi bị hắn theo đuổi, cô
tránh còn không kịp.
Dù năm đó không ở cùng Mạnh Thiếu Văn thì cô cũng quyết không chấp nhận hắn.
"Angelo, chúng ta biết nhau từ rất sớm nhưng chuyện đó chẳng liên quan
gì đến chuyện tình cảm cả." Thân mật kéo tay người đàn ông bên cạnh, Ngu Vô Song cũng không ngại chơi trò tình cảm trước mặt người ngoài.
"Anh ấy có ân cứu mạng với tôi, nhưng thứ để tôi cam tâm tình nguyện đi
theo anh ấy không phải ân tình mà là tình yêu. Trong mắt tôi, Hoắc Cố
Chi chẳng kém bất kỳ người đàn ông nào cả, có thể nói anh ấy là một
người đàn ông tốt, tại sao anh lại khẳng định tôi không yêu anh ấy?"
Giọng nói của cô sau bình tĩnh, mặt nhẹ như Yên, chẳng hề giống với cô
gái suốt ngày khoe mẽ Lâm Vinh Gia quen biết, nhưng không thể nghi ngờ,
Ngu Vô Song rất có phong cách của tiểu thư danh giá, ưu nhã hào phóng,
còn xin đẹp đoan trang hơn những minh tinh và thiên kim bên cạnh hắn
nhiều.
Trúc Sinl
20:19
Trúc Sinl
Ánh mắt hắn vẫn rơi vào cánh tay khoác lên tay Hoắc Cố Chi của cô, đáy
mắt lộ ra sự tối tăm, khóe môi khẽ nhếch, châm chọc lên tiếng: "Giản
Uyển Như, đủ rồi, chỉ vì báo thù mà bán mình đi. Tôi chẳng tin một lời
nào của em hết, Lâm Vinh Gia tôi vẫn có năng lực nhận biết, hắn lớn hơn
em mười tuổi, lại là chú út của Mạnh Thiếu Văn, tôi không tin em lại yêu hắn!"
Dứt lời, cũng không chờ cô trả lời, hắn lại tức giận nói tiếp: "Tôi và
em cùng lứa tuổi, cha mẹ tôi cũng rất thích em, em đi theo tôi ít nhất
cũng có thể danh chính ngôn thuận, em và hắn thì có tương lai gì? Sau
này hắn kết hôn thì em phải làm sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoắc Cố Chi liền trầm xuống, không còn sự dịu dàng bình tĩnh lúc trước nữa.
"Giản Uyển Như, tốt nhất em hãy suy nghĩ đi, nghĩ thông rồi thì đến tìm
tôi!" Lâm Vinh Gia lúc này mới dần lấy lại được sự tự tin, thân thể hắn
cao to, rất có mùi vị của thiếu niên phong lưu, lại là con lai Trung
Anh, có sức nặng hơn phong cách cường tráng của Hoắc Cố Chi nhiều.
Nhưng mà giờ phút này hắn lại cực kỳ nghiêm túc, chân mày tỏa ra sự thận trọng, nhìn Ngu Vô Song một cái rồi mới xoay người rời đi.
"Sợ rằng Lâm tiên sinh đã tính sai một chuyện rồi!" Hoắc Cố Chi cũng
không phải người dễ bắt nạt, lúc Lâm Vinh Gia lái xe rời đi thì nâng
giọng, không nhanh không chậm nói.
"Bất kể cô ấy vì cái gì mà ở cùng tôi thì bây giờ cô ấy cũng là người
phụ nữ của tôi! Chúng tôi đã ở chung năm năm rồi, không bao lâu nữa sẽ
kết hôn. Về chuyện danh chính ngôn thuận cậu nói, Hoắc Cố Chi tôi cũng
có thể cho cô ấy."
Lời anh nói không phải lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ là một câu rất đơn
giản nhưng lại khiến Ngu Vô Song cảm động, trái tim cứng rắn tan chảy.
Anh nói anh cũng có thể cho cô danh chính ngôn thuận. . . . . . Anh lại nói chuyện danh chính ngôn thuận anh cũng có thể cho cô!