Editor: Lam Lan
Anh ta đột ngột hỏi câu này, không chỉ khiến Ngu Vô Song sửng sốt, ngay cả
những người trong nhà họ Mạnh cũng trố mắt nhìn nhau, không biết đang
xảy ra chuyện gì.
Mà Giản Uyển Linh thì nghiêm mặt, kéo cánh tay
Mạnh Thiếu Văn cắn môi uất ức nói, “Thiếu Văn, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn anh đã quên Ngu tiểu thư là vị hôn thê của chú rồi sao? Sau này chúng ta
còn phải gọi cô ấy một tiếng thím nữa đấy!”
Một chữ thím kia khiến sắc mặt Mạnh Thiếu Văn trầm xuống, cộng thêm lời nói kia của Mạnh Trằn Tỳ là khiến lòng anh ta khó chịu.
Anh ta nhìn Ngu Vô Song chăm chú, đôi mắt đen thâm thúy lộ ra thần sắc phức tạp, hoàn toàn quên mất vợ mình bên cạnh.
Ngu Vô Song tất nhiên không sợ anh ta, không những không sợ, cô còn che môi đỏ bật cười một tiếng, nụ cười kiều diễm, châm chọc nhìn người đàn ông
trước mặt, “Câu hỏi của Mạnh tiên sinh thật kỳ lạ, ngay cả Giản tiểu thư còn biết đạo lí này, sao anh có thể không biết được?”
Trong lúc
nói chuyện, cô bước lên hai bước đến gần Mạnh Thiếu Văn, mắt phượng
thoáng qua ánh sáng âm trầm, “Mỗi lần gặp nhau Mạnh tiên sinh đều dùng
ánh mắt này nhìn tôi, người nào không biết còn cho rằng anh có ý với tôi đấy!”
Thật ra Mạnh Thiếu Văn cùng rất nhiều người đàn ông khác
đều có một bệnh chung, đó là không thích nhìn một dạng phụ nữ, cho dù là mỹ nữ xinh đẹp đi chăng nữa thì nhìn nhiều cũng thấy chán ngán.
Nhưng Ngu Vô Song lại khác, khi cô tới gần, Mạnh Thiếu Văn hoảng hốt, hô hấp
như ngừng lại, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ướt át, ánh mắt tĩnh mịch tối
tăm, cơ hồ theo bản năng nuốt nước bọt.
Động tác nhỏ này không
lọt khỏi mắt Ngu Vô Song, nụ cười bên môi lại càng lớn hơn, cô nhếch
lông mày, liếc mắt cười nhẹ với Giản Uyển Linh, đáy mắt rõ ràng là sự
chế nhạo.
Giản Uyển Linh ơi Giản Uyển Linh, hóa ra cô cũng chỉ
được như vậy, ở bên cạnh Mạnh Thiếu Văn bao nhiêu năm, cũng nguyện ý gả
cho anh ta nhưng vẫn không thể bước vào lòng anh ta, như vậy cho dù có
làm thế thân cô cũng cảm thấy hài lòng sao?
diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
“Ngu Vô Song, người đàn bà không biết xấu hổ này!”, Bị nhìn bởi ánh mắt cười nhạo châm chọc này, Giản Uyển Linh không nhịn được nữa, cô ta đẩy người phụ nữ trước mặt ra, nụ cười chúm chím luôn trên mặt không còn tồn tại, thay vào đó là hận ý nồng đậm, “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô thế
nào, cô đã có Hoắc Cố Chi rồi, sao còn đến đây quyến rũ Thiếu Văn chứ?”
Cho đến nay Giản Uyển Linh luôn phải đóng vai một cô gái yếu ớt, mỏng manh
trước người nhà họ Giản, bây giờ nhìn thấy cô ta nổi đóa, người nào
người đấy đờ đẫn không kịp phản ứng, hơn nữa một câu quyến rũ kia càng
khiến họ suy nghĩ.
Nhìn cảnh này, chẳng lẽ ba người kia đã sớm quen nhau? Hơn nữa quan hệ còn không cạn?
Ngu Vô Song đi đôi giày cao gót nhọn. bị Giản Uyển Linh đẩy một cái như
vậy, sàn nhà quá trơn nên đứng không vững, chỉ là cô cố ý đưa tay kéo
Mạnh Thiếu Văn....
Thấy cô như vậy, Mạnh Thiếu Văn dĩ nhiên không để cho cô ngã xuống, cánh tay duỗi ra một cái liền ôm cô vào trong ngực.
Gương mặt kiều diễm của người phụ nữ gần trong gang tấc khiến anh ta muốn
buông cũng không buông được, rõ ràng anh ta không phải là người đàn ông
háo sác nhưng mỗi lần nhìn thấy cô thì đều không rời mắt dược.
Ngày hôm nay, cô mặc một chiếc váy đen đơn giản, dùng son môi, lại là màu
son đỏ chót thô tục nhưng trên môi cô lại hoàn toàn bất đồng, nếu không
phải bên môi cô còn có một nốt ruồi, anh ta thật sự nghĩ cô là Giản Uyển Như.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, còn chưa kịp làm gì bên tai chợt vang lên tiếng nói tức giận.
“Thiếu Văn, sao anh có thể như vậy?”. Ở bữa tiệc mỗi tháng của Mạnh gia, Giản
Uyển Linh hoàn toàn không ngờ cô ta lại được nhìn vở kịch này, người đàn ông cô ta yêu lại ôm một người phụ nữ khác, tâm tình lại khác thường rõ rệt.
Hình ảnh này khiến mắt cô ta đau nhói, khiến cô ta bị phẫn
muốn chết, “Trong mắt anh còn có em không? Anh quên mình đã nói gì khi
cầu hôn em rồi sao?”
Mạnh Thiếu Văn mập mờ ôm vòng eo nhỏ nhắn
của Ngu Vô Song mãi cũng không buông ta, những người ở đây đều sợ đến
ngây người, ngay cả người luôn nhìn xa trông rộng như Tưởng NGọc Trung
cũng lộ vẻ kinh ngạc.diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
Có người nào không
biết Mạnh Thiếu văn vì muốn lấy Giản gia đại tiểu thư mà không ít lần
phản kháng ông cụ, cuối cùng ông cụ còn tức giận buông lại một câu, để
cho anh ta tổ chức hôn lễ, nhưng ông tuyệt sẽ không tham gia dù là đính
hôn hay lễ cưới.
Cứ như vậy, anh ta cũng cưới được Giản gia đại tiểu thư, nhưng mới được không lâu mà đã thế này?
“Mạnh tiên sinh anh ôm muốn ôm bao lâu?”. Cố nén sự chán ghét trong lòng, Ngu Vô Song càng dựa sát vào người Mạnh Thiếu Văn, tận lực khiến nụ cười
của mình càng thêm xinh đẹp, nhưng bàn tay rũ xuống đã lặng lẽ nắm chặt, lần đầu tiên cô cảm thấy diễn trò cũng gian nan như vậy.
Mạnh
Thiếu Văn chăm chú nhìn người phụ nữ trong ngực, đáy mắt lộ ra sự nhu
tình khó thấy được, nhưng lại bị nói lạnh băng kia phá nát, anh ta nhanh chóng thu tay lại, trên mặt vừa lúng túng vừa phiền nhiễu, đối mặt với
sự uất ức ép hỏi của Giản Uyển Linh, anh ta càng thêm căm tức nói.
“Uyển Như, em trước kia đâu phải người như vậy, trong trường hợp này sao có
thể ra tay đẩy người khác? Sàn nhà trơn như vậy, nếu đẩy người ta ngã
thì phải làm thế nào?”
Câu nói như có ý bảo vệ này khiến Giản
Uyển Linh giật mình, ngay sau đó, khóe mắt tràn đầy lệ, cô ta cắn chặt
môi, trên khuôn mặt trong trắng thuần khiết lộ ra sự khổ sở uất ức,
“Thiếu Văn, rốt cuộc anh còn coi em là vợ không?”
Ngu Vô Song
chưa từng nghĩ diễn xuất vụng về như vậy mà người đàn ông cũng có thể
tin, môi đỏ khẽ cong lên, tốt bụng định lui xuống không đùa giỡn người
ta nữa.
Tính tình đố kị của Giản Uyển Linh bao năm rồi mà vẫn
không thay đổi, nhưng Mạnh Thiếu Văn đã sớm không còn là người đàn ông
đơn thuần dịu dàng năm đó nữa rồi.
Ngày hôm nay, anh ta đứng ở vị trí cao nhất trong Hằng Viễn, lại được Mạnh Trăn Tỳ bồi dưỡng thành
người nối nghiệp, người đàn ông giống như anh ta, đầy dã tâm, nếu bị vạn người theo đuổi, một Giản Uyển Linh bé nhỏ có thể giữ lại tâm anh ta
sao?
Quả nhiên, đối mặt với khuôn mặt ngây thơ của Giản Uyển
Linh, Mạnh Thiếu Văn không nhịn được, lạnh lẽo mở miệng, “Có chuyện gì
thì về nhà nói, bây giờ em nói xin lỗi với Ngu tiểu thư đi!”
Anh
ta ngừng lại, chợt ý thức được lời nói này quá mức thiên vị, lại nói
thêm một câu, “Uyển Như, em dĩ nhiên là vợ của anh, nhưng anh không hy
vọng vợ của mình không phải là người không biết lý lẽ. Cô Ngu là khách,
hành động của em là không được!”
Trong phòng khách to như vậy,
tất cả người trong nhà họ Mạnh đều bàng quan, quá khứ Giản Uyển Linh
cậy vào thân phận của mình, ở trước mặt những người này cảm thấy mình
cao hơn mười phần, nhưng bây gờ Mạnh Thiếu Văn lại muốn cô ta nói lời
xin lỗi với người phụ nữ hạ tiện Ngu Vô Song?
KHông suy nghĩ gì
cô ta lắc đầu, khuôn mặt thuần khiết tràn đầy nước mắt, khóc như mưa
nói, “Không, Thiếu Văn, em mới là vợ của anh, sao anh lại bênh người
ngoài? Ý định của cô ta rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh còn không nhận
ra?”
Ngu Vô Song bị điểm tên biểu hiện tương đối vô tội, cô nhún
vai, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên nụ cười, “Cô Giản thật sự có chứng hoang tưởng, tôi có ý định gì vậy?”
Đã nói đến mức này, đến
người ngu cũng hiểu được, Vương Cốc Tuyết càng thêm xấu hổ, bà ta rốt
cuộc cũng không nhịn được nữa mở miệng, “Tiểu Như, con đừng có gây gổ
với Thiếu Văn nữa, về nhà đi, đừng ở đây quấy rầy ông!”
Người
sáng suốt đều nhìn thấy Hoắc Cố Chi cưng chiều Ngu Vô Song như thế nào,
cô cũng không phải không có đàn ông, sao còn muốn cùng cô ta tranh
giành.
Cô thấy bệnh của Giản Uyển Linh càng ngày càng nặng, ở nhà rảnh rỗi quá mới không có tiền đồ mà ngồi suy nghĩ nhiều như vậy.
diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
Trong mắt mọi người không chế nhạo thì cũng là ý cười, Giản Uyển Linh khóc
càng đau lòng, chỉ là không một ai đồng tình, người đàn ông mà cô ta yêu nhất cũng có vẻ mặt chán ghét.
Cuối cùng cô ta kêu “A” một tiếng, không chịu được mất mặt xoay người chạy ra ngoài.