Cùng một buổi tối, có người thân mật triền miên, có người buồn bã, có người là cô đơn tịch mịch.
Lúc này, Giản Uyển Linh không biết người đàn ông mà cô ta yêu khi tan
việc tình nguyện ngồi trong xe phiền não trầm tư chứ không muốn đối mặt
cô ta.
Cô ta một mình ngồi xem ti vi trong phòng khách theo phong cách châu Âu. TV đang chiếu phim tình cảm nhưng cô ta không có tâm trạng xem. Cô ta
thỉnh thoảng nhìn thời gian trên điện thoại di động, nghĩ sao anh Thiếu
Văn chưa về?
Một mình ở trong căn phòng xa hoa trong khu nhà cao cấp, cô ta chẳng
những không vui vẻ, trong lòng ngược lại trống rỗng như người mất hồn.
Rõ ràng cô ta là người chiến thắng, trở thành Mạnh thiếu phu nhân như
mong muốn, thành công làm Giản Uyển Như hoàn toàn biến mất ở trên đời
này.
Nhưng trong đêm khuya vắng người, tâm thần cô ta bất an, thậm chí có
chút sợ, đây là tình yêu cô ta muốn? Tại sao anh Thiếu Văn không thể
dành chút thời gian cho cô ta? Rõ ràng năm đó anh Thiếu Văn rất có kiên
nhẫn với Giản Uyển Như……
. . . . . .
Không giống những người khác, tối nay, Lâm Vinh Gia mơ mơ màng màng
trong quầy rượu đèn đỏ rượu xanh, làm Thái Tử Gia bảo vệ phòng đấu giá,
hắn đều là tiêu điểm các buổi tiệc, tối nay cũng vậy.
Người đàn ông có dung mạo anh tuấn tựa vào ghế dài, trên tay cầm ly rượu, vểnh chân dài lên, tư thế cực kỳ tùy ý.
Bên cạnh hắn là những cô gái xinh đẹp tuổi hai mươi, lúc này tất cả đều
lộ vẻ ái mộ nhìn Lâm Vinh Gia, trái tim nhỏ thình thịch nhảy lên, phóng
mị nhãn qua, vì muốn hắn để ý.
Mà những người muốn cầu xin hắn đều nói lời khách sáo, nịnh nọt, trên mặt mang theo nụ cười dối trá.
Lâm Vinh Gia thường xuyên tiếp xúc với trường hợp như vậy nên hắn không
vội tỏ thái độ, ngược lại mỉm cười, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía
sân khấu, người đẹp trên sân khấu nhảy vũ điệu * với tư thái khêu gợi,
vô cùng chói mắt.
Đem hành động của hắn để vào mắt, người đàn ông trung niên bên cạnh sờ
sờ cằm, nở nụ cười không có ý tốt, sau đó tới gần hắn, cười nhẹ hỏi:
"Lâm thiếu gia, cô gái kia mới tới, còn nón. Nếu ngài thích, tôi sẽ sắp
xếp thỏa đáng, buổi tối bảo đảm cô ta sẽ hầu hạ ngài hài lòng."
Lời này vừa nói ra, mấy người đàn ông bên cạnh ngầm hiểu mà nở nụ cười.
Lâm thiếu gia của nhà họ Lâm này không phải là đèn đã cạn dầu, từ trước
đến giờ, hắn là người thích làm chủ trong hội, nếu làm hắn thoải mái thì sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.
Mà những người đẹp ngồi bên cạnh Lâm Vinh Gia âm thầm cắn răng, nhìn vũ
nữ xinh đẹp với khuôn mặt nhu mì chằm chằm trên sân khấu, lộ rõ sự ghen
tỵ.
Lâm Vinh Gia
nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười. Đối với phụ nữ, hắn không từ chối khi có người tới, chỉ cần không có tâm tư.
Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú cười lên cực kỳ chói mắt, làm người
ta không dời mắt hơn so với những người tuổi trẻ xinh đẹp bên cạnh.
Hắn cong môi mỏng, kiêu ngạo nói: "Cảm ơn ý tốt của Vương tổng, nhưng mà chông chúa nhỏ của tôi đã trở lại, nếu tôi làm bậy bên ngoài, cô ấy sẽ
tức giận." Giọng nói từ tính trầm thấp, làm người khác chú ý hơn so với
âm nhạc ồn ào sống động quanh thân.
Những người đàn ông ngồi ở đây đều là người lão luyện trên tình trường,
không biết đã chơi đùa bao nhiêu phụ nữ, bọn họ rất hiểu Thái Tử Gia
này, sợ rằng chơi nhiều hơn bọn họ.
Một người như vậy, bây giờ ý cười đầy mặt nói không thể làm bậy bên
ngoài, đây quả thực người ta ngạc nhiên hơn việc nhìn thấy mặt trời mọc
từ hướng tây.
Người đàn ông được gọi là Vương tổng kinh ngạc nửa ngày, không nói ra
lời. Qua một hồi lâu, hắn mới tìm lại giọng nói, buồn tẻ cười: "Không
ngờ Lâm thiếu gia chung tình như vậy, nhưng không biết là thiên kim nhà
nào có mệnh tốt này, có thể làm Lâm thiếu gia quan tâm như thể?" Thậm
chí ra ngoài chơi cũng hồn khiên mộng nhiều (*) để trong lòng?
*việc làm cho người ta ngày đêm không yên
Không đúng, cái vòng tròn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Từ trước đến giờ, hắn đều ở HongKong với Nam Giang, chưa từng nghe hắn
say đắm thiên kim nhà nào đó đến nông nỗi ngày.
Hắn coi như là người từng trải, ý của người này quá rõ ràng rồi còn gì.
Nếu không phải thật lòng, sao có thể nói lời này trong trường hợp này?
"Ha ha..." Nghĩ đến người phụ nữ kia trong đấy mắt tĩnh mịch của Lâm
Vinh Gia hiện lên ý cười càng rõ ràng, hắn kêu căng cong môi mỏng, cười
lạnh: "Cô ấy vừa trở về không lâu, các cậu không nhận ra."
Đây là đang nói người yêu trong lòng mình? Mấy người bên cạnh trao đổi
ánh mắt với nhau, trong lòng càng lo lắng, cũng không biết hắn có ý gì
mà đem chuyện này kể bọn họ nghe? không sợ bọn họ nói ra ngoài?
Mấy cô gái trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp đã sớm không an phận mà nóng
nảy, nghe thế, càng giận đến nghiến răng, cũng không biết là ai tốt số.
có thể khiến Thái Tử Gia yếu mến như thế?
Trong đó có cố gái có lá gan lớn, cánh tay trắng noãn lại mềm mại khoác
lên trên ngực Lâm Vinh Gia vẽ các vòng tròn, hơi thở như lan ghé vào lỗ
tai hắn mà cười duyên làm nũng: "Lâm thiếu gia, công chúa nhỏ của ngài
có xinh đẹp hơn chúng tôi, có hiểu phong tình hơn chúng tôi không?"
Chữ công chúa được cô ta nhấn mạnh, trong mắt lộ ra ghen tỵ, hiển nhiên không coi người phụ nữ chưa từng thấy mặt vào đâu.
Mà mấy người đàn ông kia thấy một màn này, càng thêm tò mò, sôi nổi xem
cuộc vui, cung không biết hắn có người trong lòng thật không hay là nói
suông?
Đang lúc mọi người mỉm cười hoặc quan sát, mặt Lâm Vinh Gia không biểu
tình trở nên rét lạnh. Người phụ nữ trong ngực có một khuôn mặt xinh
đẹp, cánh môi tươi như máu, mặc váy hấp dẫn bao lấy mông, từ góc độ của
hắn,có thể thấy rõ rang ngực phập phồng của cô ta.
Người đàn ông này là tên hoa hoa đại thiếu (*), từ trước đến giờ điều
biết thương hương tiếc ngọc, lúc hắn đang vui vẻ là hấp dẫn ánh mắt phụ
nữ nhất. Nhưng hôm nay, hắn lại lấy tay đẩy người đẹp trong ngực ra rồi
đứng dậy, khuôn mặt âm u sương lạnh.
*chỉ người thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Tôi ghét nhất là có người dò xét tôi... Người phụ nữ Lâm Vinh Gia tôi coi trọng, là người cô có thể so sánh?"
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, đáy mắt loé ra lạnh lẽo vô hạn,
làm cho người ở đây đều mơ hồ, hoàn toàn không ngờ tới người mới vừa rồi còn cười nói thì mặt lại đột nhiên biến sắc.
Tối nay, linh hồn Lâm Vinh Gia không ở đây, trong lòng biết vừa có chút
thất thố, liền dứt khoát không muốn xã giao, nói một tiếng tạm biệt rồi
không quay đầu lại mà rời đi.
Hắn rời đi với khuôn mặt lạnh làm người ở đây thay đổi sắc mặt, trong
lòng lo sợ, hiển nhiên không hiêu sao lại trêu chọc hắn không thoải mái? Hợp đồng này giờ mới bắt đầu bàn bạc......
Sau khi một mình ra khỏi quầy rượu, hắn mới nở nụ cười, ở nơi phồn hoa đầu đườngg này, hắn nhìn ánh trăng cười, thật mê người.
"Ngu Vô Song a Ngu Vô Song, em rất được, đã năm năm." Người đàn ông đón
gió mà đứng, âm thầm cắn răng hừ lạnh: "Bây giờ trở về, đừng hòng thoát
khỏi tay tôi."
Hắn không tính là người chung tình, nhưng chỉ nhớ một Giản Uyển Như. Hừ, hắn không phải, thằng ngốc Mạnh Thiếu Văn kia thật ngu ngốc, bị một
người phụ nữ che mắt mà không biết.
Hắn khôgn chỉ thấy rõ, sớm hơn điều tra kỹ rồi, mặc kệ là năm năm trước
Giản Uyển Như còn là hôm nay Ngu Vô Song cũng làm cho hắn rất có hứng
thú.