Editor: Thiến Tiếu Tiếu
Trải qua một trận khoái cảm có thể làm cho người ta ngày mai rời giường
với tinh thần sảng khoái, đồng hồ sinh học của Hoắc Cố Chi rất chính
xác, đúng sáu giờ liền tỉnh lại. Lúc này, sắc trời đã sáng hơn phân nửa, mặt trời dần xuất hiện ở chân trời phía đông trở nên chói mắt.
Bọn họ ở biệt thự ở núi ngoại ô, nghe tiếng biển mà ngủ, không khí tốt
hơn không biết bao nhiêu lần so nội thành trong, lại thêm trận hoan hảo
quá mức kịch liệt vào tối hôm qua nên cũng không kịp đóng cửa sổ, từ đêm tới rạng sáng, trong phòng im ắng lại có chút ẩm ướt.
Bình thường, anh thức dậy liền rời giường mặc quần áo, sau đó ra ngoài chạy bộ, nhưng hôm nay lại không dậy được.
Người phụ nữ nhỏ trong ngực đang ngủ ngon, đôi mắt nhắm lại, lông mi đậm cuốn vểnh lên, trên hai gò má trắng nõn mềm mại không thấy được một lỗ
chân lông, bóng loáng như trứng gà bóc vỏ.
Nhưng mà tất cả đều không quan trọng, điều làm lòng anh xúc động là bàn
tay trắng nõn của cô đang khoác lên eo anh, cả người cô cũng vùi vào
ngực anh, có thể nhận thấy sự ỷ lại rất sâu.
Hoắc Cố Chi có tính tình lãnh ngạo (lạnh lùng, kiêu ngạo), từ nhỏ đã
trải qua khỏ cực làm anh trưởng thành hơn so với bạn cùng trang lứa,
cũng biết quý trọng.
Đối với người phụ nữ này, lòng anh luôn luôn phức tạp, vừa muốn chinh
phục vừa không muốn bẻ gảy cánh chim của cô, với thân phận cùng địa vị
của anh bây giờ, hoàn toàn có thể nắm cô trong lòng bàn tay, nhưng có
được cô theo cách như vậy thì có ích lợi gì?
Sau khi trở về nước, anh có chút bất an, nhưng một động tác rất nhỏ sáng nay như vậy lại làm cho trong anh mềm lòng.
Đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa cô đầu, Hoắc Cố Chi chống tay lên giường, cứ
như vậy mà lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh dịu dàng hôn vào hai mắt đang nhắm chặt của cô, trong đôi mắt phượng hẹp dài là tình cảm
ngọt ngào: "Khi em ngủ thì rất đáng yêu."
Anh cố ý thấp giọng thầm thì bên tai cô, khiến Ngu Vô Song đang ngủ say
bỗng nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nanh không thoải mái mà cọ vào lòng
anh, bộ dáng kia mềm mại động lòng người, trẻ con hơn so với hình tượng
đoan trang ưu nhã bình thường.
Hoắc Cố Chi càng nhìn càng thích, đáy mắt thoáng qua tia u ám, thỉnh thoảng xoa đầu, hôn nhẹ lên má cô....
Mùa xuân ở Nam Giang rất ngắn, mùa đông qua hết, mọi người chưa kịp
hưởng thụ ánh mặt trời trong ngày xuân thì phải nghênh đón mùa hè nóng
bức.
Đây là một thành thị ven biển, ngành du lịch rất phát triển, trên đường
phố ngày xuân có một người đẹp ăn mặc diễm lệ lại khêu gợi, xinh đẹp hơn cả thành thị.
"Đợi lát nữa trở về nhà, ông nội sẽ hỏi em một vài vấn đề, em đừng khẩn
trương, nghĩ như thế nào thì trả lời như thế đó." Gần tối, sau khi Giản
Uyển Linh lên xe, Mạnh Thiếu Văn vừa lái xe, vừa nói những lời nhàm tai: "Tuổi ông nội đã lớn, coi trọng lễ nghi truyền thống nhất, em chỉ cần
chú ý nhiều là được."
Mỗi tháng, con cháu nhà họ Mạnh đều về nhà cũ đoàn tụ, làm người nối
nghiệp Hằng Viễn, Mạnh Thiếu Văn sẽ không vắng mặt chuyện quan trọng như vậy.
Nhưng Giản Uyển Linh bên cạnh anh ta cắn môi, trong mắt đẹp lộ ra sự đầu tranh, cẩn thận hỏi "Thiếu Văn, em bị bị cảm, nếu lây cho ông nội sẽ
không tốt, anh thấy lần này em không đi có được không?"
Cô ta không muốn đi tới nhà cũ gì đó để dập đầu kính trà cho lão già
kia, trước kia, ở nhà cô ta chưa từng phục vụ cha cô như vậy, tại sao sẽ khom lưng khuỵu gối với lão? Quan trọng nhất ấy là ông già kia có hai
mắt rất nghiêm túc, mỗi lần gặp cô ta đều bắt bẻ, lần này qua đó, cô ta
có thể tưởng tượng được sẽ bị phê bình như thế nào.
Nghe cô ta ngã bệnh, tay cầm tay của Mạnh Thiếu Văn nắm lại, anh ta cau
mày, bất động hỏi:"Cảm nặng không? Uống thuốc chưa? Sao không nói với
anh sớm một chút, may mà anh đi với em!"
Nói cho cùng, cô ta là người phụ nữ anh ta yêu nhiều năm, mặc dù mấy
ngày nay Mạnh Thiếu Văn có chút lạnh nhạt với cô ta, nhưng trong lòng
vẫn có cô ta, hơn nữa năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy làm thân thể cô ta bị tổn thương, những năm gần đây một chút cảm vặt cũng hồi
phục chậm hơn người bình thường.
Đối với kết quả này, trong lòng anh ta vẫn tiếc nuối và khó chịu, luôn nghĩ phải làm cuộc sống sau này của ta ấm áp hơn.
Giản Uyển Linh ngồi ở trong xe nghe thế, vẻ mặt hơi cứng lại, ngay sau
đó trong mắt lóe lên tia mừng rỡ như điên. Cô ta vội vã lắc đầu, mắt
không hề chớp mà nhìn chăm chú người đàn ông đang lái xe, mềm mại cười:
"Không cần, chỉ là bệnh vặt thôi, nghỉ ngơi một chút là được…."
Gò má hoàn mỹ hướng về phía người đàn ông, giọng nói cô ta càng mềm mại
như nước: "Hơn nữa, công việc anh bận rộn như vậy, sao em có thể để
chuyện này quấy rầy anh?"
Giản Uyển Linh đóng giả Giản Uyển Như nên rất biết lợi dụng điều kiện
bản thân, mặt trái xoan, rất có phong cách người đẹp cổ điển, bởi vì hôm nay đến nhà cũ gặp trưởng bối, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có đeo đồ trang
sức trang nhã tinh xảo, không yêu mị nhưng lại rất thích hợp với cô ta,
làm da cô ta càng tái nhợt, có khí chất bệnh yếu nhưng đẹp nhàn nhạt.
Cô ta cứ mở mắt to nhìn anh ta như vậy, trong mắt tràn đầy vui mừng. Chỉ là một câu quan tâm lại làm cô ta vui vẻ như thế, khiến Mạnh Thiếu Văn
càng đau lòng.
Anh ta hơi nghiêng mắt nhìn cô ta một cái, đáy lòng than nhỏ, giọng nói
càng trầm thấp tựa như mực: "Tiểu Như, chúng ta là vợ chồng, lúc chúng
ta đính hôn, anh từng nói sẽ chăm sóc em thật tốt.... thân thể em vốn
không được tốt, cảm vặt đối với em mà nói rất nghiêm trọng."
Sau khi Uyển Như mất trí nhớ, cuộc sống đều vây quanh anh ta, anh ta
thật không dám tưởng tượng, những ngày qua anh ta lạnh nhạt đã làm cô ta tổn thương bao nhiêu?
Rõ ràng năm đó anh ta yêu cô ta như vậy, sao lại vì hai ba câu nói của người khác mà sinh ra tâm lý kháng cự với cô ta?
Biết được điều này, trên mặt Mạnh Thiếu Văn hiện lên một tia đau lòng,
anh ta dừng xe lại ở đầu đường, sau đó nắm tay trắng như tuyết của người phụ nữ bên cạnh, dịu dàng nói: "Thôi, tối nay chúng ta không về nhà cũ
đoàn tụ, thân thể em không tốt, chúng ta nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Những ngày qua, anh ta về nhà rất khuya, một là bởi vì không biết đối
mặt cô ta ra sao, hai là vì công việc quá bận rộn, gần đây Hằng Viễn
nhận một đơn đặt hàng lớn, cùng quý tộc Châu Âu hợp tác, hội đồng quản
trị nhất trí quyết định phải hoàn thành đơn đặt hàng này.
Nhưng những năm này Uyển Như vẫn ở nhà cả ngày, căn bản không hiểu mấy
chuyện này, anh ta cũng không biết phải giải thích thế nào.
"Không được. Một tháng mới về một lần, sao có thể vì thân thể không tốt
mà không đi?" Giản Uyển Linh vốn không muốn đi, nhưng có giọng điệu quan tâm của Mạnh Thiếu Văn, tất cả tia không tình nguyện đều bị cô ta quẳng mất, ngược lại cười nói: "Ông nội nghiêm khắc một chút, nhưng rất tốt
với chúng ta, hơn nữa, thân thể em không yếu ớt như vậy, có thể ăn một
bữa cơm."
"Thật có thể?" Mạnh Thiếu Văn chau mày lại, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chăm
chú vào vợ bên cạnh, thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, anh không kìm hãm được mà lau gương mặt trắng nõn của cô ta, khẽ thở dài: "Uyển Như, chúng ta
là vợ chồng, có gì thì cứ nói ra để trao đổi, anh thừa nhận, mấy ngày
nay anh cố ý lạnh nhạt em, nhưng anh hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh
nói chuyện…."
Lúc này, Mạnh Thiếu Văn nói cho Giản Uyển Linh nghe tâm tình mấy ngày
nay của mình, mà Hoắc Cố Chi đã dẫn Ngu Vô Song tới nhà cũ nhà họ Mạnh,
hai người mới vừa vào cửa thì sự náo nhiệt trong sân bỗng dưng lắng
xuống…..